"Không có, tiểu Kiệt không có nói với tôi." Hà Thanh Nhu giơ tay lên cản lại, cản thì có cản, có điều là lực tay không đủ, chớp mắt một cái liền bị người này nắm cả hai tay, mười ngón tay tương khấu, đặt lên trên tủ quần áo. May mắn là các nàng áp sát vào vách tường, khuất tầm nhìn từ bên ngoài. Nàng giãy giãy, tránh không thoát, vậy nên chỉ biết mím chặt môi. "Có lẽ là thằng bé quên báo lại cho chị biết, không tin chị gọi điện thoại hỏi thử đi." Lâm Nại hôn một cái lên khóe miệng của nàng. Hà Kiệt cũng gần lên Nam Thành, mấy ngày nay bận rộn đóng gói hành lý cùng hẹn đơn mua trà, có lẽ quên mất chuyện này. Hà Thanh Nhu nghiêng nghiêng khuôn mặt: "Em mau buông tay." Nàng liếc liếc đối phương, bắt gặp ánh mắt của Lâm Nại sỗ sàng mà nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của mình, nàng nhất thời nghẹn lời, quấn quýt một lát, "Tôi còn phải đi làm cơm." Lâm Nại thờ ơ, ánh mắt còn đánh vài vòng trên người nàng, thập giọng nói: "Tí nữa hẵng làm, tí nữa em cùng chị nấu." Biết người này muốn làm gì, Hà Thanh Nhu bất chợt cảm thấy ngại ngùng, nàng muốn cựa ra, nhưng vẫn thoát không được, muốn lên tiếng nói gì đó, môi lại bị ai kia chặn lại. ... Hà Thanh Nhu xoay mặt sang hướng khác, mặc dù đã làm qua nhiều lần, nhưng cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Còn Lâm Nại thật sự ném hết mặt mũi, nắm lấy khuôn mặt của nàng, cường thế mà hôn, không cho nàng có bất kỳ cơ hội trốn tránh nào. ... Bên ngoài mưa đổ như thác, nước mưa cọ rửa con đường, biến thành một mảnh lầy lội. Lúc kết thúc, trời đã tối đen, cơn mưa đã tạnh, từng giọt nước tí tách tí tách từ bệ cửa sổ rơi xuống, Lâm Nại bật đèn ngủ lên, giúp nàng lau giữa hai chân. Rõ ràng không có làm, chính mình lại... Hà Thanh Nhu cảm giác thấy xấu hổ đến tận cùng luôn rồi. Lâm Nại vịn vai nàng, áp sát hôn một lên một cái, hôn xong vẫn chưa chịu buông tay, cứ như vậy áp sát lên môi nàng, Hà Thanh Nhu không để ý tới cô, cô lại kéo kéo sườn mặt của Hà Thanh Nhu, cứng đầu, tham lam tiến vào, khuấy động, mút lấy, bá đạo ngang ngược, một tư thế không buông tha, hôn không dứt. Đối phương không đáp lại, cô liền chủ động đòi lấy. Thẳng đến khi làm đôi môi của đối phương ửng đỏ, mới bằng lòng buông tha. Hà Thanh Nhu đẩy đẩy cô, mới phát hiện, tiệm online vốn xoay vòng không đủ, cũng đâu nhất thiết phải bán hết nhà cửa đâu, huống hồ chi công ty giữa tháng là có tiền lương, chỉ cần một tháng tiền lương của Lâm Nại cũng đủ xoay mấy vòng vốn, cần gì phải bán nhà cửa... Nàng nghiêng người, nhìn chằm chằm vào Lâm Nại, ánh mắt có hơi chút phức tạp. Tên vô lại này hơn phân nửa là đã kế hoạch sẵn từ trước, bây giờ người ta mới tới nhà, cũng không thể nào đuổi ra ngoài ngay lập tức được. Lâm Nại giống như đoán ra nàng đang nghĩ gì, ưỡn mặt dính sát vào, còn cố ý giả ngoan ngoãn mà hôn lên cằm nàng một cái: "Em đói rồi." Nàng không nói gì, không thèm để ý tới, cứ xem người kia là không khí. Lâm Nại thật sự bán cả da mặt dày của mình, nhõng nhẽo, chôn mặt vào hõm vai nàng, sau đó nửa ngẩng đầu làm bộ muốn hôn, Hà Thanh Nhu nhanh tay ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước. Một lúc lâu, Lâm Nại buông nàng ra. Vành tai nàng hồng hồng, ngay cả khuôn mặt cũng hồng, một lúc lâu, cắn cắn môi, nói: "Em muốn ở đây bao nhiêu ngày?" Lâm Nại vẫn chưa suy nghĩ tới vấn đề này, nên căn bản không có câu trả lời. Hà Thanh Nhu ôm chăn ngồi dậy, tìm quần áo, đưa lưng về phía cô mà mặc lên, xuống giường, mang giày. "Nhiều nhất là một tuần." Cô không đáp, Hà Thanh Nhu liền định ra một thời hạn cho cô. Dứt lời, Hà Thanh Nhu mặc kệ cô, mặc quần áo tử tế đi ra ngoài làm cơm. Lâm Nại nhìn bóng lưng có chút vội vàng của nàng, cong cong khóe miệng Sáng sớm, Hà Thanh Nhu đi chợ mua cá cùng xương sườn, vốn định buổi tối nấu xương sườn kho cùng cá hấp, nhưng đột nhiên bị Lâm Nại phá rối, làm trễ nãi giờ giấc, nếu bây giờ lấy ra nấu thì không biết đến khi nào mới xong, lúc này chỉ còn biết nấu một cái gì đơn giản để ăn mà thôi. Nàng bỏ lại xương sườn vào tủ lạnh, chuẩn bị làm mỳ súp cá. Lâm Nại dọn dẹp xong hành lý, từ từ đi vào trong phòng bếp, cô không biết làm cơm, chỉ biết đứng một bên quan sát. Năm Lạng bị nhốt gần một tiếng đồng hồ, bây giờ mới được thả ra, lúc này mối thù của nó đối với Lâm Nại là sâu sắc hơn bao giờ hết, chỉ còn thiếu bước phục vụ Lâm Nại bằng bộ móng mèo, nó méo – méo mà thị uy cùng Lâm Nại, Lâm Nại nhấc chân, trực tiếp nhảy qua quả bóng màu cam này. Trên thớt đặt bó cải trắng, Lâm Nại nhìn thấy, lấy cái thau hứng nước rửa rau. Hà Thanh Nhu không muốn để ý đến cô, nhưng thấy cô hứng đầy cả thau nước, cầm cả một cây cải trắng thả vào, nhanh chóng lấy tay ngăn lại. Lâm Nại thắc mắc mà nhìn nhìn nàng. "Rửa vài lá là được, không ăn hết nhiều như vậy đâu, vả lại trời quá nóng, rau quả dính nước rất dễ bị rữa ra." "Ừm." Lâm Nại nghe theo, cắt lấy năm lá, sau đó để lại phần rau còn dư xuống. Hà Thanh Nhu xoay người tiếp tục công việc của mình. Năm Lạng lắc lắc rồi lắc lắc đi tới bên chân nàng, nửa ngồi xuống, ngửa đầu nhìn nàng. Nó gọi Hà Thanh Nhu, thanh âm yếu ớt, dùng chân gãi gãi đầu, lại cọ cọ qua Hà Thanh Nhu. Bỗng nhiên Lâm Nại ngồi xổm người xuống, ôm nó lên. Nó hoảng hốt méo – méo, Lâm Nại vẫn không chịu thả nó xuống. "Em đừng luôn ức hiếp nó." Hà Thanh Nhu trách cô. Năm Lạng vặn vẹo không ngừng, muốn thoát ra, nhưng vô dụng. "Sợ nó ăn vụng." Lâm Nại nói. Bởi vì phải làm mỳ súp cá, cần rút xương cá, mà xương cùng vảy cá đều bỏ ở một bên, dựa theo tập tính tham ăn của Năm Lạng, sơ hở một chút là bị nó ăn vụn ngay. Mèo thích cá, cũng không cần biết là xương cá có ăn được hay không. Hà Thanh Nhu cũng không nghĩ tới cái này. "Vậy em ôm nó ra ngoài trước đi, tôi làm xong bưng ra." Hà Thanh Nhu nói. Lâm Nại gật đầu, ôm con mèo tham ăn này ra phòng khách. Năm Lạng bất mãn, vừa đặt chân xuống đất liền nhảy ngược lên, chạy nhanh vào phòng bếp, thế nhưng Lâm Nại đã sớm lường trước hành động này của nó, lúc đi ra đã sớm đóng cửa phòng bếp lại. Nó vào không được, lấy hai chân trước đập lên cửa, liên hồi không ngừng. Lâm Nại đi tới, nắm nó lên, ném lại vào phòng khách. Hà Thanh Nhu ở bên trong nghe được động tĩnh, buồn cười lắc lắc đầu. Mỳ súp cá rất nhanh liền nấu xong, Hà Thanh Nhu múc mỳ ra, đem ra phòng khách, Lâm Nại đang ngồi chờ trên ghế salon, thấy nàng đi ra, đi qua đón lấy. "Thả Năm Lạng ra đi." Hà Thanh Nhu nói, né ra, đặt mỳ lên trên bàn. Lâm Nại từ phía sau ôm lấy nàng: "Cực khổ." Hà Thanh Nhu vẫn còn nhớ cái chuyện khi nãy, im lặng, không thèm để ý đến cô. Hết chương 60. - -------------- ∠( ᐛ 」∠)_