Câu chuyện mật ngọt
Chương 33
Tay của người này vẫn lạnh băng như cũ, tuyệt nhiên bất đồng với lòng bàn tay ấm áp của nàng. Hà Thanh Nhu vô thức mở rộng bàn tay, để cô nắm, ngón tay duy trì trạng thái cong cong, nhưng không đủ để nắm lấy bàn tay đối phương.
"Đợi lâu lắm rồi?" Nàng hỏi Lâm Nại.
"Không bao lâu," Lâm Nại trả lời, kéo nàng đi qua hướng bên trái, bên trái có con đường một chiều, đi dọc khoảng chừng nửa km, là một mảnh rừng trúc u tĩnh, khi nãy cô cũng ở trong rừng trúc này, "Đêm nay như thế nào?"
"Tốt vô cùng," Hà Thanh Nhu nói, "Diệp tiểu thư mọi người có tặng quà, còn chưa cảm ơn mọi người nữa."
Nàng không có phương thức liên lạc với Diệp Tầm, lần trước Tưởng Hành Châu định add nàng, nhưng bị Lâm Nại ngăn cản. Các cô ấy có ý tốt tặng quà sang, Hà Thanh Nhu định tìm một thời điểm nào đó mời cả nhóm cùng ăn một bữa.
"Không cần khách sáo như vậy đâu, bọn họ chính là ham chơi." Lâm Nại nắm chặt tay, vô tình hay cố ý hấp thụ sự ấm áp trong lòng bàn tay nàng.
Các nàng đi dọc hành làng bên ngoài trong màn đêm, đi được một lúc, ra tới ven đường, tối nay ánh trắng vẫn êm dịu sáng tỏ như cũ, ánh trăng rọi xuống lối đi bộ, đem con đường tô lên một màu trắng xám. Ban đêm trăng tròn sao thưa, gió nhẹ không mưa như thường, nói tóm lại, chính là rất thích hợp để tản bộ, không cần lo lắng thời tiết sẽ thay đổi đột ngột.
Hai người lên xe. Hà Thanh Nhu thắt chặt dây an toàn, vốn dĩ Lâm Nại định làm giúp nàng, nhưng lại chậm hết nửa nhịp.
Lâm Nại không có lái xe đi ngay lập tức, cô còn bày trò, lấy một sợi dây bề rộng khoảng chừng ba ngón tay. Nương theo ánh trăng, có thể nhìn thấy là màu đen, trùng với màu áo của cô.
"Tạo một ngạc nhiên cho chị, nhưng trước tiên phải bịt kín mắt trước đã." Cô cúi người qua, ngược lại thì Hà Thanh Nhu cũng phối hợp vô cùng, nhẹ nghiêng người sang, để cô thuận tay cột dây hơn.
Sợi dây rất dày, một tia sáng cũng lọt không qua, kín mít, một màu đen kịt bao quanh. Hà Thanh Nhu có chút thích nghi không kịp, định tháo nó xuống: "Khi nào sắp tới hẵng cột, để như vậy tôi nhìn không thấy."
Lâm Nại kéo nàng lại: "Tôi có lời muốn nói với chị."
Hà Thanh Nhu giật mình, rượu khiến đầu óc của nàng dần mơ hồ, chậm chạm, nhưng cảm giác lại rất rõ ràng, nàng cảm giác thấy người trước mắt như đến gần hơn một chút, khoảng cách chưa tới nửa ngón tay.
"Cô nói đi." Nàng mấp máy môi, hương rượu quanh quẩn giữa răng và môi.
Lâm Nại cầm tay nàng lên, cúi đầu định hôn, nhưng lại dừng ngay trong gang tấc, ngược lại là đặt một nụ hôn lên khóe môi Hà Thanh Nhu, động tác rất nhẹ, giống như lông vũ phất qua vậy, nhẹ đến cơ hồ Hà Thanh Nhu không cảm giác được.
"Đêm nay uống bao nhiêu rồi?"
"Sáu ly nhỏ," Hà Thanh Nhu nói đúng sự thật, "Không nhiều lắm, là do tửu lượng tôi kém."
Lâm Nại ậm ừ, cô nhìn Hà Thanh Nhu, tròng mắt đen dần dần nổi lên cơn sóng, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Dưới ánh trăng mông lung, nhìn người mình luôn tâm niệm trong lòng ở ngay trước mặt, bịt kín khăn, cánh môi khép hờ, cần cổ thon dài khẽ ngước lên, thật khiến cô khó kiềm chế.
Cô giơ tay lên, đặt cạnh bên tai Hà Thanh Nhu, hoặc giả đó là điều mà nàng cảm nhận được, nghiêng đầu một cái, cô thuận thế xoa xoa gò má của nàng, hôn lên. Lần này không có bất kỳ lời nói hay chờ đợi, cô trực tiếp dò xét vào, quấn lấy cái lưỡi mềm của đối phương, triền miên, khuynh đảo.
Bởi vì không nhìn thấy gì, nụ hôn đột ngột khiến Hà Thanh Nhu rất bị động
Nụ hôn này kéo dài không bao lâu liền kết thúc, chưa đến nửa phút.
"Rất nhanh sẽ đến ngay," Lâm Nại không định cho nàng tháo khăn bịt xuống, "Không xa lắm."
Hà Thanh Nhu thả tay xuống, đầu dựa lên ghế. Lâm Nại kéo bàn tay trên má chuyển sang cánh cổ của nàng, xuống hàng xương quai xanh, ánh mắt thâm trường. Nàng mặc tank-top, hai hàng dây càng khiến xương quai xanh thêm phần nổi bật, sinh ra vài phần ý vị, quyến rũ vô cùng.
"Không đi sao," Nàng xoay đầu, trên mặt hơi nghi vấn một chút.
Lâm Nại hoàn hồn, khỏi động xe, chạy vào khu rừng trúc.
Đến nơi, cô xuống xe trước, lại vòng sang bên kia, mở cửa ghế lái phụ, dắt Hà Thanh Nhu ra.
"Lấy xuống được chưa?" Hà Thanh Nhu đứng vững người, hỏi.
"Chờ một chút," Lâm Nại từ phía sau ôm lấy nàng, hít một hơi ở sau tai nàng, tư thế thân mật vô cùng, "Tôi tháo giúp chị, chị khoan hãy nhúc nhích."
Hà Thanh Nhu gật đầu, không hiểu Lâm Nại muốn làm gì, nhưng trong lòng nàng thình thịch nhảy liên hồi.
Lâm Nại buông nàng ra, mở cốp xe sau, lấy cái bật lửa ra, tách tách, ngọn lửa lại nhảy bừng lên.
Đại khái khoảng nửa phút, cô lại đi qua, giơ tay tháo dây bịt ra.
Ánh sáng đột nhiên rọi vào, Hà Thanh Nhu nhíu nhíu mắt ------ là ánh sáng từ pháo hoa. Lâm Nại kéo nàng ra cốp xe sau, bên trong đặt đầy hoa hồng, giữa những cây hoa đặt các đèn nhỏ nhấp nháy, ngay giữa chính là một cái hộp nhỏ màu đen.
"Không biết nên làm như thế nào, là học từ trên mạng." Lâm Nại cầm cái hộp nhỏ lên, mở ra, cầm sợi dây chuyền lên, "Có muốn đeo thử hay không?"
Cô không có thiên phú lãng mạn, lại chỉ có một mình lo, làm ra được như thế này thì cũng đã khó cho cô lắm rồi. Hà Thanh Nhu nhịn không được cười, làm căng như vậy, còn tưởng là chuẩn bị đi đánh trận nữa chứ.
Sợi dây chuyền trên tay Lâm Nại, cùng với sợi dây lần trước thấy ở Bắc Kinh, có chút tương tự, nhưng nhìn càng đẹp mắt hơn nhiều, mặc dù Hà Thanh Nhu không biết đó là nhãn hiệu gì, nhưng vừa nhìn liền biết đây chính là hàng xa xỉ. Thật ra thì giá cả đắt hay không nàng cũng không quan tâm, chỉ là không nghĩ tới một sự việc nho nhỏ, cũng có thể khiến Lâm Nại nhớ kỹ đến như vậy.
Nàng gật đầu, hơi hơi nghiêng nghiêng người qua một ít.
Lâm Nại giúp nàng mang, đầu ngón tay đụng nhẹ lên gáy nàng một cái, lại chuyển tới yết hầu, xương quai xanh.
"Hà Thanh Nhu..." Giọng nói cô trầm thấp, ngón cái tinh tế vuốt ve lấy.
Đây là lần thứ nhất Hà Thanh Nhu nghe cô gọi mình bằng cả họ tên, nàng ngẩng đầu một cái, Lâm Nại cao hơn nàng nửa cái đầu, lại dựa quá sát, nên cần phải khiễn chân lên, Lâm Nại thừa lúc này liền cúi đầu xuống, ma sát nhè nhẹ lên vành tai nàng.
Nàng ngây người, bỗng nhiên trên vành tai lại truyền tới cảm giác ẩm ướt.
Lâm Nại nhẹ nhàng nhưng cũng dùng sức mà mút lấy, lại vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ, cô cố ý thở thật sâu, hơi thở nóng rực len lỏi vào lỗ tai nàng, vừa nhột vừa nóng.
Hà Thanh Nhu bắt lấy cánh tay của cô, ngược lại cô liền thuận thế kéo cơ thể nàng vào trong lòng. Hà Thanh Nhu chống cự, nàng rất rõ suy nghĩ của Lâm Nại, trong lòng bối rối vô cùng.
Ngược lại Lâm Nại cũng không làm quá mức, mà vùi đầu trong cần cổ nàng, tay ôm thật chặt, trầm mặc hồi lâu. Không biết tại sao, bỗng nhiên con tim Hà Thanh Nhu đập rất mạnh, nàng giơ tay lên, ôm ngược lại đối phương.
"Chị biết..." Lâm Nại lưu luyến trên cổ nàng, lại dần dần chuyển người ra trước mặt nàng, trán chạm trán, chóp mũi áp sát vào nhau.
"Sao chứ?" Hà Thanh Nhu thuận miệng hỏi ngược lại.
"Tôi đang theo đuổi chị." Lâm Nại hôn nàng một cái, màng theo một chút hàm ý ôn nhu cùng sự thành kính, môi kề sát vào môi nàng.
Những lời này, lần trước khi ngồi trong xe,cô đã muốn nói thẳng ra, nhưng khi đó Hà Thanh Nhu lộ vẻ nao núng, cô liền cho nàng thêm một chút thời gian, nhưng vừa qua được vài ngày, cô liền không muốn chờ đợi thêm một phút, một giây nào nữa.
Hà Thanh Nhu ngẩn người, lời Lâm Nại nói, cũng không phải là nàng không biết, chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ, dù sao hai người cũng vừa quen không lâu cho lắm, cùng làm việc, cùng ra ngoài, chỉ hai dạng này mà thôi, mà hành động của Lâm Nại, nàng không thể nào hiểu được, vì vậy liền hỏi: "Vì sao?"
"Vừa gặp đã thích." Lâm Nại thành thật nói.
"Vừa gặp?"
"Không chỉ vậy."
Hà Thanh Nhu nghe tới có chút mơ hồ, không nói gì đáp lại.
Lâm Nại đang đợi câu trả lời của nàng.
Một lúc lâu, Hà Thanh Nhu hít sâu một hơi, đẩy cô ra, dựa lên thành xe, tâm tư xa dần.
Lâm Nại mang nàng đi gặp Tống Trung Thiên, nàng có thể đoán được đó là ý gì, nhưng thâm ý trong từng câu nói của Tống Trung Thiên, nàng cân nhắc tới nay mới hiểu, lời ông nói là đứng trên chính lập trường của bản thân ông, không đồng nghĩa là của Lâm gia, Lâm Nại thích phụ nữ, còn ông chỉ hy vọng tháng ngày của Lâm Nại có thể sống được tốt hơn, không hơn không kém.
Hà Thanh Nhu nhớ lại lúc bản thân thẳng thắn với người trong gia đình năm ấy, cha Hà Thanh Nhu cầm tẩu thuốc trên tay, một người đàn ông, nước mắt chảy ròng, hỏi nàng: "Có phải do mấy năm nay ba không làm đủ vai trò của mình hay không, nên con mới trở thành như vậy."
Hà gia là gia đình tái gầy dựng, mẹ ruột nàng mất sớm, lúc trước, Hà ba là một kẻ đội sổ nợ lên trên đầu, đối với nàng luôn không lo không hỏi. Có điều, những chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến chuyện Hà Thanh Nhu thích phụ nữ, đấy chính là từ trong xương, thời thời khắc khắc đều chảy trong máu nàng, không thể nào thay đổi được.
Một gia đình bình thường như nàng, còn như vậy, huống chi là Lâm gia.
Nàng có chút bất đắc dĩ, giọng nói mang vẻ mệt mỏi, nói: "Qua ngày hôm này, là tôi hai mươi chín rồi..."
Lâm Nại ôm lấy nàng một lần nữa, không chịu buông tay: "Tôi biết."
Hà Thanh Nhu không khỏi cười cười, lại nói thêm lần nữa: "Tôi đã hai mươi chín rồi, sang năm liền ba mươi."
Ở độ tuổi này, đối xử với chuyện tình cảm, đều cần sự thận trọng.
Lâm Nại không nói chuyện, mà rất bình tĩnh nhìn nàng. Hà Thanh Nhu bị ép phải nhìn thẳng vào cô, con ngươi cô màu hổ phách, đạm nhiên, an hòa, lộ vẻ lãnh tĩnh trước sau như một.
"Chúng ta không giống nhau." Hà Thanh Nhu nói, hai người kém nhau quá nhiều, từ gia đình, giai cấp, thậm chí là học thức, rất nhiều.
Lâm Nại hiểu được lo lắng của nàng, nhẹ giọng nói: "Giống nhau."
Hà Thanh Nhu cảm thấy nói không thông rồi.
"Cô không hiểu." Nàng nói, mặc dù chỉ chênh lệch nhau năm tuổi, nhưng chính vì Lâm Nại đang ở độ tuổi tùy hứng, xem nhẹ mọi chuyện, thiếu đi sự suy xét.
Lâm Nại nhếch môi mỏng, không nói.
Hai người đều trầm mặc.
Bỗng nhiên thời gian trôi rất chậm, bầu không khí bí bách, Hà Thanh Nhu cảm thấy có chút giày vò, nàng mở cửa xe, cúi người ngồi vào trong.
"Quay về thôi."
Lâm Nại đứng bên ngoài cửa xe, đưa lưng về phía ánh trăng, Hà Thanh Nhu nhìn không rõ nét mặt của cô.
"Từ từ cũng được," Cô siết chặt thành cửa xe, trầm giọng, nói: "Tôi sẽ không ép buộc chị."
Hà Thanh Nhu sửng sốt.
Sáng sớm, trên núi có tí mưa phùn nhẹ.
Hà Thanh Nhu tỉnh dậy trong phòng của Lâm Nại. Nàng co co chân, không cẩn thận đụng trúng một cái gì đó ẩm ướt lạnh băng, không biết là của nàng hay của Lâm Nại ------ vài chục phút trước, các nàng có làm một lần.
Sàn nhà trong phòng, trên ghế salon, đều vứt loạn các bao đã dùng qua, trong phòng tắm cũng có.
Chân tê đến chịu không nổi, có đánh nàng cũng không dậy nổi, tối hôm qua Lâm Nại rất dùng sức, ngay cả phần đùi cũng không chịu buông tha, bây giờ tất cả đều là vết tích, đỏ hồng có, xanh tím có. Nàng nhìn thẳng lên trên trần nhà đến xuất thần, đêm qua uống rượu, cộng thêm một đêm thiếu tiết chế, đến bây giờ đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn được.
Điều còn trong đầu rõ ràng nhất, chính là Lâm Nại ngồi vào xe, quấn quýt lấy nàng, hôn nàng dài đến thở không được.
Sau đó, có lẽ là cồn quấy phá, mọi chuyện xảy ra đều diễn biến theo chiều hướng không thể nào không chế được.
"Được chứ?" Khi đó, Lâm Nại cới áo ra, quỳ gối giữa hai chân nàng, thấp giọng hỏi.
Hình như nàng không có nói gì, lại hình như là nàng có gật đầu.
Hết Chương 33.
- --------------
Đầu tuần vui vẻ!! ∠( ᐛ 」∠)_
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
103 chương
12 chương
77 chương
59 chương