Trở về với hiện tại nhá. Hai sếp vẫn trên “bàn đàm phán” vì lợi ích bên họ. Mình chắc hết cách, nói nhỏ tai Nhi. – Vk hấp, giờ nghe ck này. – Dạ. – Lát có ai nói gì hay gọi gì thì cũng cứ chạy theo ck thôi nhá, có gì ck chịu hết. – Sao ạ? Hai sếp đã bàn bạc xong. – Con thua rồi con trai. Mẹ biết Nhi ở đây thì con cũng chả đi đâu hết. – Mẹ cũng nghĩ vậy. – Dạ vậy thì con cũng….. Nghĩ hai mẹ SAI RỒI. Xong cầm tay Nhi cắm đầu chạy. Do đã dặn trước nên Nhi cũng ngoan ngoãn chạy theo. Trong thoáng chốc đã ra khỏi nhà mặc cho mọi người ý ới theo. Chạy ra khá xa mới dừng lại. – Hu hu về mẹ mắng chết. – Hấp, tại ck kéo vk mà, ck sai hết. – Nhưng. – Ck sẽ luôn bảo vệ vk mà. – Dạ. Mà giờ sao nữa ck? – Giờ là riêng hai ta, đi dạo quanh chợ tết. – Dạ. Vậy là hai đứa dắt nhau đi chơi, mà quên cmn mất, vẫn đang đi dép trong nhà và hết sạch tiền. – Vk. – Dạ. – Dép hai đứa mình đẹp nhất hôm nay rồi. @@ – Á, vk quên mất, giờ sao ck? – Đi theo ck vậy. – Dạ. Thế là dắt Nhi đến nhà bà chị họ, nhà bà mở shop thù thiếu gì, vay tạm ít tiền luôn. Rồi hai đứa tiếp tục hành trình, giờ là đi bằng ab chứ không cuốc bộ bằng dép nữa. Lát đã đến chợ hoa, vẫn sớm nhưng cũng là chiều cuối năm nên không còn rực rỡ sắc hoa nữa. – Hoa đẹp ha ck? – Nói thật không vậy? Hết rồi mà, với lại Đà Lạt thì hoa ở đâu sánh kịp. – Nhưng vk thấy đẹp, đi cùng ck vk thấy đẹp. – Ck không thấy vậy. – Sao ạ? – Ck thấy có mỗi bông hoa bên cạnh ck là đẹp nhất thôi. – Hì. Troll nàng tí đã. – Nè, bông hoa mai nãy dắt ở tay áo này, đẹp nhất luôn. – Hứ…… Ck hấp. – Hâm, hoa này đẹp nhất còn người yêu tôi mới là nhất hôm nay. – Ứ dụ được nữa nhớ. – Nhi xinh, Nhi đẹp, Nhi dễ thương….. – Cái đó tui tự biết. – Trời ơi. @@ – Gọi có bao giờ trả lời đâu mà gọi. – Ax xuống xe. – Hứ, ứ xuống. – Không xuống gửi luôn cả người nhớ. – Á, xuống, xuống. – Tưởng không cần, sao bám đít tui vậy? – Tui bám… Đít xe này mà. Gửi xe xong xuôi đi ra thì tôi troll tiếp. – Xe trong kia mà. – Tui đi đâu kệ tui. – À nhớ nhớ. Đang định tiếp thì có chuông điện thoại của Nhi. – Ax mẹ gọi. – Thì nghe đi. – Nè, ck nghe đi. – Ứ cần mà. – Á đấm chít giờ. Và việc này giờ thành của mình. – Dạ con nghe. – Hai đứa đâu rồi? – Con dẫn Nhi đi chơi lát thôi ạ. – Đường xá ngày tết đi cẩn thân đấy. – Dạ. – Ừ vậy thôi, hai đứa đi chơi vui. – Dạ. Xong nhạc mẫu cúp máy nhưng mình troll tiếp, vẫn giả vờ nghe. – Vâng, lát con dẫn về cho mẹ. – Dạ, nhưng mẹ nhẹ tay thôi ạ. – Vâng, nhưng…. Xong quay qua Nhi. – Lần này vk tiêu chắc rồi. – Hu hu, giờ sao đây ck? – Lát về lấy gối lót vào mông. @@ – Làm gì ạ? – Ăn vụt đỡ đau. @@ – Tại ck hết ý. – Tại ai chạy theo tôi chứ. – Ck kéo vk. Hix hix – Thôi cứ đi chơi đã, lát về ck xin cho. – Nhưng mà…. – Thì lát về chắc mẹ bớt giận rồi. – Vâng. Nàng dễ loè quá. Nhưng vừa đi vào chợ hoa thì khác hẳn lúc vừa rồi. Chạy hết bên này đến bên kia, chỉ cái này đến cái khác. Và rồi cái gì đến nó sẽ đến, va vào hẳn một cô rồi ngã ra đấy. Xong đúng kiểu trẻ con ngồi đấy khóc. Chạy ra xin lỗi cô kia rồi quay sang xem sao. – Hâm chưa? – Hix. Vk đau mà. – Ai bảo chạy loạn lên. – Nhưng… Vk thích. – Vâng, cô thích nên giờ thế này đây. – Vk đau nè. Chắc chỉ va nhẹ nên chỉ bẩn quần, may ra thì sẽ tím ít. – Đau thật hả? – Còn hỏi nữa. Giờ cõng tui. – Sao lại cõng? Tại ai hả? – Ai dẫn tui đi hả? Vâng vâng, và lỗi hoàn toàn lại được vinh danh cho tôi. – Giờ đau phải không? – Ck không thấy chắc. – Không đi được đúng không? – Dạ. – Tôi bế. – HÔNG thế kì lắm. – Cõng cũng kì mà. – Nhưng vk thích. Và kiếp trâu ngựa muôn thủa, cõng nàng dọc chợ hoa mà gặp không ít người quen, ngại vler. Xong cũng đi hết chợ, vừa hết thì nàng nhảy xuống rồi chạy ù ra hàng kem. – Kem nè ck. – Đau chân đó hả? – Đau thật mà, giờ mới hết thui. – Tôi chịu cô rồi đấy. – Chịu nên giờ mua kem. – Có mang tiền đâu. Nãy chạy đi mà. – Hông, kem cơ. Chợt nhìn lại quán kem, nhìn hình ảnh Nhi vừa rồi lại làm tôi chợt nhớ. Cũng chẳng quá lâu, mới ngày nào cũng một người con gái và cũng như vậy, làm nũng với tôi như ngay bây giờ. Nhi chắc thấy tôi khựng lại thì ra ôm tay lắc lắc. – Sao vậy ck? Không để mất vui tôi lại troll. – Tự yên…… Đau bụng, muốn đi WC. @@ – Ck hấp. Xong véo tôi. – Giờ ăn kem gì? – Vk biết ngay mà. – Không có tiền đâu, ăn xong cho ở lại đấy luôn. – Hông sợ, ck hông bỏ vk đâu. – Chưa biết đâu được nhớ. – Hứ. Và lại sang ngồi cho nàng ăn kem, rồi lại lang thang xung quanh nhìn không khí ngày cuối năm. Đến 6h tối thì mới mò về.