Câu chuyện của tôi - tình yêu đẹp
Chương 71
Tới tối, mọi người nói chuyện xong thì cũng hơn 10h. Và lần này đã khác, các nàng không ôm nhau vào phòng Linh ngủ nữa mà…. Về hết phòng ông bà già tôi. Lần này có thêm ông già gia nhập với hai thằng tôi.
Ngủ mà ông L cứ lăn qua lăn lại mãi. Mình cũng éo ngủ được, riêng ông già thì có vẻ đã say giấc.
– Ngủ đê ông anh.
– Ta hận, sao nàng nỡ bỏ ta bơ vơ thế này?
– Phận đàn… Ông mà. Trao thân gửi phận cho nó thì phải chấp nhận thôi. Ha ha
– Thương thay thân phận bọt bèo.
– Số phận hẩm hiu.
– Bi đát.
-….. Hai thằng cứ như vậy. Hài éo tả được.
– Thôi dậy uống ít cho dễ ngủ đi.
– Anh cũng thấy thế.
– Cho tao đi với. Ông già chen vào
– Con tưởng bố ngủ rồi?
– Ngủ sao được.
– Ha ha ha. Cả 3 cười to
– Xuỵt xuỵt. Be bé thôi không lại bị phát hiện. Ông L
– Giờ này có khi vẫn đang tâm sự. Tôi
– Thế nhẹ nhàng xuống bếp nhớ. Ông già tiếp
Rồi cả ba đi y như thằng ăn trộm nhẹ nhàng lẩn xuống bếp.
– Còn 10 chai. Giờ chia sao? Ông già tôi
– Chia một chai ra cốc rồi mỗi người 3 đi bố. Ông L lên tiếng.
– Vậy triển khai thôi. Tôi
– Nhưng mồi đâu? Ông già
– Con còn túi mực khô. Tôi
– Làm vậy mùi thơm lắm. Lộ hết. Ông L
– Vậy thì mang ra sân nướng rồi mang về ăn. Tôi
– Được rồi, bắt đầu đi con trai.
Và nhiệm vụ được thực thi. Nướng cồn lên nhanh chóng hoàn thành và rút lui. Mang chiến lợi phẩm về thì bia cũng đã ướp đá.
– Nào, vì đàn ông. Ông già lên tiếng
Và cụng, nhưng…… Chưa kịp uống thì đèn bếp sáng. Và bị bắt quả tang ngay tại trận, tang chứng vật chứng rõ dàng.
– Nửa đêm không ngủ lại rủ con xuống tụ tập nhậu nhẹt hả? Bà già tôi.
Tôi ghé tai nói nhỏ cả ông già và ông L. Xong kế hoạch.
– Dạ, 1… 2…. 3.
Tôi ôm đĩa mực, ông L sách bia, ông già ôm tương ớt. Rồi chạy nhanh né qua “cảnh sát” chạy thẳng lên sân thượng, tôi nhanh chóng đóng cửa lại và chặn lại luôn.
– Vì ngày mai sẽ bị sử án, hôm nay bửa ăn cuối cho tử thù. Uống. Ông già nói vui
Vậy là cuộc vui tiếp tục.
– Lần này ổn không thằnhg em? Ông L.
– Cứ vậy đi, lát chuồn về ngủ, sáng mai dậy sớm chuẩn bị đồ ăn rồi tính tiếp.
Uống lát đã hết rồi, nhưng cố ngồi lại câu giờ nên chỉ ăn mực chay. Mãi khuya rồi bắt đầu xuống. Nhưng khốn khổ thay sự thật là bây giờ mỗi nàng ở một phòng chiếm toàn bộ cứ điểm.
– Thôi xong rồi con trai. Ông già tôi
Ông L thì chả nói lên lời.
– Ơ sao nữa? Giờ nhà ai về nhà ấy. Tôi
– Ừ nhỉ. Nhưng còn chuyện lúc nãy? Ông L
– Cái đấy thì tuỳ cơ ứng biến thôi. Tôi tiếp
– Chúc hai thằng may mắn. Ông già tôi
– Bố bình an nhớ. Hai thằng đồng thanh.
Vậy là tôi về phòng với Nhi.
– Ckkkk.
– Dạ.
– Giờ sao?
– Này cái thân này, làm gì thì làm đi.
– Mang về cho bố mẹ tui. Xong ôm luôn tôi.
– Vậy còn cái thân này? Cười gian
– Hỏi gì nữa, hết mất của người ta rồi.
– Nghĩ đi đâu đấy? Tôi bảo là mang cho bố mẹ thế cái thân này vứt đâu thôi mà.
– AAAAAAAAA. Đáng ghét đáng ghét.
– Yêu luôn này. Cho ck ôm vk đi ngủ nhớ, nhớ lắm rồi.
– Ghét, không cho.
– Vậy thôi tôi ôm gối ngủ.
– Hứ, đi mà ôm.
– Thôi ra đây, ôm xem nào.
– Hứ.
Thế nhưng vẫn sán vào tôi rồi hai đứa ôm nhau ngủ. NGỦ thôi nhớ
Sáng ra tỉnh giấc thấy em như con mèo con ngủ trong vòng tay, hạn phúc biết bao. Vẫn sớm, nhưng đành buông nàng ra và xuống nấu sáng.
Chỉ chuẩn bị vài thứ thôi rồi lại chạy lên ôm em. Mãi tầm 6h thì thấy chuông điện thoại của em. Ngó sang thì là báo thức.
– Ck dậy rồi hả?
– Tôi dậy hơn tiếng rồi cô nương, sao nay cài báo thức nữa vậy?
– Vk dậy chứ ngủ nướng mẹ thấy xấu hổ lắm.
– Vk tôi.
– Sao ạ?
– Vậy xuống nấu với ck, ck chuẩn bị sẵn rồi.
– Dạ. Đợi vk lát.
– Ừ, ck xuống trước.
– Vâng.
Và một lát vệ sinh cá nhân của nàng tôi đã hiểu. Nấu xong phở bò cho cả nhà rồi nàng mới xuất hiện.
– Vk xong rồi này.
– Ck cũng xong rồi này.
– Ơ sao….
– Không sao đâu, gọi mọi người xuống đi.
– Dạ, nhưng.
– Nhớ bảo là ck chỉ cho nấu nhớ.
– Nhưng ck nấu mà?
– Hâm, cho lấy điểm từ mẹ còn gì.
– Hì.
Lát sau thì cũng đông đủ mọi người. Ông già thì nhìn tôi xoa xoa bắp tay phải, ông L thì xoa tai. He he, chắc mỗi mình bình an như vậy.
– Nay vk con nấu đấy, mọi người ăn đi.
– Phải không đó em dâu. Ông L
– Dạ…. Nhi ấp úng
– Em chỉ vk em nấu đó.
– Anh sợ hai vk ck chú rồi.
– Thôi ăn đi hai thằng, mọi người ăn đi. Bà già tôi
– Mà năm nay có ở nhà ăn tết không hai thằng? Ông già
– Nay con về trên đã, chắc 30 lại về rồi qua tết đi ạ. Ông L
– Thế còn mày? Bà già nhìn tôi
– Chắc con không rồi.
– Cho Nhi ăn tết với tao luôn.
– Nhưng còn bố mẹ Nhi.
– Tao tưởng bố mẹ Nhi ở Đà Lạt?
– Mai hai cô chú về đây.
– Về thăm họ hàng à con? Me tôi nhìn Nhi hỏi.
– Dạ không ạ, ở ngoài này nhà con không còn an thân thích cả ạ, chỉ là về hương khói và giải quyết vài việc thôi ạ.
– Vậy thì về ở đâu?
– Nhà con còn có nhà bà nội ở HN.
– Hay con hỏi thử xem về đây chơi với bố mẹ luôn.
– Dạ để con x hỏi xem ạ.
– Thế được không mẹ? Tôi mừng húm nhưng vẫn giả vờ.
– Mày hỏi thừa, dù gì sau này còn chuyện hai đứa mày, giờ gặp sớm không được à?
– Không, con đâu dám ý kiến.
– Thôi ăn đi kìa. Ông già dục
Và bữa ăn sáng diễn ra khá nhanh chóng.
– Sáng thằng P nấu với vk nó rồi, giờ hai bố con ông rửa bát. Bà già tôi là số một.
– Ơ… Ông già bất bình.
– Sao hả???? Bà già làm một câu thôi và tôi lại có thời gian bên em.
– Nay vk con là của con, không cho mẹ mượn dưới mọi hình thức. Tôi tuyên bố.
– Thì thế, nhưng tới trưa đem con dâu về cho tôi.
– Vk con.
– Con dâu tao.
– Rồi…… Vâng ạ.
Quay qua Nhi.
– Vậy cả sáng nay muốn gì nào?
– Đi loanh quanh ngắm không khí tết nha ck?
– Đâu cũng được, có vk là được.
Ông L đang rửa bát.
– P ơiiiiiiiiiiiiiiii. Ta h…… Ngắt câu vì bà chị dâu nhìn.
Vậy là dắt Nhi đi. Dạo quanh một lúc rồi dừng lại ở quán coffe từng rất quen thuộc.
– Chào anh. Lâu lắm mới thấy anh đến.
Cu bảo vệ, chắc hơn mình vài tuổi nhưng bảo nhiều vẫn cứ gọi anh.
– Thì phải đi xa mới kiếm được cô vk này.
– Chị dâu xinh quá.
– Thôi nhiều chuyện, xe này.
– Xe anh ở đâu ra vậy? Xe ngon quá.
– Tao nhặt ở vệ đường HN kìa, lên đấy đầy.
– Thôi anh chị vào, em xin phép, nó chào nhanh vì có khách vào tiếp sau. Chẳng quay lại dắt Nhi đi vào luôn. Chị quản lý thấy mình cũng chạy ra.
– Cậu em, sao lâu lắm không thấy đến quán chị?
– Bị hai ông bz đuổi ra khỏi nhà kìa, xong đi lượm ve chai, bốc vác…. Vừa rồi may mắn trúng số nên mới mò về.
– Vậy ư? Bà tin sái cổ. Nhi thì ngồi bên tủm tỉm cười rồi vỗ nhẹ vai tôi.
– Không trúng số thù giờ vẫn ở chân cầu Long Biên này.
– Vậy nữa?
– Thôi nà chị lấy đồ cho em đi.
– Chú sang nhỉ? Chị quản lý đấy.
– Thì thằng em lâu ngày không gặp cơ mà.
– Như mọi lần hả?
– Ừ, còn vk?
– Cho em một coffe sữa. Nhi nhẹ nhàng
– Người yêu chú hả? Xinh quá cơ.
– Chuyện, vk em mà. Ha ha.
– Thôi ngồi đi chị vào đây.
Ngồi một lúc mới nhìn xung quanh, chợt…. Ngọc đang ngồi ở một bàn khá xa trong góc và chắc chắn là vừa nhìn tôi, bị giật mình khi tôi nhìn thấy thì vội quay đi.
Nhi cũng nhận ra sự khác thường của tôi.
– Có chuyện gì vậy ck?
– Vk từng thắc mắc muốn gặp cô ấy phải không?
Nhi cũng hiểu ra vấn đề, nhìn theo hướng nhìn của tôi.
– Bạn gái trong góc đó ạ?
– Ừ.
– Vk vào gặp chút nha?
– Để làm gì?
– Cảm ơn vì đã bỏ cơ hội có ck cho vk.
– Ck nên cảm động không?
– Hì. Vk đi nha.
Rồi không biết hai người nói gì mà mất cả nửa tiếng. Mãi sau Nhi đứng dậy về chỗ tôi thì Ngọc cũng ra về.
– Vk nói chuyện gì vậy?
– Vk nói rồi mà.
– Thôi, giờ đi đâu đây?
– Tiếp tục hành trình.
Và tôi và Mhi lại tiếp tục lang thang dạo quanh.
Còn sau này gặp lại Ngọc tôi mới rõ là vk tôi không hề hấp cũng chẳng ngốc, luôn biết cách để giữ tôi. Cho đến khi…..
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
13 chương
17 chương
13 chương
21 chương
25 chương
42 chương