Câu chuyện của tôi - tình yêu đẹp
Chương 65
Nhập tiệc rồi, cũng toàn người quen. Team taekwondo nhà gái cũng đủ mặt. Cũng chả chú ý đâu nhưng nhìn thấy tên lúc nãy ăn đòn cùng với hội khá đông thì đoán vậy. @@
Vi thì vẫn chấm phẩy. Vừa về đến thì bâu lấy mình.
– Haiiiiiii.
– Gì nữa cô?
– Hai phải dìu út.
– Ơ gì đây?
– Tại hai mà chân nè.
– Ơ cô đánh anh anh chưa bắt đền thì thôi.
– Không biết, hai phải chịu trách nhiệm cuộc đời út. @@
– WTF. Em buột mồm
– Hai nói gì đó?
– Hai nhớ là út bị đau chân thôi mà. Đầu có bị sao đâu?
– Hứ, dìu út. Nhanh
– Thôi đi cô nương, tha cho tôi.
– Không. Hức hức. Ơ đến bài giả vờ khóc
– Cô ra với chị kìa, nay tiễn chị về nhà chông cô là em gái lại ra đây.
– Hông. Kệ đó. Hai dìu út rồi ra.
– Ơ cái cô này. Hay chưa?
– Kệ người ta.
– Ừ. Nhớ nhớ. Kệ đấy. Xong tôi đii
– Ơ haiiiiiiiii.
– Được rồi ạ. Dìu vào kia được chưa?
– Nhưng giờ thích cõng cơ.
– Ơ hay. Được voi đòi hai bà trưng à?
– Út cứu hai đó. Nhớ chưa?
– Ơ vc….
– Nhanh. Ngựa ngoan
Và kiếp trâu ngựa băt đầu. Cõng đã nhọ rồi mà Vi ơi sao em còn ” cha cha” nữa. Cháy mặt
Cuối cùng cũng cõng xong, bỏ Vi ở đó rồi chuồn thẳng, vừa vớ được chai ken lẩn vào góc vừa cho lên mồm tu thì bà già ở đâu ra véo tai.
– Mày giỏi nhỉ, ra kia với thằng L.
– Ơ con ra làm gì nữa?
– Ra nhanh, gặp người quen của mẹ nữa.
Con cũng tò mò lắm, nhưng giờ hết hứng rồi.
– Con có việc rồi để sau nhớ mẹ.
– Việc gì mày, ra nhanh với mẹ.
– Gấp không mẹ, mà người quen mẹ con gặp làm gì?
– Tao giới thiệu về con trai tao, mày không ưng gì à?
– Tất nhiên, tự nhiên ép con gặp. Có chuyện gì sao?
– Rồi sẽ rõ.
Thì rõ xem sao. Chuyện gì thì cũng xem tình hình đã.
– Được rồi, nhưng con nói trước, như mọi lần. Nếu con không thích thì cũng đừng ép con tỏ ra ngoan hiền, lúc ấy con cũng chẳng quan tâm là bạn bè hay người quen gì của bố mẹ đâu. (Trước giờ vậy, ghét là ghét, quý là quý phân biệt rõ ràng luôn với ông bà già)
– Không phải lo, cô chú ngày xưa mày quý lắm.
– Vậy đi.
– Vứt chai bia đi.
– Phí, con uống nốt.
– Nhanh lên.
Tu nốt rồi đi theo bà già. Ngạc nhiên không??? Gặp bố mẹ nhỏ tuýp kìa. Tôi thì ngạc nhiên bm ra ý. Bố nhỏ nhìn khá thoải mái, dễ tính. (Ông bà già mình toàn quen người như vậy hay sao ý?) Mẹ nhỏ thì có vẻ nghiêm nghị của người kinh doanh hơn.
– Chào cô chú đi. Cô L chú T. Ngày xưa ở đây thân với bố mẹ lắm đấy. Cô chú mới chuyển từ HCM về đây. Cô chú là bố của Thuý đấy.
– Cháu chào cô chú.
– Chào cháu, nhớ cô chú chứ?
– Cháu xin lỗi, nhưng thực sự cháu không nhớ.
– Rất thẳng tính đấy. Chú T
– Con trai anh chị càng lớn càng đẹp trai nhỉ? Cô L
– Nó chỉ được cái càng lớn càng làm chúng tôi lo thôi. Bà già tôi đấy, bênh con chưa?
– À Thuý con gái cô chú, chắc là hai đưa làm quen rồi chứ?
– Dạ cũng quen chú ạ.
– Nó về đây cháu để ý nó giúp cô chú.
– Dạ vâng.
– Ngày xưa hai đứa buồn cười lắm. Chú T
– Dạ.
– Nói ra bảo nói xấu con gái chứ, ngày xưa nó bám cháu như đỉa. Không gặp thì thôi chứ gặp là cứ bám dính theo cháu.
– Thật vậy ạ?
– Nếu ngày ấy cô chú không chuyển đi có khi bây giờ hai đứa….. Thân lắm. Ngắt quãng ở đây là ý gì???
– Vâng, nhưng ở đời không có chữ “nếu” đúng không chú? Phòng thủ luôn.
– Ừ ừ, nói chuyện nghe cũng trưởng thành quá nhỉ?
– Nó mà trưởng thành được chúng tôi đã không phải lo. Lại bà già đấy, bênh chưa.
– Nó hơn chán con bé kia.
– Ơ sao bố nói con thế? Con cũng tự biết lo mà.
– Tự biết lo hả? Tôi vẫn mong ngày ấy đây.
– Hứ, con gái bố mà bố đã không bênh gì cả mà toàn nói xấu thêm vào thôi.
– Có nói xấu hả? Chú T
– Bố cô nói hết ra sợ lộ chứ gì? Bà già nhỏ, vui tính đấy chứ.
– Hai nhà mình như vậy có khi kết thông gia cho hai đứa chăm nhau nhỉ? Ông già em, biết trước mà, xem tình hình thôi.
– Hay đấy, hai anh em mình thành thông gia. Chú T
Nhưng nhỏ không nói gì, ý gì đây? Hưởng ứng chắc? Éo có đâu nhớ.
– Con, cháu xin phép. Nhưng chuyện tình cảm không bắt ép được, mà cháu cũng có người để thương rồi. Một đòn thôi nhỉ? Kết thúc trận chiến.
– Ha ha, cậu cháu được đấy. Chú T
– Ơ thằng này, mày không ăn nói dễ nghe hơn được à? Bà già em.
– Con nói có gì không đúng xin mọi người bỏ qua.
– Không được, cháu như thế chú lại càng muốn có cháu làm con rể hơn đấy.
– Nhưng….
– Chú đâu có bắt ép. Vậy cô bé kia đâu?
– Cô ấy về Đà Lạt rồi ạ.
– Chú lại nể cháu rồi đấy, yêu xa cơ đấy.
– Chú cứ đùa.
– Không cái đấy khó lắm đấy. Nhưng chú lại thấy con gái chú có cơ hội hơn đấy. Nhất cự ly mà.
– Sao không ai xem ý kiến của con? Tuýp
– Rồi ý kiến xem. Chú T
– Con con…. Ơ dizz thế này là đúng cmnr. Nhỏ điên à?
– Anh P ơi qua đây bé nhờ chút. Ơ bé Linh, yêu thế nhờ.
– Con xin phép, cháu xin phép. Chuồn ở đây ức chế bm.
– Ở đây nói rõ đã. Ông già
– Con đã nói rất rõ. Con xin phép.
– Cứ để nó đi đi anh chị. Cô L
– Anh đáng ghét lắm. Nhỏ tuýp, nói clg vậy?
– Cứ vậy đi, ghét tôi là tốt cho bản thân đấy.
– Tôi sẽ làm anh phải chú ý tới tôi.
– Cô thấy thích vậy thì tuỳ cô, không kết quả đâu.
– Cháu chê con gái chú vậy ư?
– Không đâu chú, con gái chú nhiều điểm tốt đó chứ. Nhưng thực sự cháu không hợp.
– Thôi thôi mọi người, đám cưới mà. Cô L.
Thế là mình đi luôn. Cũng éo có tâm trạng nữa, về quán coffe nhồi gọi vk tâm sự vẫn hơn. Kể hết cho Nhi nghe.
– Vk sợ.
– Hả? Sợ gì?
– Sẽ mất ck.
– Hấp ạ. Ck chỉ là của riêng vk thôi. Chỉ bao giờ vk chê vk đuổi ck thôi.
– Hì, vậy thì hết đời nhé.
– Ck đã chuẩn bị sẵn rồi mà.
– Hì…. Vk cũng thế.
Cứ thế lại ngồi hết cả buổi để nói chuyện với em.
Tôi nghiện em thật rồi, lúc nào cũng nghĩ về em, muốn nghe giọng em. Chỉ cần vài ba câu tam sự hay câu nói dễ thương hấp hấp đủ để tôi bỏ hết đi những điều phiền muộn được. Cảm ơn….. Vì đã đến bên và ở cạnh tôi.
Mọi chuyện ngày càng rối. Càng ngày càng thấy ức chế…
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
13 chương
17 chương
13 chương
21 chương
25 chương
42 chương