Đón về thì cũng không thấy nhỏ kia đâu. Mà cũng không quan tâm luôn. Chưa có chuyện gì nên vào nghỉ đã, ngủ quên cmn mất. May là gần 8h dậy. Cũng võ trang sơ sơ đã. Quần âu tạm, áo sơ mi đen, giày conv. Xịt ít vuốt lại tóc tai, đóng thùng xắn tay thêm quả đồng hồ “mẫu hậu” cho. Soi gương nhìn cũng tạm đấy chứ. Ở ngoài nghe vẻ đông vui rồi, đi rước dâu nghe vẻ rôm giả phết. – Thằng P đâu rồi con? Tiếng bà già ngay ngoài cửa đang nói chuyện với ai đó. – Dạ con không biết, sáng con có gặp nhưng bạn ý đi đâu rồi ý ạ. Ệt nhỏ tuýp Thân với bà già mình vậy sao? Nghe tiếp xem sao. – Ba mẹ con có tới không? – Dạ ba mẹ con bận rồi ạ. Nhưng có nhờ con gửi lời hỏi thăm đến hai bác ạ. – Ừ thôi, giờ về đây rồi còn nhiều dịp. – Mà con quen ở đây chưa? – Dạ ở đây vui lắm ạ. Chỉ mỗi P ý. – Nó sao? Làm gì con à? – Dạ. – Để bác. – Bác cho P một trận hộ con. – Ừ, mà con nói cho nó chưa? – Dạ chưa, mà hình như P chả nhớ gì về con hết á. – Nó vậy đấy, vô tâm vô lo voi nghĩ. Chả chịu lớn. Chán chả muốn nghe nữa, nhưng clg đang xảy ra vậy? Sao mẹ quen nhỏ tuýp sắt? Sao lại thân thiết vậy? Mình từng gặp nhỏ rồi ư? Sao mọi chuyện rối hết cả lên thế này? Ai giải thích hộ không? Hết chịu được mở cửa ra định hỏi thì hai người họ đã đi đâu mất. Định đi tìm thì gặp ngay ông L. – Cậu chạy đâu anh tìm không thấy? – Mới nửa tiếng. Chuyện gì à? – Bên nhà vợ anh có trò gì ý. Nãy anh nghe giờ thấy hơi lo. – Anh cũng biết run à? – Sợ bm ra ý chứ. Chú gặp ông già vợ anh rồi biết. – Ừ chưa gặp thật. – Thôi chuẩn bị tinh thần 5′ nữa khởi hành. Ệt, thôi hỏi sau vậy. Lấy xe chuẩn bị đã. – P lên đầu đoàn. Ông L – Đéo, đi cuối có gì chạy trước. – Thôi nghiêm túc. Lên đi. Và lại phải lên đầu đoàn. Ngồi đợi chuẩn bị mà lâu quá. Nhưng lại thêm điều khiến em tò mò. Một xe dừng ngay cổng, hai người đi xuống. Chắc hai vợ chồng tầm chung tuổi. Họ thì cũng không có gì lạ, lạ là hai ông bà già tôi ra đón họ vẻ thân thiết lắm. Nhưng thật sự em éo quen họ. Lạ nữa là nhỏ tuýp. Nhìn thật sự một câu thôi “đẹp”. Vẻ đẹp có phần kiêu sa và hơi lộng lẫy. Thoáng chốc tôi hơi shock. Phải nói thật. Nhưng hình ảnh Nhi vẫn chiến thắng ngay sau đó. Quay lại với thực tại, nhỏ chạy ra chào “bố, mẹ”. Clg nữa đây???? Lần này nghĩ lại rồi, bà già đã muốn giấy thì hỏi cũng không ăn thua. Để dần xem thế nào đã. – Đi thôi thằng em. Ông L – Ok. Có gì em chạy trước đừng kêu nhá. – Chú thế nào. Nay dù sống dù chết phải bảo đảm tính mạng anh chứ. – Công bao nhiêu? – Bố nuôi con bọn anh. – Ờ cái này được. Thế là đi sang cướp dâu, à nhầm đón. Nhưng clg đây?????????? Một team taekwondo chắc phải 30 mạng. Đang đứng trấn ở cửa. Một ông chú đứng hiên ngang ở trước. – Muốn đưa người đi phải qua được ải này. Ông L ở trong xe ló đầu ra. – Gặp rồi đấy. Chủ võ đường taekwondo. – Ghê rồi. – Đánh hết mới có vợ à? Lại còn cả bố vợ nữa. Xong nhìn em cười gian – Éo nhờ, thấy nay đang diện chưa? – Anh đéo chơi được, mà còn là chú rể nữa. – Ơ thế muốn cưới vk không? – Chú không giúp sao làm bố nuôi của con nh được. – Ơ dm. – Nhanh hộ anh, sắp đến giờ đẹp rồi. – Giờ đẹp là mấy giờ? – 9H. – 50′ Nữa? – Ừ. Chắc vì thế này lên bảo anh đi sớm từ 8h. – Bố nuôi hết. – Ừ. – Cố mà đẻ một đội bóng đá vào….. Nhìn lại đội hình. Ông chú đai thất đẳng võ sư, còn lại đai đỏ đẳng hai hết ơ cả bé Vi nữa. Cũng đai đen nhất đẳng cơ. – Các hạ, mong chỉ giáo. Em nói giọng phim trưởng – Tiểu tử, tới trợ giúp hiền tế của ta ư? Lượng lại sức mình đi. – Sức tại hạ có hạn, nhưng lúc huynh đệ lâm nguy thì phải cố gắng thôi. – Chỉ mình ngươi? – Mong các hạ nương tay, tại hạ chỉ giúp cho vị huynh đài này thôi. – Bắt đầu đi. 1Vs1. Ta sẽ đợi xem. Lên đi Và đối thủ đầu tiên lao vào, tôi đứng im nhìn như đang rối. Xong hắn đá tạt một cái. Ệt mạn sườn à? Đau lắm đấy@@. Tôi nhẹ nhàng tay trái đỡ túm luôn chân đối thủ, chân phải hoạt động ý như động tác vừa rồi của hắn. Gục rồi, cho hắn ngã xuống, lùi lại nhảy lên định cho ăn nguyên hai gối vào ngực hắn. – Dừng tay đi, hơi quá rồi đấy. Tiếng sư phụ. Vậy là lại phải hãm “cái sự sung sướng” đó lại. – Con xin lỗi, chào sư phụ. – Đ à, đây là P. Đệ tử thứ của tôi. – Cậu thanh niên hạ hết đệ tử chị nhà ư? – Thấy chưa con, mang tiếng chưa? Sư phụ troll. – Vậy thì trình thất đẳng của em với nó. – Nếu nó thi đai taekwondo ít nhất cũng phải cấp cửu đẳng. – Anh có nói quá. – Cậu thất đẳng? – Dạ. – Cậu đánh với anh. – Em thua xa. – Ừ nhưng nói thật bây giờ anh chịu thua nó rồi đấy. – Trẻ tuổi vậy mà. – Thôi người trong nhà cả, chuẩn bị làm lễ đi cho đôi trẻ. Hôm nay có trời cũng chẳng giúp cậu giữ được con gái rồi. Và vậy là trò chơi kết thúc khi chưa kịp bắt đầu. Chán không thể tả, sao sư phụ lại làm thế nhờ, phải chờ ít nhất là đánh ấm người đã chứ. Ông L thì tươi hơn hớn – Nãy cậu định cho trong đám cưới anh có đám ma thằng kia à? Nói nhỏ với mình – Anh ngu bm, em đánh gần chết thôi, vài ngày nữa mới có đám ma. – Vcl thằng em. – Ha ha, thôi vào rước phu nhân kìa. Vi ở đâu chạy đến. – Hai ơi hai. – Gì đây? – Nãy sư phụ không can thì hai đánh như nào nữa? – Thì cứ vậy đánh thôi. – Thế hai định đánh cả út hả? – Út đai nhất đẳng hả? – Dạ, ba dạy út đó. – Ừm nhất đẳng thì…. – Thì sao? – Chấp út đánh, bao giờ mệt không đánh được nữa thì thôi. – Hai nổ quá. – Không tin hả? – Không này. Xong cũng lại tạt mạn sườn. Đâu đánh như nãy được. Xoay người giơ ống đồng đỡ. Và kết quả là cô bé Vi tập tễnh mặt nhăn nhó cả buổi đám cưới. Làm lễ thì cũng bình thường thôi, chủ yếu là chụp một đống ảnh để gửi cho vk. Xong tới phần ra về….