Tôi và cả đám nhìn dáng nhỏ kia chạy đi mà cười rung nhà. Éo ngờ nhỏ quay lại ngay, ôm theo cây tuýp sắt. – Em gái anh chơi trội vler. Tôi trêu ông L – Đừng làm nó bị sao đấy. – Gì thế? Em tay không nhỏ ôm hàng kìa. – Ừm. Mà nó tên Thuý, Phạm Trần Ngọc Thuý nhé. Cậu mà nhỡ tay đánh nó chết thì ghi hộ anh lên bia mộ, anh còn bận cưới vk. – Vãi tên, tốn tiền khắc bia đấy. Mà cô em gái này anh nhặt ở đâu vậy? Đến thằng em mà giờ mói cho biết. – Chú quan tâm làm gì? Mà tiền khắc đá anh lo, ok. – Không, chưa hiểu sao anh lại nhận của nợ này thôi. – Anh nói xấu tôi đủ chưa? Nhỏ hét lên rồi định vụt em, đưa tay ra đỡ rồi nắm luôn cây tuýp. – Ờ thì chẳng may. Anh L thở dài. Nói như nhỏ không tồn tại – Số anh khổ thôi. Tôi cũng chả nhớ là nhỏ ở đấy. @@ – Cậu kém anh à? Bao nhiêu em gái. – Nhưng không phải của nợ như anh. – Anh khổ từ nhỏ mà, đâu được như chú. Nhỏ ức chế quá không chịu được nữa bật khóc. Tôi thì chịu, lôi điếu 3 số ra hút. Ông L cũng vẫn nhây, không thèm dỗ. – Ê không hút nhớ. – Sao? – Cậu hút anh lại…. Thèm. – Thì sao? Ảnh hưởng kinh tế? – Mùi thuốc ám, lát gặp các bô lão. – Rồi, anh ra ngoài đi để em hút. – Ừ. Ông quay đi thật Xong quay lại ngay. – Ơ dm, nhà anh cậu không ra ngoài thì thôi. – Ừ nhỉ. – Thôi cậu dẫn đám nữ qua bên kia đi. – Éo. Mà xe em đâu. – Ừ nhỉ. Phí giữ xe 40 ngày 200k. – Ừ em trả. Lôi ví ra – Cộng tiền mừng, 1m2. – Ok ok. – Nhanh. – Đợi tý. Phí thuê người 100 một người 16 người. 2 Ngày làm giúp mỗi ngày 200…. – Ệt thôi cậu tha anh… Chìa khoá đây. – Thế còn được. Này cấm trả. Em dúi vào tay ông cái phong bì. – Cậu làm thế à? – Của em và đoàn quân kia. – Cậu. – Trả là khinh thằng em đấy. – Đưa xong về đây, chở anh dẫn đoàn. – Xe ôm à. 4 Bánh đi. – Thì dẫn đoàn thôi. – Ông còn diễn. Lát em đưa cho mà rước nàng. – Chỉ đươc thằng em hiểu anh. – Thôi đi đây. Ra lấy xe trước đã, hè hè ông L chắc bỏ không ít sửa lại rồi, như mới luôn. Ngồi đợi các nàng ra xe. Xong làm chân áp tải đưa sang nhà gái. Éo kịp xem các nàng ăn mặc ra sao. @@ Đưa đến nơi thì Vi đang ở cửa, mặc bộ áo gì của tàu ấy mà nó gần giống áo dài đó (sườn xám thì phải), màu đỏ ôm sát, ệt nếu đội hình đủ 10 em đồng phục vậy thì hôm nay chịu khó đi gom là có bữa tiết canh. – Hai. – Giề. Vẫn tỉnh nhá, vk Nhi của em thôi. – Hai đi đâu mất hút à? Hai khoẻ chưa. – Không gặp cô hai khoẻ re à, giờ lại thấy sao ý. – Hông thèm chơi với hai. Ngoảnh đít lại ngay. – À quên, hai cảm ơn út chuyện đó nha, dạo vừa rồi bận quá. Có quà cho út này. – Hông thèm. – Vứt nhớ. – Á hông, của út. – Sao bảo hông thèm? – Kệ út. – Ừ kệ. – Hai thấy út thế nào? – Xem nào. Quay quay Và cô bé ấy xoay một vòng. Tóc dài xoã Vi hất văng theo chiều quay. Em phải nhìn lại xung quanh. – Hai nhìn gì vậy? – Nhìn xem có anh nào ngất không còn gọi cấp cứu. – Hì hai. Vậy là xinh hả? – Ừm xinh. – Út vào đây, hai sang đây luôn hả? – Không, đưa hàng sang nè. Ơ dm. Cả đám đến từ lúc nào vẫn ngồi trên xe xem free nãy giờ. Thấy em nói vậy ầm ầm lên. – Ai hàng hả? – P dở kia. – Nói gì vậy? -….. Nhưng câu em thấy lạ nhất với cái giọng mà em ghét nãy giờ. – Tên đểu khốn khiếp. – Ơ tuýp sắt cũng đi à? – Ai tuýp sắt hả? Lúc này nhỏ nó mặt ra. Thề là trong em Nhi vẫn chiếm trọn nhưng phải công nhận nhỏ không kém Nhi, về vẻ bề ngoài. Kệ vậy, đứng với đám này khó chịu bm. @@ – Hai xong việc, út lo nốt nha. Bye út Xong quay đít đi thẳng về chỗ ông L. Thật sự ngạc nhiên khi thấy ông Huy ngay cửa. – Huynh. – Thằng đệ hả? – Sao huynh ở đây? – Giống đệ. – Huynh quen anh L hả? – Không được sao? – Càng vui chứ sao. – Xe tốt chứ? – Quá ngon. Nhưng…. – Không hỏi giá, không hỏi lại. Anh cho, chú phải nhận. – Vler huynh. – Thôi vào gặp thằng cu sắp chui vào gông. – Ờ, lại vào gông giống huynh. – Huynh chưa nhá. – Ơ, sao đệ thấy…. – Nhưng cũng chuẩn bị đi, sắp rồi. – Ok, bất cứ khi nào. – Không vào với chú rể ở đó mà nói xấu. Ông L như ma đến từ lúc nào éo biết. – Ok ok. Hai thằng đồng thanh cười gian. – Đừng có làm gì nha, nay ngày của tôi đấy. – 2 Ngày nữa mà. Em và Huy càng tiến sát, càng cười gian. – Tha em đi, vk em chờ kìa. – Quà cho chú mà. Ông Huy nói gian éo tả – Không nhận không được đâu đấy anh. Tôi tiếp lời. – Á hành hung chú rể kìa. Ông L hô toáng lên. Và cả đạo quân trong nhà chạy ra, ông Huy lên tiếng. – Càng đông càng vui, giữ hắn lại. Cả đám kia đồng lọt vào túm ông L. – Tạo phản, phản rồi. – Im lặng còn may ra có khoan hồng. Tôi nói. – P ơi tình cảm anh em mình bấy lâu, tha anh đi. Ông L nài – Giữ chặt nhá. Em nói với đám kia. – Bịt họng lại, đưa cao háng lên. Ông Huy – Khôngggggggggg. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ông L hét. Kịp không, em kéo quần ông L và…. Búng. Tách – Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. – Các người, ta hận. Ông L – Thêm nữa á? Em tiếp – Thôi thôi, anh xin chú. Tha cho anh đi. – Trói lại, bịt miệng, cho lên ghế sau. Ông Huy Và chú rể đã bị cuốn như xác ướp vứt lên ghế sau. Chắc đây là màn bưng lễ bẩn bựa nhất có thể. Và đoàn rước đi, vẫn như bao đoàn khác ngoài việc chú rể bị trói đằng sau xe. Đến nhà gái, dizz mất mặt vler, cả đám quân con trai mình vác đi đứng đơ cmn luôn. Quân bên gái cũng chả xa lạ. 4 Mặt còn lại là Vi, chắc rồi, bé Linh và bà chuỵ dâu bên ông Huy (bảo sao ông Huy đi lẻ) và Ngọc, cố bé tôi từng hợp đồng. Cùng đội tôi gọi và con bé tuýp sắt. Nhìn lại bên tôi, 10 thằng đứng trơ như phỗng, phải chạy đi vỗ mỗi thằng 1 cái. – Chỉnh đốn đội hình. – Chú dể đâu rồi? Một giọng bà cô nào đó bên nhà gái. – Khoan, đợi đại diện nhà trai đã. Chị dâu lên tiếng. Ừ nhỉ, quên cmn mất. Mà ai nhỉ. Ngay sau đó là tiếng xe từ phía sau. Dizz tiếng xe này nghe quen vler. Chẳng nhẽ – Bố mẹ. Bé Linh hô lên. (Linh ở cùng từ nhỏ lên cũng gọi hai sếp em thế nhé) lạnh gáy – Bé Linh hả? Thằng P, giả ngơ hả con? – Con chào hai sếp, hai sếp khoẻ không ạ? – Mày không gây chuyện gì là tao khoẻ. – Mà hai sếp đi đâu đây? – Mày, tao nhận L là con nuôi giờ nó cưới chẳng nhẽ tao ở nhà. (Ông L mồ côi nhớ, bố mẹ em có nhận nuôi ông ý, vậy ông và em mới quý nhau như thế). – Dạ. – Thế nó đâu? Chú rể mà. – Mang hàng ra. Ông Huy nháy đám kia. Cửa mở ra và chú rể vẫn đang “băng bó”. – Đây là một thử thách nho nhỏ, chú rể sẽ chăm sóc và chở che cô dâu cả đời. Còn bây giờ thử thách cho cô dâu. CÕNG CHÚ RỂ VÀO. Ông Huy pha trò. – Nhưng em. Bà chị dâu cuống. Nhưng trước sức ép dư luận chị phải ngậm ngùi cõng cái xác ướp kia. – Cho một sự trợ giúp nho nhỏ, tháo băng bịt miệng ra để cho cổ vũ nhau. Tôi nói. Và thế là trò hề từ chúng tôi bắt đầu. Nhìn bà chị nhăn mặt cõng ông L, đoàn bưng lễ theo sau. Từ xe đến cổng thì nhìn bà chị đã hết sức. – Thôi, ngiêm túc. Anh chị dắt nhau vào đi. Tôi nói. Và buổi lễ thực sự bắt đầu. Tôi cũng chả rõ đoạn sau vì trốn luôn ở ngoài cho thoáng. @@ Xong bên nhà gái, ông L dẫn chị ra nhìn hai người hạnh phúc tôi lại nhớ em. Không kể xiết Về bên nhà ông L thì có làm một bữa ăn nhỏ, cho đội bưng lễ và gia đình. Kéo đủ cả hai đội nam nữ, hai sếp tôi. Rộn ràng trong nhà là tiếng nói tiếng cười, tôi như hoàn toàn lạc lõng ở đây. Cô đơn giữa những người thân thuộc. Vào bữa tôi ngồi một góc, không uống, khi thoảng gắp miếng ăn. Chắc mọi người thấy thế và cũng có vài người hiểu vì sao lên để tôi im như vậy. Trừa con nhỏ tuýp sắt ra mà, nó chạy lại gạ uống với tôi. Chán quá tôi chỉ nói một câu. – Không biết uống. Rồi đặt đũa đi ra ngoài. Mọi người cũng để im chả ai nói gì, nhưng vẫn nghe tiếng nhỏ kia. – Đồ dở hơi.