Câu chuyện của tôi - tình yêu đẹp
Chương 30
Chuồn về lớp thì lại đúng tiết cô dạy Sinh. Cô này dễ vler thấy bọn nó xin cô cho thời gian bàn 20 – 11 thì cho luôn mới vãi chứ. Loạn hết cả kênh lên, té vào luôn chỗ mấy thằng “lục” thì đang bàn đá bóng, chả có gì hot ngoài việc Hậu ml nhận chân đội trưởng và tuyên bố gánh team.
– P có tham gia không? Hay là không biết đá. Hậu ml đá đểu
– Thôi mình dự bị thôi, có siêu nhân gánh team rồi mà. Cười khẩy. Mà cho tao áo số 2 nhá, in tên ” đen ” thôi.
– Chuẩn bị tinh thần cho cuộc vui chứ?
– Có gì thì phải chào đón hết mà, không nhận phụ lòng người lắm.
– Mày ngon.
– Tao biết nhưng đừng cắn tao, ngon nhưng khó nhuốt. Ha ha ha
– Cứ xem. Mày tham gia những cái gì đăng kí.
– Có gì chơi nấy.
– Bóng đá.
– Ok.
– Kéo co.
– Ok.
– Chạy.
– Ok.
– Nấu ăn.
– Ok.
– Trại.
– Ok. Nhưng là cổng trại.
– Nam nữ sinh thì chắc rồi.
– Ok.
– Mày chưa phải thánh. Chịu được hết không hay là thể hiện vậy thôi.
– Giờ cá đi.
– Cá gì?
– 3 Cái cá nhân, chạy, nấu ăn và nam nữ sinh. Nếu tao 2/3 thì tao thắng.
– Cái giá?
– Nếu tao thắng thì mày phải bỏ cái thái độ ấy đi. Với tao hay bất cứ ai trong lớp.
– Vậy nếu tao thắng?
– Mày thắng thì tuỳ mày thôi. “Thắng vua, thua giặc” mà.
– Ok. Nhại lại giọng mình.
Mấy sau đi học cũng chẳng có gì ngoài đợt mừng 20 – 11 này. Thằng Hậu vẫn soi từng mm nhưng kệ mẹ nó. Giờ cố gắng hơn và có D giám sát nên đành học hành đàng hoàng ghi chếp đầy đủ. Hết buổi về toàn đi ăn cơm bụi luôn. Xong lại về với cái giường yêu quý.
Trước ngày đá thì đang lúc ngủ thì thằng N gọi, chắc có gì vui đây.
– Nghe.
– Mày bận gì không?
– Có đang mặc cái quần đùi.
– Đm hỏi thật, bận gì không.
– Không, đang rảnh. Gì không mày?
– Bọn tao tập đá bóng ở nhà thằng D này.
– Cho tao địa chỉ.
– Ở xyz này.
– Ừ tao đi cùng, qua giờ. Ra vệ sinh cá nhân, mặc luôn quần Soóc ngố khiểu thể thao ý. Áo thun đen, khoác thêm cái sơ mi, thêm đôi tông lào, mình thích mặc như vậy, thoải mái bm. Xong lại lấy em Dream đi luôn. Quên cmn mất chưa khoá cửa luôn.
Đến nơi thì có được 8 thằng. Mà thằng Hậu ml kêu bận không đến. Đội trưởng cái quần què. Thằng S thấy lâu.
– Đù vẫn đẹp zai zữ, nam sinh thanh lịch có khác. S troll và cả bọn nó cười ầm
– Mày nói cái đấy thì ai là không biết. Khoa học đã chứng minh giờ mày mới biết thì hơi muộn. Làn này còn cười to hơn
– Dm mày thì vler rồi.
– Mà có thế này thôi à?
– Ừ thế này thôi đã, đợi nữa hết tập luôn đó.
– Ừ, giờ theo tao.
Ra đến chỗ nó chỉ là một bãi đất hoang khá bằng phẳng nhưng có vẻ hơi nhỏ và còn đang có một đám đá ở đó rồi.
– Má nó, sân vậy hai đám tập thế đéo nào được.
– Ê mấy thằng kia giờ tới đây rồi đá không? Một thằng trong đám đó lên tiếng
– Đá kèo à?
– Đá coi như là quen thôi, cá bao nhiêu tiền, hay người tuỳ bọn mày.
– Đợi bọn tao hội ý đã.
Sắp xếp xong thì đủ 7 thằng trừ em.
– Thăng P đá không?
– Tao không có hứng lắm, mà sân nhỏ vậy là ok rồi.
– Ừ bọn tao không ép.
– Còn thằng Hậu. Nó là đội trưởng mà?
– Kệ mẹ nó. Đá bóng đội mới là chính. Một tia sáng chẳng thể soi hết cả sân vận động. Em nói xong mà cả đám trố mắt nhìn, mà cũng thấm thật, nhưng nghe không hợp với tuổi mình nhỉ.
– Ừ giờ có nhiêu đá bấy. Mày dự bị.
– Thằng S ra chốt. 300 Đá 7 người.
– Ok 300 thắng trả tiền nước coi như thua khao một phần. Ok
– Chốt nhá, chơi luôn đi.
Team không có đội trưởng Huy ml nhưng đá cũng khá hay, phối hợp tốt nên ăn được ngay đội xóm 4 – 2.
Nguyên đội này thì cũng khá đấy chứ. Có khi cũng được cái giải của trường, chỉ không biết đội á quân kia ra sao thôi.
Bọn nó tập xong chạy lại ý ới nhau đi uống nước, nhưng không có hứng với lại chỉ ngồi xem nên thôi, chuồn về trước.
Tối về thì vẫn lười định ngồi chơi tý rồi ra ăn quán cho nhanh, chạy ra máy làm luôn mấy ván cf.
Đang ngồi thì có điện thoại “Huy calling” lạ này. Chắc có chuyện gì rồi, bỏ game đấy nghe máy luôn.
– Đệ nghe.
– Ừ nói chuyện với huynh chút.
– Chuyện gì?
– Nhớ khi xưa sự phụ bảo sẽ có lúc cần hai thằng giúp chứ?
– Rồi sao?
– Sư phụ bảo huynh và đệ giờ là lúc thực hành đó, sẽ có việc cho đệ.
– Chuyện gì và làm gì?
– Sang gặp huynh kể cho rõ.
– Đệ qua liền.
Chạy ù luôn sang nhà ông Huy. Lại bà chị kia mở cửa, vào thẳng luôn nhà thì ông Huy đang ngồi dót trà sẵn.
– Có chuyện gì vậy huynh? Sao nghe vẻ quan trọng?
– Sư phụ có một kèo đã 15 năm với một người. Là sẽ luyện lấy đệ tử để so tài. Giờ là hạn đấy. Hai anh em ta sẽ đi hết các võ đường có tiếng quanh HN. Thắng đủ 15 võ đường trước sẽ thắng 1. Thứ hai là sẽ cử ra đệ tử tâm dắc nhất đấu với nhau. Ba là sẽ cho hết các đệ tử cùng đấu. Thắng hai coi như chung cuộc.
– Thù oán gì mà cần 15 năm?
– Cái này huynh không biết.
– Khó nhai không?
– Nghe sư phụ nói là với lực lần kiểm tra cuối của đệ thì giải quyết số lượng là ổn. Nhưng phải thực sự cẩn thận bên kia.
– Đó là từ lớp 8. Giờ đệ không như xưa nữa.
– Ừ tin vào đệ thôi. Huynh thì chỉ lý thuyết thôi mà.
– Mà bên đó có bao nhiêu?
– Không biết. Nhưng nghe sư phụ nói là bên đó võ đường, chắc đông.
– Có chơi vũ khí chứ?
– Chỉ khi vào vòng ba thôi.
– Thế bao giờ triển. ?
– Mai triển khai luôn, bên kia nghe đâu được 3 rồi đấy.
– Ờ. Mai cố gắng xong nhanh đệ về coi lớp đá bóng.
– Thì tuỳ vào đệ thôi.
Cái này vui này…
– Mà đá bóng đệ không tham gia à?
– Đá phải cùng đẳng cấp chứ huynh. Bọn học sinh thì chơi gì?
– Ừ chơi với đệ cũng nguy hiểm lắm….
Lại có trò vui rồi. Mà thù oán với sư phụ hả? Hấp dẫn đây.
– Mà vậy không nói qua điện thoại được à huynh?
– Thì muốn gặp thằng đệ để mời cơm thôi.
– Vậy ăn đi, được hôm đi ăn ké.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
8 chương
23 chương
16 chương
171 chương