Câu chuyện của tôi - tình yêu đẹp
Chương 160
Vừa sáng ra bị dựng ngay dậy.
– Gì vậy ạ?
– Qua nói gì nghe chưa rõ à?
– 5′ Nữa. @@
– Dậy ngay không thì bảo.
– Con dậy này, giờ mẹ nói việc đó được rồi chứ ạ.
– Chưa, chưa đến lúc.
– Vậy mẹ gọi con dậy làm gì?
– Chuẩn bị. Mày nhanh lên đi.
– Mẹ cứ xuống nhà đi, 10′ nữa con có mặt.
– 10′ Thôi đấy.
– Rõ.
Bò dậy vệ sinh cá nhân xong lết xuống.
– 9′ Con vẫn còn 1′ đấy nhớ.
– Mày ăn mặc thế à?
– Mẹ muốn sao nữa?
– Lên mặc đàng hoàng lịch sự ngay cho tao.
– Gì nữa ạ?
– Tao nói nghe không?
– Quần ngố áo thun đẹp vậy mà.
– Mày ra ngoài rét chịu được không?
– Bình thường.
– Nhưng tao không chịu được, mất mặt tao.
– Ax.
– Nhanh, ngay và luôn.
Lại lết len thay quần áo, sơ mi quần âu giày thêm cái áo khoác đen.
– Được chưa ạ?
– Rồi, lấy xe chở tao đi.
– Ax, làm tài xế mà mẹ bắt…..
– Có việc, mày không phải than.
– Biết vậy…..
– Sao?
– Con ở trong đó luôn.
– Mày lại láo, tao cho một trận giờ.
– Dạ, đi ạ, nhanh cho con về ngủ bù nữa.
Và bà ý bắt chở ra chỗ mà bà chị làm trang điểm trước tôi nhờ ấy.
– Gì nữa đây mẹ?
– Chỉnh trang cho mày.
– Con cần gì nữa?
– Tao nói phải nghe.
Gần tiếng đồng hồ, xong xuôi ra nhìn mặt bà ý hớn hở làm mình thấy hơi bất an.
– Lát mày gặp con gái bạn mẹ, cư xử cho hản hoi đấy.
– Mẹ còn muốn gán ghép nữa ạ?
– Thế muốn sao? Hay để mày tự do như con Nhi?
– Con mới lớp 11.
– Ai bảo làm gì đâu, mày làm quen với nó trước không được à?
– Được rồi, nhưng theo lệ mọi khi.
– Mày không làm quá là được.
– Giờ đi đâu đây ạ?
– Ra nhà hàng.
Và tôi đã biết cảm giác chờ đợi, 30′ ngồi uống nước đủ để ngán tận cổ con bé này mặc dù chưa hề gặp mặt.
– Đến chưa vậy mẹ?
– Mẹ vừa gọi rồi.
– Làm gì nữa ạ? Con chán rồi đấy.
– Sắp rồi, đang trang điểm nốt.
– Hoá trang đóng phim kinh dị chắc mà lâu vậy?
– Tại em muốn mình đang xinh nhất khi gặp anh.
– WTF?
– Con chào bác, con xin lỗi đã đến muộn, mẹ con thì bận việc lên sẽ đến sau ạ. Em xin lỗi đã để anh phải chờ.
– Ừ, chắc anh không phải giới thiệu đâu nhỉ?
– Em nghe kể hết về anh rồi ạ. Với lại….
– Chuyện gì?
– Em đã dõi theo anh từ rất lâu rồi. Nhưng chắc em….. Chả là gì trong mắt anh đâu nhỉ?
– Đừng hạ thấp bản thân.
– Vậy anh biết gì về em?
– Con gái bạn mẹ anh.
– Không gì hơn?
– Chắc chỉ dừng lại ở vậy.
– Em là Hân, thực ra là mình bằng tuổi nhau đó, và chắc anh còn không thèm chú ý đến việc em…. Từng học cùng lớp với anh.
– Lỗi lại do con à mẹ? Tôi quay sang bà già.
– Mày không nhớ chút nào về em à con?
– Con chịu. @@
– Em biết mà, anh còn chả bao giờ chịu nhìn em nữa.
– Anh có Nhi rồi thì nhìn ai nữa?
– Thế bây giờ?
– Nói thật là do mẹ anh bắt đi gặp thôi, chứ qua tết anh lại vào Nha Trang rồi.
– Vậy còn chuyện với Nhi?
– À chuyện đó…… Mẹ và em nhắn với người ngồi ở bàn thứ tư phía sau là nó có khi đang trầm trọng thêm đó. À, cảm ơn vì vai diễn.
– Mày biết rồi à con?
– Giờ ba chúng ta đã biết, có người ngồi kia thì có khi đang nóng ruột đợi tin đó.
– Em diễn tệ vậy ạ?
– Một phần. Chủ yếu là ngay từ đầu đã lộ rồi.
– Sao ạ?
– Ăn ở nhà hàng quen thân nhà anh, đâu gì tự nhiên không ngồi phòng riêng.
– Thực ra Nhi là do em gọi đến vì…..
– Anh đâu hỏi gì đâu. Còn mẹ, mẹ ơi lần sau thôi nhé.
– Vậy mày cho mẹ biết mày với con Nhi sao rồi?
– Vẫn vậy, và có chiều hướng xấu thêm.
– Gặp nó và nói chuyện.
– Tuỳ.
Và mẹ tôi goj Nhi ra, Nhi ngồi xuống ngay trước mặt tôi, em còn đẹp hơn trong mắt tôi so với trước, nhưng vẫn ánh mắt và nụ cười ấy, tôi lại thấy mình chưa gặp Nhi lúc này được.
– Anh không hề ngạc nhiên?
– Biết rồi sao phải tỏ ra ngạc nhiên?
– Anh không thể bớt lạnh lùng với em được ư?
– Chào….. Xong đứng dậy quay đi.
– Anh đứng lại. Em muốn mình nói rõ.
– Đã rõ hết rồi mà.
– Anh không cho em chút thời gian được ư?
– Rồi 10′. Tôi quay lại chỗ ngồi. Éo hiểu
– Hai đứa ngồi nói chuyện rồi cố mà giải thích rõ cho nhau nghe đi.
Bà già tôi đừng lên dắt Hân đi.
– Còn 9′.
– Anh không tha thứ cho em lỗi lầm ấy được ư?
-…..
– Em đã nói rõ rồi mà, hôm đó là em giúp…
– 8′.
– Em quá bất ngờ vì anh lại xuất hiện lúc đó nên….
– Vậy trong bar?
– Em…. Em…..
– 7′.
– Tại hôm đó anh đánh nhau, anh đã hứa rồi mà. Với lại….
– Người bị đánh là hắn. Phải không? Cười mỉa(thực sự là không hiểu sao lúc đó cười vậy)
– Tại thấy bạn ấy đang lằn quằn quại.
– Vậy là không thấy đầu và tay tôi đang túa máu. Tôi như không vậy mà….
-…..
– 5′.
– Lúc đó em không kịp để ý, chỉ nhìn thấy anh đứng đó.
– Ừ, tôi đâu đáng để em chú ý.
– Không phải vậy, em…..
– Có lẽ cuộc nói chuyện nên dừng lại thôi, hoàng tử đến tìm kìa.
– Ơ.
– Chào.
– Ck.
– Đừng gọi vậy trước mặt tôi chứ, lại làm tôi hiểu nhầm.
– Ck ác lắm.
– Ừ, nên nhớ kĩ điều đó.
Tôi quay lưng đi nhưng Nhi đứng ngay dậy ôm từ sau lưng.
– Đừng bỏ em mà. Hức hức.
– Ừ nhỉ, sao lúc ấy tôi không nghĩ ra dùng cách này nhỉ?
– Phải vậy cơ à Nhi, hắn đáng không?
– Sơn đừng xen vào chuyện của mình.
– Đâu có xen, ngay từ đầu có khi tôi mới là người xen vào hai người chứ.
Tôi nói rồi gỡ tay Nhi ra.
– Mày còn nói vậy à? Nhi vì mày……
– ĐỪNG XEN VÀO MÀ SƠN.
– ĐÁNG KHÔNG HẢ NHI? Hắn đâu có coi Nhi là gì.
– Sơn đâu có biết gì? Đừng nói vậy.
– Xin lỗi làm phiền khi hai người nói chuyện, nhưng chào.
Đi ra qua chỗ mẹ.
– Mày cư xử vậy hả con?
– Mẹ có về luôn không?
– Tao đang nói chuyện kia.
– Vậy thôi, con về trước.
– Ơ cái thằng này.
Tôi mặc kệ.
– Chờ đưa tao và cái Hân về.
– Vậy thôi mẹ về sau đí.
Tôi ra xe đi luôn.
Nghĩ là vậy chứ xe để ở tận trong nữa mà. Dm đi ô tô vướng víu vcđ, biết thế thì nãy đi luôn taxi cho lành.
Và việc éo ngờ nhất là lại gặp thằng kia ở dưới này.
– Mày có biết Nhi đã hy sinh những gì vì mày, đã làm biết bao việc, hy sinh bao nhiêu thứ, vì mày mà cô ấy không nghe lời bố mẹ mà chuyển về đây học chờ mày.
– Ờ.
– Thái độ của mày là gì?
– Tuỳ mày hiểu.
– Mày…..
– Đừng manh động, nhớ lại xem khi đánh tao mày được gì?
– Tao không phải loại như mày mà động tý là đánh với đấm.
– Ờ, hờ hờ…. Nếu không quen tao cũng nghĩ mày được như vậy lắm.
– Mày….
– Lại nữa, lần đó là mình đã ngồi yên không thèm động vào bạn đó. Nhớ lại xem
-…..
– Đừng có diễn sâu quá, không có ai trả lương đâu.
– Mày nói gì?
– Vẻ mặt của bạn nó đã phản bội lại hết lời nói của bạn. Nhi không thích bạn là tôi yên tâm rồi.
– Thằng…..
– Đấy đấy, lại ăn tết trong viện bây giờ, mà thôi mình về nhé. Chào bạn Sơn.
Dizz, nhìn cái mặt của nó mà tôi phải cố lắm mới nhịn được cười. Lấy xe xong ngang qua nó nhẹ nhàng bấm còi “cười xã giao” xong đi ra quán coffee.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
48 chương
23 chương
29 chương
61 chương
20 chương