Lát sau là đủ cả nhà chú Mạnh và thêm Liên sang. – Hoá ra mày ở đây mà tao cũng đéo biết. Cu Lâm – Cô chú xem được không ạ, con gọi cô chú mà hai đứa không chịu gọi con là anh kìa. – Đúng đấy, cu P là anh cả rồi. Cô – Sao được ạ. Cu Lâm – Ý kiến lên phường. Ha ha ha – Vậy định ganh nhau hay mời cô chú vào đây? Chú Mạnh – Con quên mất, mời cô chú và…. Các em vào. @@ Dần dần mọi người cunhx đến đủ nhưng vẫn thiếu vị khách không mời kia. Thành ra lại vào bữa trước. Đầu bữa đứng lên tuyên bố. – Thưa bà và cô chú, bữa ăn hôm nay là vì việc con về nhà mới….. – Mày bỏ nhà cô chú để qua đây với cô chú Mạnh mày à? Chú Q – Con mới biết lúc trưa mà. – Mày giỏi lắm, phải phạt. Suốt bữa chỉ là những lời bông đùa qua lại vậy cũng rất vui rồi, nhưng nhân vật kia lâu quá thành ra mình uống rất cầm chừng. Chờ mãi rồi cũng đến, chuông cửa đã reo. – Còn ai nữa à P? Chú M – Chào cũng không biết, để cháu ra xem. @@ Chuẩn mà, thằng Hùng đang đứng dựa cửa, chắc uống ở đâu rồi đây mà. – Chuyện gì vậy bạn? – Nhà có khách à? Mai hả? Bảo sao Mai từ chối đi chơi với tao. – Vậy thì vào ăn bữa cơm cùng mình. – Vào chứ, xem hai đứa mày định diễn trò gì cho tao này. Tôi cũng mặc kệ nó để nó đi vào. – Đây là Hùng bạn học cùng lớp con. Tôi giới thiệu như vô can vậy. Trâm nghe xong rơi luôn đôi đũa xuống. – Con nhớ cậu trai chú kể chứ P? Chú M – Cậu còn mặt mũi đến đây nữa à? – Tôi thì sao hả? Con gái ông bà mù vậy chẳng nhẽ tôi cũng mù theo mà yêu hả? Trâm nghe xong đứng dậy quờ quạng tìm lối ra, tôi thúc vai Huân. – Đưa Trâm ra chỗ khác yên tĩnh đi. “Cơ hội đó, cố gắng lên” tôi nói nhỏ câu sau. – Hoá ta người đẹp trai nhìn tử tế như Hùng vậy mà. Mai ngồi trong góc nói – Mai à, Hùng yêu Mai mà. Hùng với Trâm hết rồi. – Rồi nếu tôi có bị làm sao thì cũng hết nhanh chóng như vậy phải không? – Mai cho Hùng…. Nó lắm chặt cổ tay nhỏ Mai. Bốp. Nghe ròn vãi. @@ Mà thằng cu Hùng biến sắc ngay lập tức. Hoá ra tình yêu của nó chỉ có vậy, nó định vung tay tát lại ngay được. Lần này là không phải tôi cản, Liên đã bóp xiết cổ tay nó từ lúc nào. – Bọn mày chờ đấy. Nó nói rồi bỏ chạy. Quay lại với bữa ăn, nhìn mọi người hết hứng cả rồi. Mà bữa cũng sắp xong nên thôi luôn. Dọn xong mọi người lại ngồi hết về bàn nước. Giờ đến tôi bị tra khảo. – Chuyện này con tính trước rồi phải không P? Cô Thuý. – Xin lỗi cô chú, nhưng cho Trâm đau một lần nhưng chấm dứt còn hơn cô chú ạ. – Nhưng nhỡ đâu, nó giờ….. – Có Huân rồi, con tin vào Huân. – Nhưng sao không nói cho ai biết vậy? Chú Q – Chú hiểu con mà. Làm theo cảm tính thôi ạ. – Nhưng chắc chưa hết đâu hai. Ly – Hai sẽ cho nó hết. – Đợi t…. À em cùng nữa, nó làm Trâm như vậy. Lâm Vừa kịp thấy đôi Huân Trâm về. Nắm tay nhau đi vào nhà. Cô Thuý nhìn tôi cười nhẹ khẽ gật. – Em rể con đoá cô chú. @@ – Anh P…. Linh tinh. Trâm, xong đỏ mặt núp vào tay cu Huân Lát sau cả bố cu Huân đến, ngồi nói chuyện thì thấy ông cũng rất quý Trâm Cả nhà cười vang luôn. Ngồi trò chuyện thêm lát thì giải tán ai về nhà nấy. 23H37′ chính xác thì có đám làm ồn ở cửa. Mình cũng đang chờ đây. Đôi baton và ra mở cửa. 7 Mạng. Lại vui đây. – Khách đến muộn vậy? – Thằng chó, mày cướp Mai của tao còn chưa đủ à mà nay lại còn cho tao ê mặt nữa. – Tao thích. Loại như mày thế là quá nhẹ nhàng rồi. – Xử nó đi. Để bây giờ nửa đêm tôi lại ngồi bên coffee và thuốc lá. Chợt lại có người gọi cửa. Là Lâm. – Sao vậy mày? Tôi gọi với ra – Cái Trâm này, nó bảo nghe có tiếng động lạ bên này nên bắt em sang. – Thôi sang rồi thì vào đây chơi lát, mới có nửa đêm mà. @@ – Vâng. – Em cám ơn anh P. Trâm lên tiếng khi vừa vào nhà. – Vì? – Anh giúp em hôm nay là quá nhiều đấy ạ. – Vậy gửi lời cảm ơn Huân giúp anh. – Sao ạ? – Anh cũng có việc giải quyết được nhờ Huân đó. – Mà anh tính hết thật ạ? – Dễ đoán mà. – Sao ạ? – Sáng nay khi gọi Huân và Linh anh đều cố ý cho mọi người, đặc biệt là Mai và Hùng biết mà. – Dạ. – Mà khi nãy lúc đi với Huân có chuyện gì vậy? – Chuyện riêng bọn em mà. – Anh em một nhà là không có chuyện riêng phải không Lâm? – Đúng rồi anh. – Huân……… Tỏ tình với em. Đỏ ửng mặt – Tưởng thế nào, chuyện nhạt quá Lâm nhỉ? – Đúng đó. – Hai người lại bắt nạt em. Vậy mà cũng nồi chuyện thêm cả tiếng nữa mới giải tán đấy. Còn mình. Quyết định rồi, nghỉ tết cái là về quê. Sáng ra đã lại thấy người gõ cửa. – Ai, gì vậy? – Em Trâm nè. – Qua kể chuyện hả? – Ơ….. Sao? – Anh nghĩ là muốn kể từ đêm qua rồi đúng không? – Cái gì anh cũng biết vậy? – Anh làm thầy bói mà. @@ – Hì, em cũng vãn tò mò sáng hôm qua. – Uống gì đây? – Như cái anh uống đên qua đi ạ. – Ok, đợi anh lát. Vào lấy coffee ra ngồi cạnh. – Anh nói cho em trước được không? – Chắc trước em cũng hay sang đây phải không. – Trước khi em bị….. – Và em vãn hình dung đường đi như cũ nên mấy chậu hoa anh mới chuyển em xô lệch với đổ kìa. – Như vậy thì liên quan gì anh? – Mới bị. – Vậy thôi ạ? – Tay tím tràn lan kìa, do va với vấp đúng không? – Vậy mà anh để yên cho em kể câu chuyện kia. – Thì dù gì cũng là người lạ lần đầu gặp mà. – Vậy mà sau một ngày không ngờ lại thân như vậy anh nhỉ? – Đi bữa liên hoan của tôi đó, nửa thánh lương đấy. @@ – Vậy ạ. – Ha ha, sao thế cô nương? – Tốn tiền của anh. – Hâm à? Tôi trêu thôi chứ làm bữa về nhà mới mà. – Vâng. – Mà qua kể chuyện mà. – Đúng như anh nói hôm qua, em mới bị mù bốn tháng thôi, với lại là do hoạt động quá nhiều, có lẽ sang năm tới sẽ phẫu thuật và lại đi học anh ạ. – Ừ. – Còn Hùng, bọn em chính thức yêu nhau hai năm đó anh, vậy mà khi nghe em bảo sẽ không có cơ hội chữa mắt Hùng bảo chia tay luôn anh ạ. – Vậy lại tốt cho em đó, yêu nó có khi chỉ thêm khổ thôi. – Vâng, cuối cùng người nghĩ cho em, thương yêu em hơn lại là người em định coi là bạn tốt mãi mãi. – Thế mà không nhờ tôi thì thật vậy chắc. – Hì, từ khi em bị mù đến giờ em cũng hiểu được phần nào tình cảm của Huân dành cho em, nhưng chờ mãi à. – Mình làm được một việc tốt, ghi nhớ. @@ – Nhưng em sợ sau chuyện hôm qua Hùng còn gây khó dễ cho anh nhiều đó. – Ờ, vậy lỡ anh làm sao thì thế nào nhỉ?@@ – Em nghe bố mẹ kể về anh nhièu rồi, ai bắt nạt được anh. – Mang tiếng quá. – Hì. – Thôi lại chuẩn bị đi học đây…… Mà cười nhiều lên nhé. – Dạ vâng. Vào chuẩn bị rồi té, mất hai hôm nay không tập tành gì rồi, chết chết. @@ Ơ dm, sao con asama của mình lại thương tích thế này? Khổ thân em tôi. Phóng ra hàng sửa mà tìm mãi mới có hàng sửa xe đạp, hàng hiếm có khác. @@ Chạy đến lớp thì gặp ngay quả mặt có ít hình xăm ở mặt, bảo sao tối qua có thấy mặt hơi đỏ. – Huân. – Gì vậy mày? – Không có gì kể à? – Chuyện gì? – Giấu nữa. – Ra chỗ hôm qua đi. – Gạ ra thì nhớ lễ chai sting đỏ ra. – Ừ, ra trước đi tao lấy nước. Lại lang thang ra chỗ ghế đá. Lát sau thì nó ra. – Tối qua tao dắt Trâm ra ngoài ngồi, ban đầu cho Trâm dựa vai và khóc, khi sau nhớ lời mày tao cố thật sức nói hết cho Trâm. – Chuyện hay thật nhưng tao đã nói hỏi chuyện gì đâu. @@ – Vậy? – Chiều qua có chuyện gì? Mấy vết này là sao? – Tao ngã xe thôi, định hôm nay bảo mày rồi tao sửa đền. – Đền thì lát, còn ngã thì tao sắp tin. – Vậy mày nghĩ sao? – Hùng. – Mày đúng là giỏi thật. – Kể xem. – Hôm qua ở nhà mày về tao có thấy nó đang đứng níu tay nhỏ Mai, chuyện cũng chẳng có gì cho đến khi tao nghe thấy nó nói. “Anh và Trâm chả có chuyện gì cả, ngay từ đầu Trâm đã không là gì với anh rồi” Trong khi Trâm xem nó là tất cả. – Và mày vào cho nó đánh? – Tao đấm được một cái. – Ha ha ha, mày chịu đfon tao kệ nhưng sao lôi xe tao vào? – Lúc nó đánh xong đi qua cái xe nó đạp thêm một cái. – Đạp “em” tao một cái. Mày xem hộ tao cả lãi thì hai nhát đạp một quại vào hàm và hai phát lên gối đủ không? -….. – Đêm qua đấy, nay éo biết có đi học không nữa. – Mày với nó đánh nhau à? – Thế đã mừng, toàn tao phải đánh bọn nó. – Nhỡ nó trả thù nữa thì sao? – Tao vẫn đang mong. – Ừ, mày đánh nhau giỏi vậy mà. – Thế mày không định trả thù à? – Để làm gì mày? Nó không đáng, nhất là khi giờ đây tao đã có Trâm ở bên. – Ghê nha mày. – Cơ bản là tao cũng không được như mày. – Không, mày hơn tao việc đấy đấy. – Hả? – Tao chỉ biết dùng vũ lưc mà đâu dám đối mặt. – Mày mà cũng gặp chuyện à? – Ai là người không có việc gì khó khăn trong đời. – Tao tưởng. – Thực sự tao muốn một lần mạnh mẽ được như mày chứ không phải mãi trốn tránh như hiện tại. -…. – Nhưng tạm cám ơn mày, nhờ mày mà tao quyết tết này về với U đây. – Ừ. – Mà nhớ mấy hôm nữa lại qua nhà tao. – Làm gì nữa? – Hôm qua mày không nghe gì à? – À, lại nữa à? – Chỉ lớp mình thôi. – Cả Hùng? – Nếu nó dám tới. – Vậy hôm qua như nào? – Vài thằng, đến nửa đêm. Về sau đó. – Mày hôm qua uống nhiều vậy vẫn đánh nhau à? – Qua uống đéo đâu, qua tao đợi màn nó đến rồi mày lao vào đấm nó cho tao xem mà…. – Vậy đúng là mày tính hết. – Trên lý thuyết là vậy. – Thế Trâm nói gì? – Bảo mày ngu quá, làm nó chờ mãi. @@ – Tao chỉ sợ Trâm từ chối. – Giờ hết nhá. – Tao không sợ gì nữa, ngoài việc không chăm lo được cho Trâm. – Mắt hả? – Ừ, mày chỉ tao cách cho Trâm bớt suy nghĩ về việc đó. – Vậy chắc Trâm sắp cho mày bất ngờ đấy. Chờ đi. – Chuyện gì? – Để Trâm nói cho mày, còn giờ lại muộn học rồi mày. – Chết mẹ, liên tiếp vậy. – Tao sẽ đào tạo mày, để đạt cảnh giới cô giáo kệ moẹ mày luôn. Ha ha ha – Thôi cho tao xin. – Đê, lát lên anh diễn cho xem. – Mày định cứ học hành như vậy đến bao giờ? – Chắc qua tết cố gắng cắm đầu vào học thôi mày. – Thật không vậy? – Tao… Đùa đấy. @@ – Vãi đ*i – Thôi nghỉ tiết này đê, ra uống nước tiết sau vào. – Vậy làm sao được? – Bỏ tiết, có cái đéo gì mà sợ. – Nhưng. – Kệ moẹ hết đê, không ai giết mày đâu. – Ừ. – Ghê này. Ha ha Vậy là hai thằng trốn nốt tiết rồi đợi ra chơi mới vào.