Câu chuyện của tôi - tình yêu đẹp
Chương 146
“8H sáng mai nha cậu em”
– Thì anh có nói thế, nhưng cậu qua sớm giúp anh.
– Không. Làm ăn giữ chữ tín. 8H em sang. @@
– Cậu đã giúp anh mấy hôm rồi chẳng nhẽ còn một ít nữa đến kết quả cậu lại vứt anh đấy.
– Thì em phải phần anh một ít chứ, không lại bảo thằng em lanh tranh hết cả việc của anh. @@
– Thôi, anh xin đấy. Qua giúp không lỡ hết việc của anh.
– Có cái éo gì đâu nhờ, dẫn dầu thôi mà.
– Dẫn dầu thôi mà? Cậu coi cái gì quan trọng nữa?
– Ngủ.
– Thôi, anh xin rồi đấy, sang hộ anh đi.
– Vậy thôi cũng không đừ nữa, đợi xong đây rồi. @@
– Thế nãy giờ… ?
– Đang chuẩn bị sang. @@
– Ax. Hình như cậu thích cho mọi người thành trò hề cho cậu như vậy nhỉ?
– Vui mà. Chục năm trời em làm trò hề rồi, giờ cho mọi người thử. @@
– Còn cái Mai hôm qua nó khóc nhiều lắm đấy.
– Kệ, anh hiểu chứ?
– Ừm….. Éo hiểu.
– Thôi ông lướt đi.
– Cậu vẫn kiên trì để nhớ về cô bé kia? Nhưng trong cậu vẫn có nỗi lo sợ nơi bé đó. Cậu bảo cần thời gian để quay về với bé đó nhưng nó có chắc chắn không hay chỉ là mơ hồ.
-….
– Sao không thử bắt đầu những mối quan hệ khác?
-…..
– Anh nói vậy thôi, còn chủ yếu là ở cậu.
Hình như là……. Mà thôi, lắc mạnh đầu rũ sạch mấy cái ông Chiến vừa nhồi vào mình. Lần này là đã thực sự đặt nốt niềm tin vào Nhi. Và mình cũng chỉ cần thời gian thôi mà.
– Ông thích ngồi đó nói liên thiên hay sang nhà vợ đây?
– Ừ nhỉ, qua nhanh giúp anh.
– Và em đang cố tin vào người con gái em yêu một lần nữa, nên đừng…. Anh hiểu không?
– Có đáng không?
– Rất đáng nếu như được như mong đợi.
– Còn nếu không?
– Thì cứ coi như em thua một ván cược mà em đã đặt hết vào nó.
– Vậy anh nghĩ cậu sẽ không thể thắng. Đừng buồn. Nhưng đã có một lần thì sẽ có cả những lần sau.
– Cứ coi như vậy đi. Ít ra thì em vẫn được là một phần trong cái trò chơi của cô ấy.
– Hình như hơi mù quáng rồi.
– Ban đầu đã vậy rồi mà.
– Anh chịu cậu rồi đấy.
– Thôi, không nhắc. Giờ tiếp sao để em qua đây.
– Qua lên đồ, lát bưng lễ cho anh.
– Éo thích.
– Đệt, giúp anh mà.
– Thiếu người chắc?
– Nhưng anh chị muốn nhờ cậu được không?
– Kiếm người khác đi, trừ việc ấy ra việc gì cũng được.
– Để anh thử, nhưng không được thì cậu giúp đấy. Mà qua ngay đây đi nãy giờ.
Thế là phải dời khỏi…. Chăn ra chuản bị đồ sang vên địch. @@
Sang đến nơi thì cái thằng cu tên “chú rể” phô ra cái bộ mặt hình sự éo tả.
– Từ nhà cậu qua đây lâu vậy à?
– Tắc đường kìa.
– Không bao giờ nhá. Mà từ nãy gọi đã bảo đang chuẩn bị để sang rồi.
– Thì lúc đấy chuẩn bị…… Tinh thần. @@
– WTF giục đến mức như vậy mà.
– Doạ và giục với em…… Ha ha.
– Cậu giờ làm tài xế cho anh, kiếm được cu Khánh giúp rồi.
– Em biết mà, ra sớm thì đâu có thoát. Ha ha ha
– Hình như trước giờ toàn bị cậu troll thôi.
– Anh cũng hiểu vấn đề rồi đấy.
– Thôi, xế như cậu mặc vậy thôi chứ át cả chú rể thì anh đuổi việc.
– Đưa chìa khoá đây.
– À, anh lại có ý mới.
– Lại trò gì?
– Con s1000 này dẫn đoàn.
– Thôi anh bớt vẽ đi, mà hai bác đâu rồi?
– Vậy thôi, mà vào gặp hai sếp anh đi, éo hiểu sao cũng mong cậu lắm đấy.
– Thì nhận em làm con rể chứ sao nữa, Linh nhỉ?@@. Tôi quay sang Linh đang hóng chuyện ở gần.
– Dạ, vậy anh P ra đây em dẫn vào ra mắt.
– Đi, hai đứa mình vào. Ha ha
– Đâu con rể tao đâu. Bố ông Chiến ra từ lúc nào.
– Kìa, đâu rồi Linh?@@
– Ứ, anh P xấu.
– Thôi kệ bọn nó đi P, vào đây hai bố con ta. Chê con Linh chứ con nuôi ta thì không được chê đấy, lần trước chắc rồi đấy.
– Dạ khó đấy ạ, dạo này con nhiều bố mẹ nuôi quá. @@
– Kệ đó, ta nhận rồi đấy.
– Khoan, từ từ đã ạ. P còn giúp con mà bố.
– Mày rể nhà người ta rồi, trả con trai nuôi của tao đây. @@
Xong bác quay ra với tôi.
– Lần trước ta hơi mệt không ngồi tiếp con trai được, lần này hết mình nhá.
– Dạ vâng.
– Lần trước bố với P ngồi hết 6 tiếng còn chưa đủ ạ? Linh
– Đủ chưa con? Lại quay sang tôi
– Bác đã nhận con làm con nuôi thì chả bao giờ là đủ ạ. @@
– Con nuôi mà bác? Thế là không được.
– Dạ bố ạ. @@
– Này, cướp con trai tôi hả? Chú Q
– Không giữ được thì tự chịu nhá, ông bạn già. @@
– Vậy ba thằng mình vào làm trầu chứ? Chú Q
– Khoan khoan khoan, con mượn P trước mà ạ. Ông Chiến nhảy ngay vào.
– Vậy là được à? Mày đi sang với vợ mày thì tự đi đi, để yên con trai nuôi của tao. @@
– Con mượn một lát thôi, bắt được cô dâu về cái là con trả luôn ạ.
– Mày hỏi ý kiến ông bố nuôi kia với con trai nuôi tao xem.
– Chú Q?
– Được rồi, ngày của nó mà.
– P ơi, anh mà chú.
– Con xin phép vậy ạ.
– Ừ rồi, giúp nó nhưng phải nhớ hai lão già này đấy.
– Vâng ạ.
Thế là phải đi giúp ông Chiến.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
48 chương
23 chương
29 chương
61 chương
20 chương