Câu chuyện của tôi - tình yêu đẹp
Chương 144
Xong xuôi cảnh đầu thì mấy chị em kia cũng ra. Đồng bộ một màu trắng, giờ để ý ông Chiến cũng vậy. Nhưng công nhận cái danh hot girl của ba nhỏ không phải tự nhiên mà có. Vai phản diện của mình là chuẩn cmn ngay từ trang phục rồi. @@
– Rồi, bốn cô này cậu chở ai đây?
– Cô dâu. Tất nhiên. @@
– Lát cậu sẽ chở, nhưng giờ mấy cô này?
– Ly đâu.
– Dạ, hai.
– Hai chở Lan rồi. @@
– Á, hai xấu lắm.
– Hai còn diễn vai phản diện nữa mà.
– Cậu bớt than đi, sau này anh chỉ cho con cháu anh xem rồi kể bố, ông bọn mày nài ngày xưa đánh thắng vô địch võ trường THPT mới lấy được mẹ, bà mày nài.
– Dizz.
– Ha ha, cũng có giá đấy chứ hả cậu em?
– Con kẹt. Lát đấm cho khỏi cưới. Ha ha ha
– Cậu không thương anh, chị biết. Nhưng còn chị dâu cậu đây, cậu không thấy tội cho chị à?
– Vâng em sợ hai ông bà rồi ạ, nhanh nhanh em còn về nghỉ.
– Chưa đi đã đòi nghỉ hả?
– Làm không công đấy. @@
– Em sợ anh P rồi, giúp bọn em cho trót.
– Phải biết thân biết phận vào. Ha ha ha
– Thôi lên đường nào? Nhanh lên cô kia.
– Ai nữa?
– Mai.
– Ệt.
– Thôi dù gì cậu cũng bớt định kiến với nó đi, tội nó.
– Thương hại lúc này là làm tội về sau. Anh hiểu chứ?
– Lan đâu? Lên xe sếp chở, giá niêm yết. @@
Lan dù mặc váy vẫn chạy ra leo lên rất nhanh. @@
– Xe P đắt lắm.
– Đắt thì xuống, nhanh nhanh tôi nhờ. Bắt khách khác. @@
– Hứ, nay trang điểm đẹp vậy mà.
– Nhìn tôi giống đang quan tâm không?@@
– Anh Chiến, anh phải chịu tiền xe ôm tên này cho em.
– P ơi, cậu vùi hoa hay dập liễu cũng nhè nhẹ thôi chứ.
– Quen tay rồi. @@
Cũng chuẩn bị đi, nhưng nhỏ Mai bước ra. Phải công tâm mà nói là nhỏ hơn cả Ly hay Lan vài phần. Và nhỏ tìm ngay tôi khi vừa ra.
– Lan ơi cho mình đi cùng P đi.
– Ừ. Đắt…. Á.
Tôi phóng xe đi luôn.
– Sao bạn có vẻ không thích bạn Mai hả?
– Ghét, chứ không phải không thích.
– Thế mình?
– Sắp ghét rồi đấy, ngồi im không là ghét hẳn đấy. @@
– Hứ, ông toàn đi ghét mấy mĩ nhân bọn tôi, hay là ganh tỵ với vẻ đẹp của bọn tôi?
– Lan à?
– Hả?
– Muốn đi bộ tập thể dục à?
– Hông mừk. Mình im nè.
Đi chậm chậm thôi nên ông Chiến bắt kịp khá nhanh.
– Mày bắt em tao đi đâu mà vội thế?
– Còn tuỳ vào sự hợp tác của đối phương. @@
– Nói cái gì đó? Lan véo tôi.
– Xuống xe ngay bây giờ đấy. @@
– Anh Chiến. Nhỏ gọi viện trợ
– Anh Chiến giờ này cho thêm kẹo không dám ho he. Ha ha ha
– Thôi, cậu nhẹ tay tha cho bọn anh. Giờ theo anh.
– Ok.
Thế là mất nguyên cả ngày đi theo làm free cho hai ông bà kia.
Còn tôi và xe bị bọn chúng trưng dụng triệt để cho công cuộc làm nền cho bọn chúng. Không cho thì lại làm mặt mếu, lại thêm hai tên sắp cưới kia lợi dụng “vì anh chị” mà ép tôi phải chịu áp bức từ bọn kia.
Nhất là nhỏ Mai, phải nói về độ lỳ của nhỏ này cao hơn cả Duyên ít nhất vài lần, mình bơ hết mức có thể mà nhỏ vẫn coi như không. Nhiều lần nhay vào ôm chụp chung mình gạt ra 3s sau lại lao vào. Chịu.
Cuối cùng thoát đám này thì cũng đã 5h chiều cmnr. Mịe trưa cho ăn có hai suất cơm hộp mà vắt kiệt cả sức mình h đói đéo tả. Vứt luôn xế ở quán coffe nhanh chân phóng về nhà nấu mì táp tạm.
Vậy mà bọn chúng đâu có tha, vừa nhai đến gói thứ hai thì quân địch ập đến.
– P ơi không ra đón khách à? Tiếng bà chị
– Hôm nay miễn, không khách khứa gì hết.
– Cậu thương tình cho bọn chị vào nhà ké mấy miếng cơm miếng canh đi.
– Em còn éo có cơm ăn này.
– Nhưng mùi mì thơm quá haiiii ơiiiiii. Giờ đến cả Ly
– Nhà hàng xóm đấy. @@
– P ơi, lẽ nào cậu để ngân đây người chết đói trước cửa nhà cậu? Ông Chiến
– Không phải lo, em đóng tiền đổ rác rồi. @@
– Haiiiiiiiiiiiiiiiii hàiiiiiiiiiii háiiiiiiiiiiiiiii hàiiiiiiiiiiiiiii haiiiiiiiiiiiiiiiiii ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Em đóiiiiiiiiiiiii
– Ông Chiến chạy ngay ra đầu ngõ mua thùng mì vào đây đã, lát sống rồi đi chợ nha. Mà có lần này thôi đấy.
Tôi ra mở cửa và sau chưa đầy 3s nồi mì của tôi nó cũng đi theo cơn gió.
– Quân bay đâu, giỡ nhà hắn xem còn chút lương thảo nào không? Ông Chiến ngồi vểnh hô.
– Chắc là phải có cái gì đó bỏ bụng chứ. Bà chị dâu
– Có ba quả trứng, thịt sống, rau sống. Cứ việc ăn đi. Tôi dập tắt hi vọng của chúng.
Mà nãy giờ mới nhìn có cả nhỏ Mai và nhỏ đang ngồi quan sát nhà mình.
– Cho các ngươi ra chợ chuẩn bị đồ về đây rồi ta làm cho, chứ ngồi đấy thì…. NHỊN HẾT NHÁ. Tôi hơi bực.
Vậy là lại bị hành nốt cả buổi tối, ăn uống hát hò rồi lại dọn dẹp. Oải hết cả người rồi lại thêm câu.
– Mai giúp anh nữa đấy, nhớ đó.
– Kìa, Mai nghe chưa?
– Anh bảo cậu đó.
– Em tên P. Nhớ chứ?
– Thôi, ngày mai anh P lại giúp cho hai vợ chồng em nữa nhé.
– Còn tuỳ vào thái độ.
Xong, hết ngày, được cái dễ ngủ hơn nên được một đêm yên giấc.
Mai hai tên hắn cưới rồi vậy cũng ld ba ngày mình bị bóc lột sức lao động một cách giã man không thương tiếc rồi.
Hai ngày qua hết từ xe ôm chuyển sang tài xế riêng rồi chân bếp lúc xong lại bốc vác…. Mà đâu chỉ có mỗi hai lão ấy đâu, hễ cứ ai cần gì hay đi đâu lại “P ơi”.
Gần tối vừa trốn ra quán coffe thì hai ông bà ý đx tìm đến không tha. Hết chịu nổi bực mình gắt.
– Cho em làm cu li mãi thế này à? Dm cưới hai ông bà mà toàn thấy việc tôi.
– Cậu em bớt nóng, dù gì thì cưới xong anh chị cũng trả cậu về hoà nhập với cộng đồng mà.
– Cái dizzz.
– Mười bia, mồi nhắm. Ok chứ?
– Biết vậy còn được.
– Và….
– Chả và gì nữa hết, xe ôm nghỉ, taxi đóng cửa, đầu bếp nghỉ phép, bốc vác hết giờ hành chính…
– Nấu bữa tối nữa thôi, anh gọi bọn nó rồi.
– Chịu, mệt xác.
– Thêm 5 bia nữa.
-….
– Cho mấy em hot girl phục vụ.
– Thêm bia, ok. Hót tờ gơn…. Bỏ.
– Nó chê gái đẹp kìa vợ.
– Vậy chồng có chê không?
– Ngu g…… Á á á á á.
– Vậy hả? Xong nhì bả ý véo thật lực, nghiến răng nghiến lợi véo.
– Nhanh nhanh lên hai tên kia, mang bia ra đây.
Vậy là cũng tạm được nghỉ, nhưng vừa tu đến chai thứ ba thì có người giữ lại.
– Không uống bia rượu nữa haiiiiiii.
Cố gắng lắm mới dốc cạn chai đặt vỏ xuống.
– Sao ạ chị Ly?
– Bia rượu có hại lắm đó, biest bao người vì nó mà….
– Ừ, nguy hiểm thật….. Uống chai cho bớt lo đã.
– Haiiiiii. Không uống nữa.
– Khát.
– Khát uống nước ngọt.
– Nước ngọt?
– Dạ.
– Thấy hai uống bao giờ chưa?
– Ừm…. Chưa.
– Vậy bắt hai uống.
– Nhưng hai đừng uống nữa.
– Vậy giờ muốn hai không uống đúng không?
– Dạ.
– Chìa khoá đây, chạy về nhà hai lấy cái bình giữ nhiệt mà hai pha coffee ra đây.
– Rồi hai không uống bia nữa?
– Ừ.
– Chắc nha hai?
– Hai nói dối Ly bao giờ chưa?
– Dạ chưa.
– Đó, đi nhanh lên.
Vậy là Ly dắt Lan chạy đi lấy luôn. Còn tôi ngồi xực nốt chỗ bia còn kịp.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
16 chương
8 chương
46 chương
29 chương
77 chương
99 chương
102 chương