Nhắn một tin cho cô H rồi chạy ra quán. – P à? Giờ này đã đến làm gì vậy? – Anh cấm nữa à? – Nhưng giờ này đáng ra vẫn đi học mà? – Thì bạn em vẫn học mà. – Cúp tiết? Cậu giỏi đó. – Giờ anh mới biết có vẻ hơi muộn. – Cho anh cái lý do được không? – Đang phân vân. – Chuyện gì? – Về quê hay ở đây. – Cậu định thôi làm à? – Nghe hết đã, dm ông anh. – Thế sao? – Sắp sinh nhật sếp, gọi em về vài ngày. – Thì về chứ sao nữa. – Dm, làm dễ như nói thì đã. – Chuyện cũ của cậu à? – Ờ, chán đéo tả. – Vậy nếu đi thì hôm nào đi? – Anh hỏi làm gì? – Anh chưa đủ để hiểu rõ chú nhưng anh đoán là chú sẽ về thôi. – Lại đoán. – Thì cứ đoán vậy. – Thôi vào phục vụ cho ta ly coffe ra đây. – Đờ, mà lát có ở đây làm luôn không? – Chắc thế. – Vậy coi quán cho anh, tối anh đến. – Lại đặt tình cảm lên trên công việc. @@ – Không, đây là anh đang nghĩ đến điều xa hơn. – Clg? – Tương lai của mái ấm của anh. – Văn vở, lướt đi cho đẹp trời. Ngồi đó nhâm nhi, chưa kịp ổn định thì tập thể ca sáng ra. – Chuyện gì đây mọi người? – P tốt tính. – Giải trình ngay còn xem xét. @@ – Từ giờ đến trưa chắc cũng vắng khách, với lại…. – Nên định vứt em một mình phải không? – Thì cậu cũng ở đây mà. – Mọi người lau dọn qua hộ em hãng về. – Uầy yêu quá cơ. Bà chị nhảy vào ôm cổ hôn má. – Em không yêu đâu, chị bỏ đi. @@ – Hứ, chị tủi thân khóc đó. – Thôi cho em xin. – Vậy giúp bọn chị nha? – Nói nữa nghỉ luôn này. – Thôi xong ngay đây mà. Vậy là dọn dẹp xong cả hội đó kéo về trước. Lại có mình tôi. Cũng thỉnh thoảng có người khách, làm chút rồi lại ra ngồi. Ngồi mãi thì thấy có tiếng đông người đến, nhưng nghe rõ giọng Ly hấp mà. Ơ dizz dám cúp tiết nữa à? Cả đám đi vào thì đủ mặt team võ, mấy đứa bạn Linh nữa chứ, rôi thêm cả nhỏ Mai. – Ơ sao quán không có ai làm vậy? Linh thắc mắc – Quán em nghỉ làm rồi chị. – Ơ anh P? – Cúp tiết tập thể à? – Chỉ có hai mới vậy thôi á. Hôm nay được nghỉ sớm thôi. -….. – Mà mọi người đâu rồi hai? – Không nghe rõ câu trước của hai à? – Nhưng có khách nữa kia mà? – Ý kiến? – Hứ, em tự làm. Linh vênh mặt. – Tôi không đi dọn được như mấy chị kia đâu nhá. – Tại…. Tại. – Được rồi, đi ghi cho tôi. – Em biết mà. @@ Lại phải vào phục vụ cho đám này. – Ơ quán này là… ? Nhỏ Mai thắc mắc – Quán nhà em đó. Linh – Sao P? – Anh ý làm thêm ở đây. – Vậy cho chị xin vào làm được không? Linh nhìn tôi. – Xin lỗi nhưng giờ không cần tuyển người nhé. – Tui hỏi Linh mà? – Nhưng anh P là người quyết định. – Sao lại vậy? – Anh hai em giao cho anh ý hết á. Em cũng phải nghe nè. – Vậy P là gì với Linh? – Quen như chị Ly thôi á, nhưng hai tên hắn chơi với nhau hợp quá ý. – Vậy à? – Hai cho Mai làm á. – Không, rõ rồi chứ? – Hứ, hấp. – Gì á Ly ơi? – Hông có gì mà hai. @@ – Lát xong tự dọn rửa chén nhé? – Sao ạ? – Không có người đâu, mọi người tự dọn nhé. – Có nè anh P. Linh lên tiếng. – Vậy chúc mừng Linh nhé. – Á, mọi người dọn cùng em mà. – Tự xắp đi. Hờ hờ. Mà tôi mời mọi người hôm nay nhá. Quay ra vị trí cũ ngồi tiếp. – Hai vẫn nghĩ chuyện đó à? – Biết chuyện gì không mà hỏi? – Chuyện hai về quê thăm mẹ hai á. – Lanh. Lo chuyện tôi suốt thế? – Hì, hai có về không? Cho em đi chơi với ha? – Cái này thì chắc chắn không thể. Không hy vọng đâu nên không cần nịnh. @@ – Vậy là hai về ạ? – Có lẽ. – Hai trả lời cũng như không á. – Thì vốn định không trả lời mà. @@ Ly chán quay lại với hội kia. Nhưng nhân lúc hỗn loạn trốn hết mà không thu dọn. Còn lại Linh đang đứng chun mũi. – Anh ppppppppppppppppppppppp. -….. – Giúp em một tay đi mà. – Công cáng thế nào? – Lát em mang cơm trưa cho. – Ai nấu? – Em tự vào bếp. – Vậy thôi. – Hứ, bao nhiêu người muốn em nấu cho mà không được đó. – Anh không phải mấy cu đó. – Hứ, vậy em bảo mẹ em nấu. – Tạm ổn. Xong ra thu dọn bãi chiến trường với nhỏ. – Anh có chuyện gì với chị Mai à? – Là sao? – Anh tỏ thái độ không thích chị ấy ra mặt luôn mà. – Chắc là vậy? – Vì sao ạ? Chị ấy rất tốt mà, học trường chuyên, xinh đẹp, nhà giàu. Bao nhiêu anh muốn nói chuyện thôi còn chưa được. – Nhìn anh giống đang quan tâm không? – Anh bê đê hả? Hì hì – Anh cũng mong vậy, thế có khi còn có tình yêu. – Dạ. Giọng trùng xuống. Lát sau xong thì Linh về, lại còn mình tôi đợi ca chiều. Nhưng được lát sau đã thấy quay lại mang theo hai hộp cơm. – Mẹ Linh nấu vậy à?@@ – Hứ, trêu em. – Thế sao hôm nay tiểu thư ăn cơm hộp vậy? – Cả nhà đi sang nhà chị Thy chuyện của anh hai rồi. Bỏ em một mình – Ha ha, ra rìa đấy hả? – Hứ, anh…. Mà em gọi hai em cho Mai làm rồi. – Anh nói sao? – Thì… Thì cho Mai làm á. – Chắc không? – Chắc mừk. – Vây anh gọi anh Chiến. – Á không được. – Sao không được? – Anh ý vẫn đang bận chuyện mà. – Bận cũng được vài phút. – Ơ…. – Anh nói sao? – Anh bảo hỏi anh. – Thì anh trả lời rồi đó. Chiều cũng khá thưa khách nên tôi cũng nhiều thời gian nghĩ, và tôi đã có quyết định. Tối ông Chiến về. – Năm hôm nữa em đi, chắc sẽ đi khoảng một tuần. – Anh biết mà. Vậy là 12 hôm. Cũng được, nhưng nửa tháng nữa chắc chắn có mặt đấy nhớ. – Biết rồi. – Biết chuyện gì? – Đi cả buổi nói chuyện thì em cũng đoán là sớm thôi. – Chắc con Linh nói à? – Ừ. Anh chị sớm hạnh phúc nhớ. – Chắc rồi. Nhưng giờ chưa nhận lời chúc đâu. – Cứ biết vậy. Làm nốt ca rồi về ngủ. Nhưng giữa đêm lại bị giật minh thức dậy vì cơn ác mộng cũ. Vì sao đây?….