Đồng Cừ lật qua lật lại cũng không sao ngủ được, cuối cùng trở mình ngồi dậy, cầm lấy chiếc di động đặt trên tủ ở đầu giường ấn ấn số. Quả nhiên đối phương tắt máy, Đồng Cừ thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, oán hận nhìn tấm hình huấn luyện viên Trần đang tắm trên màn hình di động, giận dữ nói: “Trần Chí Cường anh là đồ thối tha!” Sao đó đứng dậy rót nước, cầm chén dựa vào bình đựng nước mở danh bạ, lại gọi một cuộc điện thoại. Đối phương là cú đêm, rất nhanh liền nhấc máy, song giọng nói có chút mệt mỏi: “Tiểu Đồng Tử, sao còn chưa ngủ?” Đồng Cừ cười tươi: “Sư huynh sư huynh, anh mai đi bơi với em đi ~” Bùi Trạch Đồng là đàn anh nghiên cứu sinh của Đồng Cừ, một trạch nam(otaku)lớn tuổi, thầy giáo tương đối bận nên phần lớn thời gian đều là anh dẫn dắt Đồng Cừ, đối với tiểu sư đệ này vô cùng thương yêu, thế nên liền vứt bỏ ngày chủ nhật tươi đẹp của mình đi học bơi cùng Đồng Cừ. Đồng Cừ vừa thay quần bơi xong, liếc mắt thấy Trần Chí Cường vai vắt một chiếc khăn tắm đi vào, vội vàng chạy nhanh tới trước mắt sư huynh, cố ý cao giọng nói: “Sư huynh tốt, anh mặc quần bơi thực gợi cảm quá đi!” Bùi Trạch Đống bị ba chữ ‘sư huynh tốt’ kia làm cho chấn động, suy nghĩ lúc này đáp lại một câu ‘tiểu sư đệ’ có thể khiến tất cả những người trong phòng tắm nam này buồn nôn muốn chết không, vì vậy làm bộ ‘khái’ một tiếng, xoa xoa tóc Đồng Cừ đáp: “Em cũng không phải chưa từng thấy bộ dạng lúc mặc quần bơi của anh, sao đột nhiên lại khen như thế?” Đồng Cừ liếc mắt thấy Trần Chí Cường có vẻ đang nhìn sang bên này, trong lòng càng hí hửng, vươn tay vỗ vai sư huynh, che miệng cười nói: “Sư huynh tốt, em rõ ràng ngay cả bộ dạng không mặc quần của anh cũng đã nhìn thấy rồi, không nên xấu hổ ~” Bùi Trạch Đống: “….” Liền biết hình tượng mình cùng tiểu sư đệ đi ra sẽ bị hủy một lần, được rồi, kỳ thưc đã quen bị hủy rồi. Ánh mắt khác thường xung quanh cùng nụ cười huyền bí không rõ nguyên do, đều là mây trôi! Hôm nay là ngày thứ ba đếm ngược lại trong chương trình lớp huấn luyện, trên cơ bản mọi người đều đã nắm vững những điểm quan trọng, ở trong nước cũng có thể bơi. Đám trẻ con vẫn bơi ở khu nước sâu, mà người lớn vì nửa đường đến khu nước cạn liền không quay lại, nên bây giờ nhóm huấn luyện viên bắt đầu để từng người vào khu nước sâu. Huấn luyện viên Trần ở khu nước cạn liệc mắt một vòng, chỉ Đồng Cừ nói: “Cậu, bây giờ qua khu nước sâu bơi một vòng cho tôi!” Đùa gì vậy! Đồng Cừ trong lòng hừ lạnh một tiếng, ở khu nước cạn đã cảm thấy bản thân có thể chết chìm, đi qua khu nước sâu kiểu quái nào được! Ở trong nước lắc lắc người, Đồng Cừ ngửa cổ lên trả lời: “Sư huynh tốt nhà tôi không muốn tôi hôm nay xuống chỗ nước sâu!” ‘Sư huynh tốt’ chìm mình xuống nước, cố gắng không để người khác thấy bộ mặt thật của mình. “Sư huynh tốt?” Huấn luyện viên Trần hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Đồng Cừ nói, “Dì cậu tới cũng phải xuống khu nước sâu cho tôi!” Thực độc ác nha, Trần Chí Cường bình thường còn tốt, cùng lắm là nói mấy lời độc địa, xa cách mọi người một chút, thế nhưng vừa lên lớp dạy bơi, cả người liền nhiều thêm một cỗ khí thô bạo, lời nói độc địa cùng lửa giận lại thêm giọng nói lớn, khí chất bạo chúa quả nhiên là thiên hạ vô địch! Đồng Cừ bĩu môi, nói: “Vậy cậu hỏi sư huynh tốt của tôi một chút xem có cho tôi đi không, anh ấy cho tôi đi tôi sẽ đi.” Nói rồi liền kéo sư huynh tốt của mình từ dưới nước lên. Bùi Trạch Đống cởi kính bơi ra, lau nước trên măt, sau đó xấu hổ quay đầu lại: “Xin lỗi huấn luyện viên, Đồng Cừ lại làm anh thêm phiền phức rồi…” Nói được nửa thì đột nhiên ngừng lại. “Trần Chí Cường?!” Bùi Trạch Đống kinh hô một tiếng, vội vàng leo lên bờ, lại cẩn thận nhìn khuôn mặt kia một lượt, vui vẻ vô cùng nói, “Thật là cậu rồi!” Trần Chí Cường cũng ngạc nhìn, nhìn Bùi Trạch Đống từ trên xuống dưới, ngữ khí không tự chủ được mà có chút kinh hỉ: “Bùi Trạch Đống, anh sao lại ở đây?!” Vì vậy cuối cùng Đồng Cừ quả thực không cần vào khu nước sâu, cái giá phải trả chính là sư huynh tốt cùng ‘ông chồng’ tốt của mình ở chỗ bàn trong một góc bể bơi kể chuyện nhà. Tôi thao! Có cần thân thiết như vậy không a! Đồng Cừ ôm vòng bơi ở trong nước nhấp nha nhấp nhô, oán hận trong lòng Bùi Trạch Đống cùng Trần Chí Cường cư nhiên là hàng xóm! À không, từng là hàng xóm! Đó là thời kỳ điện thoại di động và máy tính còn chưa phổ biến(ta phi), từ biệt liền không biết bao giờ mới gặp lại(lại phi). Bùi gia vì công việc của bác trai mà dọn hà, hai đứa trẻ chơi với nhau từ nhỏ đến lời lúc đó xa nhau, không ngờ trái đất quả thực nhỏ bé(nhỏ cái rắm, nếu không thế giới của lão tử có thể thành một cái thôn rồi!), hai người cư nhiên ở trong bể bơi nho nhỏ này(nhỏ cái rắm, đây là công viên nước lớn nhất thành phố này đó!)gặp lại.(Chú thích: chỗ xen vô đều là của em Đồng Cừ.) Nhìn hai người ‘tình thâm ý thiết’ trò chuyện, Đồng Cừ nhịn không được hất một vốc nước, tát về phía hai người. Bùi Trạch Đống bất đặc dĩ nói: “Nhóc con, em ngoan một chút có được không?” Trần Chí Cường lau đi bọt nước trên mắt, nở một nụ cười lạnh lẽo về phía Đồng Cừ: “Đồng Cừ, cậu có phải muốn bây giờ tôi đưa cậu sang khu nước sâu không?” =. =. =. =. = Đồng Cừ trước khi mặc quần áo thì đi vào nhà vệ sinh, trong lòng vẫn còn hận đến nghiến răng ken két, sư huynh có gì hay, sư huynh còn không bằng 10086! Chờ lát nữa nhắn một cái tin ngắn cho 10086, để người máy 10086 đáng yêu trấn an trái tim yếu đuối bị tổn thương của mình.(10086 là một dạng tin nhắn do robot tự động trả lời bên TQ ~ kiểu em Simsim ý ~ khác ở chỗ là e Simsim thì trả lời luôn còn bên 10086 là bạn nhắn tin văn bản đến tổng đài rồi sẽ có robot chọn lựa và tự động nhắn lại cho bạn) Đang nghĩ vậy, liền nghe thấy có người đi tới, mà còn đi đến sau lưng mình. Đồng Cừ rầu rĩ không vui xoay người lại, người nọ cũng không né tránh, Đồng Cừ nhỏ giọng chửi một tiếng, ngẩng đầu lên. “Ai nha, anh không phải đang cùng hàng xóm tốt của anh nói chuyện sao, sao lại còn thời gian đến tìm lão nhị(ý chỉ người xếp thứ hai)?” Nhìn thấy Trần Chí Cường, Đồng Cừ càng thêm khó chịu, trào phúng nói. “Hàng xóm tốt? Đó không phải sư huynh tốt của em sao?” Trần Chí Cường không thèm để ý, khóe miệng hơi cong một chút, xem ra tâm tình rất tổt. Hanh, bây giờ còn giả vờ hoa sen trắng cái gì chứ? Đồng Cừ quay đầu, bực bội nói: “Ngày mai tôi mang sư muội tốt đến, ngày kia mang sư đệ tốt của tôi đến, ngày sau nữa…” “Em dẫn bọn họ tới đều là để chọc giận ông chồng tốt của em sao?” Ma xui quỷ kiến, Trần Chí Cường bật ra câu hỏi. “Đúng vậy đúng vậy, đều là để chọc giận anh!” Nói rồi, lúc này mới phản ứng lại, cái gì? Trần Chí Cường vừa nói cái gì? “Gì? Anh nói lại câu anh vừa nói một lần nữa đi!” Đồng Cừ kích động, ôm chặt lấy thắt lưng ‘hoa sen trắng’, đung đưa trước sau. Trần Chí Cường vội giữ lấy vai Đồng Cừ, đem người gần như bạn trai đang điên cuồng của mình ổn định lại, rồi nhấc tay phải lên, đem một chuỗi đồ kêu leng keng nhét vào tay Đồng Cừ. “Đây là cái gì?” Đồng Cừ ngẩn người. “Vịnh Nước Cạn, khu nhà Cư Khiết, 3201.” Thẳng thắng lưu loát nói xong, Trần Chí Cường liền đi ra ngoài. Vịnh Nước Cạn… Đồng Cừ nhìn theo bóng lưng y, thi thào nhắc lại ba chữ này, lẽ nào nơi đó, thật sự là bên đó cho con cá chỉ có thể bơi nơi nước cạn như ta đây? =. =. =. =. = Buổi tốt Trần Chí Cường cùng Bùi Trạch Đồng đem Đồng Cừ đuổi về nhà, sau đó đi uống mấy chén, tầm 10 giờ trở về, trong lòng nghĩ Đồng CỪ đại khái cũng sắp đến, liền đem những gì muốn nói tập luyện một lần. Sau đó đi tắm rửa, mặc vào một chiếc áo choàng tắm màu trắng, dây lưng buộc lỏng lẻo, chỉ che được bộ phận quan trọng, cơ bụng cơ ngực cơ nhị đầu tất cả đều lộ ra hết. Reng reng, reng reng, Trần Chí Cường mỉm cười, nhanh ra mở cửa. Quả nhiên là Đồng Cừ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần soóc đen và dép xỏ ngón, tóc cũng ẩm ướt, ngửa đầu lên nhìn huấn luyện viên Trần, một đôi mắt to tròn thực làm động lòng người. Trần Chí Cường giật mình, bèn định kéo Đồng Cừ vào sấy tóc cho cậu. Tay vừa vươn ra, liền bị Đồng Cừ đánh một cái. “Em làm…” Trần Chí Cường nhíu mày, còn chưa hỏi xong đã bị Đồng Cừ cướp lời. Đồng Cừ oán giận nhìn y, hơi nước trong mắt dâng lên: “Fuck cúc huyệt anh! Anh rốt cuộc coi lão tử là cái gì?” Trần Chí Cường cũng không tức giận, vẫn như trước vươn tay kéo Đồng Cừ vào, đem chiếc khăn vắt trên vai trùm lên đầu Đồng CỪ, không nhẹ không nặng lau tóc cho cậu, ngữ khí cũng nhàn nhạt: “Em nghĩ tôi coi em là gì?” “Anh cho con chó khu nhà anh ăn một khúc xương biết đâu nó lại trả lời anh!” Đồng Cừ ở dưới tay Trần Chí Cường xoay qua xoay lại nghĩ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương, “Anh con mẹ nó nói thích tôi! Thích cái khỉ gì a, có ai đùa giỡn người khác như anh sao! Hôn cũng đã hôn rồi còn không thừa nhận! Anh muội muội muội muội!!” “Tôi khi nào không thừa nhận!” Trần Chí Cường lau tóc cho cậu, “Tôi nếu như không thừa nhận thì sao lại cho em đến nhà tôi?” “Ai thèm đến nhà anh!” Cơn tức của Đồng Cừ không hề giảm bớt, “Ai biết anh đã từng con mẹ nó mang nhiều đàn ông đàn bà về nhà!” Nói rồi hai tay liền bóp lấy thắt lưng Trần Chí Cường. Trần Chí Cường vội vàng nắm lấy hai bàn tay kia, bị Đồng Cừ cáu kỉnh như thế cũng giận một chút, nhìn không được đẩy Đồng Cừ vào tường, người tiến lên một bước, chặt chẽ đè lên người Đồng Cừ. Hai tay Đồng Cừ bị Trần Chí Cường ấn sát vào tường theo một tư thế bay lượn.(Chú: miêu tả sau đó của bản thân Đồng Cừ) “Bao nhiêu đàn ông đàn bà?!” Trần Chí Cường hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn thẳng Đồng Cừ, “Tôi nói cho em biết, tôi từ trước tới giờ đều chỉ bọn họ đừng ngoài cửa!” “Có con chó ở khu nhà anh mới tin mấy lời nói dối này!” Đồng Cừ quay đầu, cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của Trần Chí Cường, “Anh nói thích tôi gì đó đều là nói dối! Nói linh tinh! Anh con mẹ nó sau này ôm cái cột đèn trên đường hôn đi, đèn soi đường lão tử sau này chửi cũng không chửi anh!” Trần Chí Cường lười cùng cậu giải thích, trực tiếp cắn cánh môi không ngừng khép mở của Đồng Cừ, nhân lúc Đồng Cừ bị đâu mà kêu một tiếng bế đối phương lên, sải bước tiến vào tròng phòng ngủ. “Xem! Anh nói anh thích tôi, anh con mẹ nói tư thế ôm công chúa cũng không đạt tiêu chuẩn!” Đồng Cừ ở trong ngực y không ngừng giãy dụa, tiếng chửi rùa càng ngày càng lớn. “Bế công chúa?” Trần Chí Cường ném Đồng Cừ lên chiếc giường Kingsize, mỉa mai nói: “Ôm heo còn không nổi, rốt cuộc là ai cho em thành béo như vậy!” “Sư huynh tốt của tôi cho tôi ăn, sư muội tốt của tôi cho tôi ăn, sư đệ tốt của tôi cho tôi ăn.” Đồng Cừ ở trên chiếc giường mềm mại thích thú lăn qua lăn lại, “Anh quản tôi? Anh quản cái đồ thôi tha nhà anh!” Mặt Trần Chí Cường lập tức biến đen: “Đươc, tôi hôm nay sẽ để em hiểu rõ, rốt cuộc ai mới có thể là người cho em ăn!” Nói rồi liền cởi chiếc áo tắm trên người xuống, nắm hai tay Đồng Cừ đặt hai bên sườn, sau đó cả người bao phủ trên Đồng Cừ. “Trần Chí Cường, đồ con gián chết nhà anh!” Đồng Cừ nhắm chặt hai mắt không nhìn Trần Chí Cường, “Anh buông! Anh cưỡng gian! Anh quấy nhiễu ***! Anh định xâm phạm!”