Câu Chuyện Bể Bơi
Chương 7
Tiết học bơi ngày hôm sau, Đồng Cừ không đến.
Huấn luyện viên Trần ban đầu cho rằng cậu bị tắc đường, một giờ sau cũng không thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cậu trong khu bể bơi, lập tức vào phòng thay đồ gọi điện cho cậu.
Gọi ba lần mới có người nhấc máy.
“Uy, xin chào, ai đấy? Mặc kệ có là ai, tôi hiện tại sốt cao 40 độ, có việc xin hãy đốt vàng mã, cảm ơn.” Đồng Cừ giọng khàn khàn nói xong, ‘cạch’ một tiếng ngắt điện thoại.
Huấn luyện viên Trần giận tái mặt, bóp chặt di động, thầm nghĩ, Đồng Cừ, được, cậu được lắm.
………..
Huấn luyện viên Trần không có tâm tình đi dạy người khác, nói với các huấn luyện viên khác một tiếng, rồi liền về sớm.
Tuy chưa từng đến nhà Đồng Cừ, nhưng mỗi tối đều nghe Đồng Cừ nhắc đến địa chỉ nhà một lần, dùng ngón chân cái cũng có thể nhớ được.
Hoa viên Cao Cơ, tòa nhà Hà Lan, tầng 12, 1222, trách không được nhị(có thể hiểu từ này là ngốc)như vậy.
………..
“Đồng Cừ, mở cửa.” Huấn luyện viên Trần một bên nhấn chuông, một bên gọi cửa.
Nhấn chuông hai lần, đột nhiên nghe được một giọng nói cương quyết lớn tiếng trả lời: “Đồng Cừ ra ngoài rồi.”
“……..” Huấn luyện viên Trần bất đắc dĩ nói, “Đừng náo loạn, mở cửa.”
“Đáng ghét, như vậy còn có thể bị anh nghe ra.” Đối phương vừa hân hoan vừa lo âu nói, vừa vui vẻ vừa cam chịu mở cửa.
Huấn luyện viên Trần bước một chân vào, đột nhiên có chút hối hận, sao cảm giác….. giống như bước vào quỷ môn quan vậy?
……….
Đồng Cừ đầu tóc lộn xộn, mặc chiếc áo choáng giống như đồ ngủ, cả người cơ hồ vừa mới tỉnh ngủ chưa lâu, cổ họng có chút tắc.
“Huấn luyện viên Trần, sao anh lại tới đây?” Đồng Cừ vừa ngáp, vừa mời huấn luyện viên Trần mặc đầy đủ quần áo ngồi xuống, sau đó lắc lư người đi lấy nước.
Huấn luyện viên Trần nhìn một vòng nhà Đồng Cừ, sau đó nhìn chăm chằm Đồng Cừ cong lưng đưa nước nói: “Cậu có phải quên chuyện gì không?”
“Anh nói là học bơi a.” Đồng Cừ lại lắc lư quay về, đặt cái cốc lên bàn trà, hợp tình hợp lý nói, “Thứ nhất là thắt lưng tôi đau, thứ hai là tôi nhìn thấy anh liền thẹn thùng, cho nên càng nghĩ càng thấy không nên đi.”
Nhằm tăng thêm mức độ đáng tin cậy, Đồng Cừ chống eo làm vẻ mặt dữ tợn.
“……..” Thẹn thùng, thẹn thùng cái thí ấy, cái miệng ăn nói nhanh nhẹn bây giờ là ai đang nói chuyện vậy?!
“Huấn luyện viên Trần, ngài một mình tới thăm, là hồi tâm chuyển ý sao?” Đồng Cừ uống ngụm nước, giọng nói trong trẻo hơn không ít.
“Không.” Huấn luyện viên Trần ngắm chiếc cốc trong tay, “Tôi đến đốt vàng mã cho cậu.”
Đồng Cừ dùng cằm chỉ chỉ thùng rác, rất bình tĩnh đáp: “Đi vào trong đó đốt đi, hài cốt xử lý tốt.”
Huấn luyện viên Trần nhịn không được bật cười: “Cậu cũng nói năng lợi hại như vậy.”
“Nào có?” Đồng Cừ giương cằm, “Tôi còn lợi hại hơn, anh có muốn xem thử không?” Nói xong cũng không chờ huấn luyện viên Trần đáp lại, theo ý mình chạy vào buồng vệ sinh.
Một lúc sau, Đồng Cừ ướt sũng ‘đát đát’ chạy ra, huấn luyện viên Trần đang trầm tư nghe được tiếng nước, nghiêng đầu nhìn cậu.
“Cậu lấy áo ở đâu vậy?” Huấn luyện viên Trần nghi hoặc hỏi, lẽ nào phòng vệ sinh kỳ thực còn có tên riêng là phòng giữ quần áo?
Đồng Cừ đáp: “Nổi trong bồn tắm, tôi vớt lên được liền mặc.”
“Vì sao không mặc quần?” Trách không được áo bị ướt.
Đồng Cừ bĩu môi nói: “Quần trong nhà bị gió thổi bay rồi.”
“Tóc làm sao vậy?” Tóc cũng nhỏ nước.
“Lúc vớt áo không cẩn thận rơi vào bồn tắm.” Đồng Cừ bịa lsy do rẩ trôi chảy.
“Cậu sao không thuận tiện để mình chết chìm luôn đi?” Huấn luyện viên Trần không biết làm sao.
“Tôi sợ anh luyến tiếc.” Đồng Cừ cười cười, ướt sũng tiến gần huấn luyện viên Trần, hoa lệ quay một vòng, bọt nước bắn lên mặt huấn luyện viên Trần.
Hắc hắc, áo bị ướt, đầu nhũ hiện rõ như vậy, hẳn là đủ mê người đi? Hai bắp chân trần trụi, trắng nõn dưới ánh đèn còn phát quang, không tin huấn luyện viên Trần không động tâm? Thật vất vả huấn luyện viên Trần mới tới nhà, phải để y làm dã thú một lần mới có thể cho y đi a!
Đồng Cừ mừng khấp khởi dừng lại, dùng ánh mắt to tròn điềm đạm đáng yêu nhìn huấn luyện viên Trần: “Huấn luyện viên, lạnh quá nha.”
Huấn luyện viên Trần tựa tiếu tựa phi nhìn cậu, buông chiếc cốc trong tay xuống, nói “Đồng Cừ, tôi mượn phòng vệ sinh của cậu một chút.”
“Uhm, đi đi, của tôi là của anh, đó là phòng vệ sinh của chúng ta, anh đừng khách khí.” Đồng Cừ nhìn theo y bước đi, sau đó tựa về phía sau, ướt sụng ngồi trên sofa.
Huấn luyện viên ở trong phòng vệ sinh làm chi nhỉ?
Lẽ nào…. Lẽ nào là bởi vì không chịu nổi sự mê hoặc của mình mà phía dưới cương? Mượn phòng vệ sinh là muốn giải quyết một chút yêu cầu sinh lý?
Nên, nên bây giờ huấn luyện viên Trần đang ở trong phòng vệ sinh của chúng ta…. ***?!
Đồng Cừ càng nghĩ càng thấy nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được mà lén lút rón ra rón rén đi lại, tai áp sát cửa buồng vệ sinh tỉ mỉ nghe tiếng động bên trong.
Đồng Cừ vừa áp sát vào cửa, chợt nghe thấy ‘ầm’ một tiếng.
Tiếng cửa mở? Nga không phải, đương nhiên không phải, nói chính xác là không đúng, nên là cửa bị mở ra sau đó mới đến tiếng trong đầu Đồng Cừ.
“….” Đồng Cừ che trán, đau đến nói cũng không nổi.
“Cậu ngồi chồm hỗm ở đây là gì?” Huấn luyện viên Trần bất đắc dĩ, cũng ngồi xổm xuống, vươn tay đè lên tay Đồng Cừ xoa xoa, “Không sao chứ?”
“…” Anh xoa xoa, anh xoa xoa nhiều vào, xoa xoa xoa xoa nhiều vào khẳng định sẽ không sao, em cần bàn tay to lớn của anh!
Bất quá huấn luyện viên Trần chỉ xoa nhẹ một chút liền buông tay, quay người đem chiếc khăn tắm lớn trong tay đắp lên người Đồng Cừ.
“Làm gì vậy…” Đồng Cừ nghi hoặc nói.
“Cậu là bị thương ở đầu, miệng không làm sao, nói đi.” Huấn luyện viên Trần nhíu nhíu mày, tay cũng không dừng lại, liền để Đồng Cừ ngồi chồm hỗm lau tóc của cậu.
“Được rồi.” Đồng Cừ phẫn nộ đáp, “Hóa ra anh vào phòng vệ sinh là vì cái này….
Huấn luyện viên Trần hung hăng lau đầu cậu: “Đúng vậy, tôi không muốn thấy một người ướt như chuột lột lúc ẩn lúc hiện trước mắt tôi….”
Ướt như chuột lột…. Đồng Cừ khóc không ra nước mắt, đó là câu dẫn, câu dẫn hiểu không! Rõ ràng là một con chuột ưu nhã khiêu gợi a sao lại là chuột ướt!… Chờ chút, chuột?…. Anh mới là chuột! Toàn bộ khu nhà anh đều là chuột!
………..
Đồng Cừ bọc khăn tắm ngồi trên giường.
Huấn luyện viên Trần tìm máy sấy cho cậu.
Đồng Cừ vung vẩy cặp chân trắng nõn, tâm tình sung sướng nói: “Máy sấy ở trong ngăn tủ ở bên phải của bên trái của bên trên của bên dưới của bên dưới TV ~”
Huấn luyện viên Trần trực tiếp kéo ngăn tủ phía dưới TV, lấy máy sấy ra.
Đồng Cừ mở to mắt sùng bái: “Huấn luyện viên Trần anh thật thông minh nga ~”
“Nói bình thường một chút.” Huấn luyện viên Trần mặt không chút thay đổi đi tới, kéo Đồng Cừ từ trên giường đến sofa ngồi.
Đồng Cừ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh âm u bức tới, chợt nghe thấy huấn luyện viên Trần ân nút, nói: “Xin lỗi, tôi bật nhầm chế độ gió lạnh.”
Đồng Cừ nhắm chặt mắt, kiên quyết nói: “Không sao, dù anh bật bão, tôi cũng có thể chịu được.”
Đây là sức mạnh tình yêu sức mạnh sức mạnh tình yêu a!!! Đồng Cừ vừa định cảm khái, huấn luyện viên Trần liền nhét máy sấy vào tay cậu, đạm nhiên nói: “Vậy cậu tự sấy đi, tay tôi lạnh.”
Đồng Cừ vội vàng lại gần, cầm tay huấn luyện viên Trần đau lòng nói: “Sao vậy? Để em giúp ngài xoa xoa ~”
Huấn luyện viên Trần cười đẩy tay cậu ra, mắng: “Cút.”
………
Cuối cùng Đồng Cừ vẫn là nằm trên sofa thư thư phục phục để huấn luyện viên Trần hầu hạ sấy tóc.
“Huấn luyện viên Trần.” Đồng Cừ lo lắng thở một hơi, “Tôi thích anh.”
Huấn luyện viên Trần đặt máy sấy xuống, sau đó ngồi lại lên sofa, đối diện Đồng Cừ hỏi: “Vẫn là câu hôm qua, cậu thích cái gì ở tôi?”
Đồng Cừ không chút nghĩ ngợi trả lời: “Thích anh lớn lên giống hoa sen trắng.”
“Cậu nghiêm túc một chút.” Huấn luyện viên Trần nghe cậu nói vẫn là lời này, mơ hồ có chút không vui.
“Tôi rất nghiêm túc a.” Đồng Cừ ngẩng đầu nhìn y, thành thật nói, “Tôi vừa bắt đầu thích anh, chính là vì tướng mạo của anh.”
“Nên tôi phải cảm thấy vui?” Huấn luyện viên Trần cười lạnh nói.
“Đúng vậy, anh không cảm thấy vui sao?” Đồng Cừ ngạc nhiên hỏi, “Lớn như vậy, tôi chưa từng vì người khác đẹp mà thích người ấy, anh là người đầu tiên, tôi nhìn anh lần thứ hai liền vì anh mà khuynh đảo, thật sự đó!”
“Đồng Cừ, tôi không theo kịp tư duy khác người của cậu.” Huấn luyện viên Trần cau mày nói.
“Vậy vì sao anh thích tôi?” Đồng Cừ hỏi ngược lại.
“Bởi vì cậu….” Huấn luyện viên Trần suy nghĩ một chút, lại suy nghĩ một chút, cuối cùng nói, “Vì cậu là loại người tôi ghét nhất.”
“….” Nước bọt của Đồng Cừ thiếu chút nữa phun ra.
Tôi đi rồi, tư duy hai ta ai khác người hơn a?! Trong lòng Đồng Cừ vô số con thảo nê mã phi nhanh, song cuối cùng vẫn từ từ nuốt xuống một ngụm khí, nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Anh xem, thích cũng không phải nghiêm trọng như vậy.”
“Cái gì nghiêm trọng?” Huấn luyện viên Trần hỏi.
Đồng Cừ vẫn cười: “Vì sao tôi thích anh, liền phải nói tôi thích sự cao to, uy mãng cùng sở thích ngược đãi người của anh? Anh thích tôi, phải nói thích sự hồn nhiên, khả ái cùng mê người của tôi? Đây đều là cái thí a, tôi thích anh, tôi liền thích khuôn mặt của anh, tôi chính là nhìn thấy anh liền như điện giật, thấy anh là có thể cương lên, nhìn người khác liền không được, dù sao cũng là như vậy!”
Huấn luyện viên Trần nghe cậu nói xong, cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Được rồi, tôi về trước đây.”
Đồng Cừ: “….” Đây là loại phản ứng gì vậy?!
Huấn luyện viên Trần cuối cùng vẫn rời đi, một mình đi khỏi tòa nhà Hà Lan, đi khỏi vườn hoa Cao Cơ.
Đồng Cừ đứng bên cửa sổ nhìn y rời đi, oán hận nói: “Một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh cầm khăn chạy khỏi đây!”
*Thảo nê mã là con này này
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
10 chương
97 chương
52 chương
44 chương
49 chương
11 chương