Cậu chủ và osin
Chương 6 : Quá khứ hiện về
Lưu Bảo Nam nè minna.
Chúc minna đọc chuyện vui vẻ...
Bấm cái sao sao phía dưới để vote cho au nhoa..... Cảm ơn minna rất nhiều. ありがとうございます。
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Enjoy~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Ê , Lấy cho tôi ly cafe... - Diệc Phong vừa về nhà đã quăng túi sang một bên rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa. Tay anh nới lỏng chiếc cà vạt rồi cởi hai chiếc cúc ở cổ áo ra ,dáng vẻ rất mệt mỏi.
Lát sau, Lan Yên mang ly cafe đặt lên bàn , cô không giám nhìn anh. Vì khi đối mặt với anh , hành động kỳ quặc mà anh đã làm với cô hôm trước lại không ngừng hiện lại..
-Cậu chủ, cafe của cậu đây... - Cô e thẹn cúi mặt xuống.
Nụ hôn đầu của cô bị anh cướp đi hai lần rồi... Một lần vô ý và một lần cố ý . Cô thực sự rất giận anh nhưng lại không thể làm được. Mỗi lần nhìn thấy anh, chân tay cô đã bủn rủn hết ra rồi, lấy đâu ra cái dũng khí tỏ thái độ này nọ. Người làm công như cô thật là uất ức , thiệt thòi mà. Họ không được lên tiếng đòi lại công bằng :(...
- Bóp vai cho tôi.... - Anh trưng khuôn mặt bơ phờ ra , dựa người vào thành ghế, hàng mi đen và dài khẽ khép lại.
Lan Yên ngớ người ra một lúc rồi cô vòng ra sau anh đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn lên vai anh bóp nhẹ. Cô hỏi
- Việc ở công ty nhiều lắm hả cậu chủ?
- Hỏi nhiều! - Anh gắt , ngữ điệu lạnh lùng mang theo hàn khí rợn người. Tiểu quỷ nhiều chuyện này thật khiến anh khó chịu
Cô giật mình, lạnh cả sống lưng ...
Chỉ là quan tâm , hỏi han một chút thôi vậy mà anh cũng gắt cô. khinh người một cách quá đáng. Lan Yên phẫn nộ, ra sức bóp vai anh. Cô dồn bao uất ức lên bờ vai vững chắc. Thật sự là cô rất bực. Lan Yên nghiến răng kèn kẹt , chỉ muốn đưa tay ra bóp cổ anh đến khi nào tắc thở mới thôi... Tưởng cô hiền là dễ bắt nạt à?
Lan Yên dùng hết sức tra tấn hai bả vai rồi tới cánh tay anh.. Đầu cô bốc khói, mắt tóe lửa, miệng chuẩn bị phun dung nham đến nơi thì Diệc Phong bỗng dưng lên tiếng như tạt cả ao nước đá vào mặt cô.
- Tay nghề của cô cũng khá đấy ! Rất thoải mái. Từ lần sau cứ thế mà phát huy. Nghe rõ chưa ...
-Ớ hớ..... Cái gì ?? Thoải mái??
"Công lực ngàn năm lão nương dốc hết rồi mà ngươi còn thấy thoải mái ư ?"
Diệc Phong gật đầu mắt vẫn nhắm nghiền.
"Pằng " Đỗ Lan Yên này đi chết đây. Cô làm như vậy hắn không những không xi nhê mà còn kêu từ lần sau tiếp tục.. Hả không phải là cô lại có thêm công việc mới rồi đấy chứ? T_T
- Ơ ... có lần sau nữa ạ? - Cô trố mắt lên hỏi.
- Từ ngày mai, ngày nào cũng phải làm . - Anh nói
- Nhưng... cậu chủ... -Cô ấp úng.
- Không nói nhiều! - anh buông lời nói dứt khoát làm cô điếng người. Da mặt tê rân rân. Miệng giật giật liên hồi......Sốc. Cô còn phải lo ôn học kỳ mà... Anh định tra tấn sức ôsin à?
Lan Yên lết xác về phòng. Cô làm xong tất cả việc nhà đã vất vả lắm rồi. Diệc Phong còn kêu cô vào phòng làm việc của anh sắp xếp lại tài liệu. Có quá đáng quá không hả trời??? Việc của Ôsin là sắp xếp tài liệu à? Anh lấy cớ do cô học FTU ( Foreign trade university -Đại học ngoại thương nha minna) nên bắt cô xem một đống tài liệu liên quan đến phần mềm chuẩn bị tung ra ngoài thị trường của công ty.
Anh kêu cô đưa ra ý kiến về sản phẩm rồi ghi tóm tắt vào một quyển sổ tay. Lăn lộn ở phòng làm việc của anh cả một buổi tối anh mới chịu thả cô về phòng. 10 h tối chứ có sớm gì nữa đâu. Lan Yên cắm đầu vào bàn học học học và học.Tràn trề quyết tâm, nghị lực..
Một lúc sau...
- Thôi kệ đi, buồn ngủ không mở nổi mắt ra rồi...
Lan Yên bất lực , mệt mỏi gục đầu xuống bàn chìm vào giấc ngủ sâu...
-
- Mẹ ơi, cha ơi.... hix hix.... Cứu Yên Yên.... - một cô nhóc 6 tuổi, mặt mày xinh xắn hốt hoảng gào khóc trong biển lửa dữ tợn .
Con nhóc ngồi bó gối trong một xó tường người run lên từng cơn... Lửa cháy càng ngày càng to gây sức nóng trong căn phòng khiến da con bé bỏng rát.
Nó tuyệt vọng vùng vẫy nghĩ tới cái chết đang lướt nhanh qua đầu..
Từ trong ngọn lửa đỏ là bóng dáng cha nó kèm theo tiếng gọi:
-Yên Yên .... Con đâu rồi... Yên Yên...
Con bé vui mừng như vớ được cái phao cứu sinh bò từ trong góc tường bò ra...
- Cha ơi...hu hu.... Cứu con..
Cha nó chạy ngay tới chỗ nó xốc nó lên chạy nhanh ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước thì trên trần nhà có một thanh gỗ cháy rơi xuống đổ vào vai cha nó.
Cả người ông khụyu xuống nằm soài ra đất. Ông nhăn mặt chịu đựng mảng quần áo đang cháy áp sát vào da thịt mình. Ông đặt con bé xuống đẩy nó ra khỏi đám lửa hung tàn ra sức thét..
- Chạy ra ngoài.. mau..
Khuôn mặt ông đầy đau khổ, Ra sức thoát khỏi cây gỗ lớn đang cháy, nóng bỏng đè lên thắt lưng mình.... Ánh mắt ông nhìn con bé nuối tiếc có, vô vọng có , đau xót có.
Con nhóc bây giờ mới hoàn hồn nhìn cha mình... nó hét lên xông đến gần ông..
- Chaaaaa........
Ông đưa tay đẩy con bé ngã ra đằng sau quát .
- Đi ra ngoài! Đi!
Nó khóc lóc một mực không chịu, bò lại lay lay tay cha nó...
- Con không đj....
- Ra ngoài mau... Aaaa.. - Ông hét lên vì đằng sau lưng truyền lại một cảm giác nóng , đau đớn vô cùng ...
- Huhu.... cha ơi...
- Ngoan nào... Yên Yên ... con ra ngoài trước... tìm người... cứu cha... Có được không?? mau đi đi.... - Ông đưa tay vuốt má con bé cố gắng nở nụ cười , lau nước mắt cho nó rồi đẩy ra xa..
Con nhóc hốt hoảng, luống cuống miệng lầm bầm bò dậy...
- Cha.. cha.. cố gắng chịu đựng... Yên Yên đi tìm người cứu cha....
Nó ho khù khụ vì bị ngạt khí tìm đường chạy ra ngoài.... Nó hoảng sợ , nước mắt không ngừng tuôn ra...
Đến khi bò ra được đến cửa, nó ra sức hít thở... Dùng nốt sức lực cuối cùng kêu cứu... Mẹ nó đột nhiên hớt hải từ ngoài cổng chạy vào. Bà vừa đi làm về thì nghe thấy tiếng nó. Bà ôm lấy nó nhìn căn bếp đang cháy dữ dội...
- Mẹ .... Mẹ cứu cha đi... huhu... - Nó ôm lấy mẹ nó khóc nức nở..
- Cha con trong đó à.... ? - Bà hốt hoảng hỏi..
Con bé vừa gật đầu, vừa khóc..
Bà không do dự xông thẳng vào đám lửa tìm kiếm bóng dáng chồng mình....
Một lúc lâu sau, con bé vẫn không thấy cha mẹ mình ra... Khóc khàn giọng kêu cứu..
Hàng xóm bốn bên đều chạy sang nhưng không ai dám xông vào.
Con nhóc lay tay từng người một cầu cứu nhưng họ chỉ lắc đầu giữ chặt lấy nó khi nó có ý định nhào vào đám cháy...
Khi xe cứu hỏa đến, họ nhanh chóng phun nước dập lửa rồi vào trong cứu người .
Khi lửa được dập tắt, họ khiêng thi thể cha mẹ nó ra ngoài.... Họ nằm trên hai chiếc cáng , người hiện lên vô vàn các vết bỏng lở loét.
Nó thất thần nhào đến khóc dữ dội... Ôm lấy hai thân hình đang nằm im kia gục đầu xuống ...
- Chaaaaaa..... Mẹẹẹẹẹ......... huhu...
Lan Yên giật mình, hét lên , ngồi bật dậy.... Mồ hôi chảy đầm đìa trên khuôn mặt trắng nhợt nhạt. Mặt cô thất thần hồi lâu . Trong đầu không ngừng hiện ra cảnh hoảng loạn nãy giờ. Hơi thở lạnh phả ra từng cơn . Trên mặt đã đầm đìa nước mắt.
- Có chuyện gì mà cô hét lớn vậy? - Diệc Phong từ ngoài cửa đi vào.
Anh vừa từ phòng làm việc đi tới cầu thang thì nghe được tiếng cô hét liền chạy lại.
Đập vào mắt anh là hình ảnh cô nhóc mặt ngây ngốc , hoảng sợ, thở dốc lên từng cơn đang ngồi bất động bên chiếc bàn học toàn sách là sách.
Anh lại gần phát hiện hốc mắt cô đỏ hoe . Người cô run lên từng cơn .
Cô không nói lời nào chỉ chăm chăm nhìn khoảng không trước mặt .
Anh đưa tay lay lay vai cô nói :
- Sao vậy?
Lúc này, cô mới hoàn hồn quay mặt lên nhìn anh. Cô vội cúi mặt xuống lau nhanh nước mắt rồi lắc đầu.
- Tôi không sao... Chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.
- Ừ. - Âm thanh phát ra lạnh lùng không có tí cảm xúc
Anh quay bước đi ra ngoài thuận tay đóng cửa phòng lại.
Lan Yên đặt khuỷu tay lên bàn áp đầu xuống rồi nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trang sách...
Cô ngồi xuống một góc tường , nép người vào đó.
Giấc mơ này ám ảnh cô suốt 13 năm nay rồi. Đó là giấc mơ kinh hoàng nhất khiến cô luôn hãi hùng tỉnh dậy giữa đêm.
Khi ấy, cô chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi. Vì đi học về thấy cha mẹ vất vả đi làm nên hôm được về sớm bèn xuống bếp bật lửa, nấu cơm chờ cha mẹ về. Ai ngờ, hôm ấy chính cô đã khiến gia đình mình sinh li tử biệt. Cô luôn luôn dằn vặt bản thân, không thể tha thứ cho chính mình. Cô điên loạn, thất thần chạy ra khỏi nhà, ân hận đau xót ...Cô không biết mình khóc và chạy bao lâu nữa.Đến khi bình tĩnh lại thì không biết mình chạy đến chỗ nào.
Xung quanh cô là một không gian hoàn toàn xa lạ... Dòng người tấp nập ngược xuôi , nói nói, cười cười giữa một đô thị lớn. Xe cộ bấm còi inh ỏi , huyên náo. Cô bé đi lủi thủi một mình, trong lòng tràn đầy sợ hãi , nước mắt từng đợt trào ra. Cô nhớ cha mẹ, nhớ bạn bè , nhớ mọi người xung quanh khu phố mình ở. Màn đêm nhẹ buông xuống, cô lang thang trên vỉa hè xin ăn. Họ không những không cho mà còn đánh đuổi cô bé.
Cô vô thần bước đi, hai tai ù đặc lên hoàn toàn không còn nghe được tiếng gì nữa. Mọi thứ xung quanh ồn ã không thể đánh thức tâm tư của cô. Bụng cô đói réo rắt. Quần áo trên người lem luốc bẩn thỉu. Bỗng có một lực mạnh kéo cô bé lại. Cô giật mình ngước lên. Một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo công nhân giữ cô lại vì chiếc oto đang lao nhanh tới bấm còi inh ỏi vụt qua cô.
Cô hoàn hồn nói cảm ơn rồi người đàn ông đó dắt cô sang đường.
- Cô bé, muộn vậy rồi sao cháu không về nhà? - Sang đến đường bên kia, Người ấy cúi xuống hỏi cô.
Cô không nói gì chỉ khóc lên từng hồi. Người công nhân ấy nhìn cô vỗ vỗ vai cô rồi đưa cho cô một thỏi kẹo sôcôla.
- Đói hả, cho cháu này. Đừng khóc nữa.
Cô cầm nhanh thỏi kẹo cho vào mồm nhai ngấu nghiến.
- Nhà cháu ở đâu ? - Người đó hỏi tiếp.
- Cháu... cháu không biết..... - cô lắc lắc đầu mồm vẫn nhai ngồm ngoàm thỏi sôcôla.
- Vậy thì... đi theo chú nhé! - Người đàn ông xoa xoa đầu cô cười đợi khi cô gật đầu mới nắm tay cô bé dẫn đi.
Nơi cô đến là một căn nhà dột nát không khá giả gì cho lắm.Chú tên là Tùng. Chú ấy nói ở một mình trong túp lều dột này nên rất cô đơn. Vợ chú ấy mất đã hơn 3 năm nay . Chú không có con, không có họ hàng thân thích.
Lan Yên đã ở đó được hơn 1 năm . Trong những tháng ngày ấy, Chú Tùng đối tốt với cô như con đẻ của mình vậy. Mặc dù khó khăn nhưng vẫn cố gắng cho cô được đi học. Nhưng chú ấy rất tội nghiệp. Phải chạy chốn bọn đòi nợ thuê. Món tiền đó chú vay để chạy chữa cho vợ mình với căn bệnh ung thư máu.
Chú thường xuyên kéo cô chạy chốn vào các ngóc ngách, con hẻm đến khi bọn du côn đi rồi chú mới ra .
Cuộc sống ấy không làm người đàn ông mất đi nghị lực sống. Chú vẫn cười trước mặt mọi người nhưng một đêm tỉnh giấc, cô nhìn thấy chú ấy ngồi dựa lưng vào cửa hút thuốc, nhìn bầu trời than thở. Chú khóc tuy không to nhưng cô vẫn thấy được hai hàng lệ ươn ướt chảy dài trên má chú. Lan Yên nhảy khỏi giường đến bên chú ấy hỏi vì sao chú khóc . Chú Tùng ôm cô vào lòng cười.
- Bụi bay vào mắt chú thôi. Sao Yên Yên còn chưa ngủ? Ngủ ngoan nào.
Chú Tùng vỗ vỗ, ru cô ngủ. Khoảnh khắc ấy thật ấm áp như khi cô còn cha mẹ mình vậy. Chú Tùng cũng như một người cha đã cứu vớt tâm hồn cô khi cô tuyệt vọng nhất.
Một hôm, cô cầm tờ bài kiểm tra được phê điểm 10 chói loá về khoe chú ấy. Nhưng khi đến cửa nhà thấy mọi thứ hỗn độn. Chú Tùng đang nằm thoi thóp giữa vũng máu, khuôn mặt nhắm nghiền lại. Trên ngực là con dao nhọn đẫm máu .
Lan Yên hớt hải chạy lại chỗ người đàn ông đang nằm ra sức lay gọi...
Chú Tùng mở mắt nhìn cô, miệng ánh lên một tia cười yếu ớt
- Chú ....không thể ... ở bên ..Yên Yên nữa rồi....
- Chú ơi...Đừng làm con sợ mà, đừng bỏ lại con.... huhu... - Cô khóc gào lên.
- Con... gọi chú... một tiếng... Ch..a.. có ... được không? - Ánh mất ấy hướng về cô như van xin.
Cô gật đầu lia lịa gọi
- cha.... cha Tùng ơi... đừng bỏ con mà... huhu...
Anh đưa tay lên vuốt mặt cô cười mãn nguyện ..
Chơt cô nhớ ra điều gì đó vội vàng cầm tờ bài kiểm tra đầy máu viết điểm 10 đẹp đẽ lên giơ trước mặt anh..
- Cha... cha nhìn này... Yên Yên được điểm 10 môn toán.... Nhất định cha phải dậy để đưa con đi chơi.... huhu.
- Giỏi... lắm... Nhưng cha... xin... lỗi con... Cha ..mệt quá.. Dù cha ...không ..bên cạnh... vẫn luôn...luôn cười... Con...nhé! - anh nói giọng mỗi ngày một nhỏ rồi nhắm mắt , bàn tay bất lực buông thõng xuống khỏi khuôn mặt non nớt của cô ..
- Cha ..... cha ơi... huhu.... - Cô nhìn người đàn ông lịm dần mà gào lên thảm thiết.
Cuộc đời cô lại mất đi người yêu thương cô.... Cô còn ai trên thế giới này nữa đâu.... Cô làm gì sai mà ông trời lỡ làm vậy với một cô bé lớp 2 cơ chứ. Trong chớp mắt, mọi thứ đều mất hết... Cô là đồ khắc tinh, đồ sao chổi đem chết chóc đến những người yêu thương cô... Cô không xứng đáng tồn tại...
Lan Yên nín thở... Theo bản năng co người lại khóc thành tiếng... Chuỗi thời gian ấy thật sự quá khốc liệt đối với cô.
Cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy mình. Ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mình lên , cô thấy Diệc Phong . Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng hành động lại có phần dịu dàng .Anh vỗ vỗ vai cô an ủi.
Anh vốn định về phòng nhưng thấy lòng cứ vướng vướng cái gì đó. Chân không chủ đích lại quay trở lại trước cửa phòng cô. Đến chính anh cũng giật mình , không biết bản thân sao lại đứng ở đây.
Xoay người đang định dời đi thì tiếng khóc nhỏ từ trong vọng ra khiến anh một lần nữa do dự đẩy cửa bước vào.
Người cô run run ,không thể ngăn được cơn khóc đang phun trào từng đợt nơi đáy lòng. Anh ngồi bệt xuống cạnh cô, tò mò không biết có chuyện gì xảy ra với con bé. Diệc Phong vòng tay kéo cô vào bờ ngực rắn chắc của mình. Lòng tự dưng trong thời khắc này muốn bảo vệ cô. Ý nghĩ này làm anh thấy thật khó hiểu. Rõ ràng mới đầu còn thấy khinh thường cô, không muốn chạm vào cô. Vậy mà chỉ có mấy tuần tiếp xúc đã không còn cảm giác muốn bài xích cô như trước nữa. Cằm anh tì lên trên đầu cô, giọng nói đã giảm đi vài phần lạnh lẽo.
- Có chuyện gì thì nói ra đi cho nhẹ lòng.
Cô im lặng cố gắng đè nén cảm xúc.... Nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra. Không thể ngờ được cái người đang xuất hiện trước mặt mình là Hoàng Diệc Phong.
Hơi thở của anh đều đều bao lấy cô làm cô bỗng thấy bớt đi phần nào cô đơn . Từ trước đến giờ, cô vẫn luôn một mình ngồi co ro tự trải qua nỗi buồn. Không có ai chịu an ủi cô , dần dần cũng thành thói quen nên sau này cô cũng không muốn nói với ai tâm sự của mình nữa.
Lan Yên hít một ngụm khí lạnh , mi tâm khẽ co lại rồi cất giọng nhẹ nhàng kể lại chuyện của mình cho anh nghe , vừa kể ,vừa nấc lên từng cơn .
Anh ghì chặt lấy vai cô ép sát vào lồng ngực của mình . Tay còn lại vuốt ve mái tóc dài mượt. Kiên nhẫn ngồi nghe lời tâm tình của cô osin bé nhỏ. Lòng anh trào lên xúc cảm thương tâm.Anh dịu dàng lặp lại hành động vừa nãy như muốn cho cô cảm giác an toàn.
Anh cũng đã từng bao lần phải trải qua cảm giác cô đơn . Anh biết nó buồn chán đến nhường nào. Nhìn cô bây giờ, anh thấy bóng dáng của chính mình trong đó . Cô cũng bất thu người giác nép sát vào lồng ngực ấm áp của anh.
Cô kể đến khi chú Tùng mất, cô nhờ hàng xóm tốt bụng chôn cất chú cẩn thận rồi lại phải tiếp tục sống kiếp lang thang ăn xin đầu đường, xó chợ. Cô còn bị đám trẻ cùng tuổi trêu chọc , hắt hủi, đánh đập. Nhưng cô vẫn luôn cố gắng cười vì đã hứa với người đàn ông đó luôn luôn mỉm cười không được yếu đuối.
Những tháng ngày phải ăn cơm thừa, canh cặn, phải sống nhẫn nhịn chịu xỉ vả, trong cô vẫn luôn luôn là hình bóng cha mẹ và chú Tùng. Nhiều đêm , cô ngủ ở vỉa hè lạnh lẽo mơ ác mộng kinh hoàn lại bật dậy. Tiếng lòng cô gào thét nỗi nhớ mẹ cha và sự tủi thân , đau khổ. Cô lại co gối vào ngồi khóc giữa màn đêm . Giữa thành phố lên đèn , giữa những cơn gió lạnh thổi vào không khí.
Một đứa trẻ 7 tuổi phải một thân , một mình kiếm sống, tồn tại giữa cuộc sống bon chen.
Khi lang thang trên đường, nhìn thấy những đứa trẻ khác có cha mẹ, có bạn bè , lòng cô lại trào lên nỗi thèm khát , tủi hổ.
Những đứa trẻ bằng tuổi cô được cắp sách đến trường, được ăn uống no đủ, được bố mẹ quan tâm, chăm sóc. Còn cô thì phải lăn lộn xin ăn ngoài đường.
Một ngày, cô bị đám trẻ bán báo đánh hội đồng sống không bằng chết. Vừa đói, Vừa khát nhưng không thể lết nổi thân xác mà đi. Cô dùng hết sức bò đi nhưng cuối cùng vẫn kiệt sức mà nằm ngất xỉu giữa đường.
Cô may mắn gặp được cha sứ . Cha mang cô về nhà thờ chăm sóc , cho cô ăn học . Nhưng cô rất kiệm lời, ít nói. Cha sứ là một người nữa yêu thương cô , người cũng giống như chú Tùng. Khi biết được câu chuyện của cô,cha sứ ra sức tâm tình , gíup cô chiến thắng được mặc cảm. Cô sống và trưởng thành trong nhà thờ, trong cái khoảng không yên ắng của cảnh vật.
Khi cô đỗ ĐH Ngoại Thương, cha rất vui mừng. Nhưng nhìn cha đã yếu rất nhiều, già đi rất nhiều so với khi gặp cô. Cha bươn chải nuôi cô , gíup cô có nghị lực vào cánh cửa Đại học.
Cô cảm thấy rất biết ơn cha. Cô vì không muốn làm gánh nặng cho cha sứ nữa nên xin phép cha cho mình thuê phòng trọ cạnh trường để có thể tự lập , đi làm thêm bươn chải học hành...... Và một điều cô luôn canh cánh trong lòng là mình là một khắc tinh, đem phiền toái, chết chóc cho người khác.
Cô kể đến đây thì dừng lại. Lòng như chút khỏi phiền muộn.Nhưng vẫn không ngừng dằn vặt bản thân. Im lặng, thở dài rồi cô cất giọng nghẹn đắng
- Tôi là đồ sao chổi, nếu không có tôi chắc cha mẹ và chú Tùng sẽ không xảy ra chuyện. Tại sao??? Tại sao tôi lại tồn tại trên thế giới này? Tại sao??? - Cô khóc lớn, dụi dụi đầu vào ngực anh oán thán.
Anh nắm lấy vai mảng khảnh của cô đẩy người cô đối diện với mình. Lan Yên cúi mặt xuống che đi khoé mắt đỏ, sưng lên vì khóc.
Anh đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt đang chảy đến khoé miệng cô , ngữ điệu đều đều nhưng lại toát lên chút gì đó trách móc :
- Khóc không thể giải quyết được vấn đề gì. Chẳng phải cô đã hứa với người đó là luôn mỉm cười ư . Cô xem, cô đang làm cái gì vậy ? - Anh dừng lại hành động , Tay áp lên má cô giữ nguyên đó . Mắt nhìn chằm chằm vào vào khuôn mặt ướt lệ .
Theo bản năng, cô liếc nhìn anh một cái . Đến khi chạm phải ánh mắt của anh liền luống cuống trốn tránh.
- Nhìn vào mắt tôi! - Anh giữ đầu cô lại không cho cô có cơ hội liếc đi chỗ khác. Hứng thú chơi đùa cô lại nổi lên trong anh.
Lan Yên vẫn ngoan cố giữ nguyên tư thế đưa ánh mắt mình nhìn xuống đất. Diệc Phong kiên nhẫn lặp lại lời nói
- Nhìn thẳng vào mắt tôi !
Cô thu hết can đảm nghe theo lời anh , mắt nhìn vào người đàn ông đối diện mình mà lòng cứ nhảy câng câng lên , đáy lòng bất an nổi bão đứng ngồi không yên. Nước mắt cũng vì vậy mà ngừng không chảy ra nữa.
Anh quan sát trong đôi mắt tròn to của cô thoáng tia hoảng loạn, thẹn thùng ,mi tâm anh hơi nheo lại.
Ánh mắt cô trong veo như có một lực hút vô hình rất mạnh. Khuôn mặt cứng đờ hiện rõ vẻ căng thẳng, hoảng hốt. Len lén đưa mắt đi chỗ khác.
Anh chăm chú nhìn cô , lòng hiện ra ý cười. Mãi một lúc lâu sau, anh mới khẽ đặt môi mình lên trán cô . Lan Yên thẫn thờ mở to mắt , mặt hiện lên một mảng hồng. Thái độ của cô làm anh rất hài lòng, vậy mới đúng là con gái chứ. Diệc Phong thu lại hàn khí trong lời nói
- Không còn sớm nữa.
Anh bế cô đặt lên giường đắp chăn cẩn thận
- Ngủ đi. Đừng nghĩ nhiều. - Anh nói rồi quay mặt dời đi.
Lan Yên hốt hoảng không nghĩ ngợi gì liền đưa tay kéo vạt áo anh lại.
- Sao thế? - Anh nghiêng đầu hỏi
Lúc này cô mới ngớ ra... Im lặng không nói gì . Phản xạ cơ thể nhanh hơn cả não. Một lúc sau mới rặn è è ở cổ ra hai từ . Khuôn mặt cúi xuống nóng đỏ lên dữ dội
- Tôi sợ....
Nghe xong câu nói ấy , khuôn mặt lạnh lùng của anh không do dự quay đi. Thân hình to lớn nhanh chóng khuất dần sau cánh cửa..
Cô thấy long lòng tràn đầy hụt hẫng và xấu hổ . Cô biết mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì. Anh làm sao thèm để tâm một cô hầu thấp bé như mình cơ chứ. Chẳng qua vừa nãy là đi ngang qua thấy cô khóc nên anh mới chịu vào an ủi và nghe cô tâm sự. Còn đúng ra bình thường sẽ chẳng bao giờ có chuyện như vừa nãy đâu. Nói ra như vậy chỉ khiến danh dự của bản thân bị hạ thấp trước anh ....
- Tôi về phòng lấy chăn .
Bước chân anh vọng từ phía hành lang đang đều đều bỗng hơi khựng lại. Giọng anh trầm trầm cất lên. Vốn dửng dưng lạnh lùng nhưng lại mang ý ngầm đồng thuận với cô.
Câu nói từ ngoài cửa vọng lại khiến cô không tin vào mắt mình . Lúc này mới chợt tỉnh ra mình đã quá kích động. Mà anh hôm nay có vẻ hơi khác lạ so với ngày thường. Có vẻ đáng yêu hơn một chút a... Cô cười nhẹ nhưng vân phải tự nhủ với bản thân.
" Cậu chủ hôm nay ăn nhầm bả chuột (TT) "
Một lúc sau, Anh xuất hiện với một đống chăn gối trên tay. Anh trải xuống dưới cạnh giường cô, với tay tắt đèn rồi nằm xuống. Hành động nhanh gọn của anh khiến khoé miệng cô giật giật.
- Ây ây, cậu chủ.. cậu lên giường nằm đi . Tôi nằm dưới đó mới phải. - Cô cuống cuồng chạy xuống giường nâng tay anh lên
Anh hoàn toàn không động đậy, mắt nhắm nghiền lại... kệ xem cô muốn làm gì
- Cậu chủ ơi.... Tôi xin cậu lên giường nằm đi không ốm thì tôi làm sao gánh vác nổi .. - Cô lay lay tay anh rồi ra sức kéo kéo..
Diệc Phong không chịu đựng được sự phiền toái của cô nữa , dang tay kéo đầu cô xuống áp vào ngực anh . Giọng nói lạnh lùng cất lên mang theo vài phần trêu chọc
- Muốn tranh chỗ nằm với tôi?? Vậy nằm đây luôn đi.
Nghe xong câu này cô giật giật khoé môi chống tay ngồi dậy nhưng không ngồi được. Anh càng dí đầu cô sát vào ngực anh.
- Thôi thôi... tôi lên được chưa? Cậu chủ thật là... - Cô thốt thoảng thoát ra rồi vùng chạy nhanh lên trên giường đắp chăn kín người....
- Cậu chủ ngủ ngon..
Một đêm khó ngủ đối với Lan Yên khi ngửi thấy mùi hương thoảng trong không khí trên người Diệc Phong và hơi thở đều đều của anh. Cô lăn qua, lăn lại trên giường cuối cùng chọn cách đếm cừu thông dụng... Đếm hoài , mặt vẫn tỉnh bơ hoàn toàn không có dấu hiệu gì của buồn ngủ. Nửa khóc nửa cười, giơ điện thoại di động lên . Đã 2 rưỡi sáng... Cô kéo gối ra cạnh mép giường chỗ gần anh lặng im nhìn đường nét trên khuôn mặt hoàn mĩ được ánh đèn ngủ mờ mờ tô điểm mà ngẩn người ra. Hàng mi cô chớp chớp chiêm ngưỡng dung nhan của cậu chủ nhà mình mà lòng không khỏi ghen tị.
Lúc ngủ cũng có thể sát thương người khác. Cô làm sao mà bình tĩnh lại được đây. Tim không ngừng phát ra tiếng Thình thịch thình thịch nhảy bong bong trong lồng ngực . Hình như máu mê trai lại nổi lên cuốn mất đi ý chí sắt thép của cô rồi. Tay phải cô không tự chủ được đưa lên định chạm vào mặt anh lại bị tay trái kéo xuống
Đôi co một hồi cuối cùng cô cũng ngủ được.
Trong mơ, cô cười khoái chí khi được chạm vào người anh. Xoa xoa khuôn ngực rắn chắc rồi chuyển xuống phía bụng. Cô được gối đầu lên cánh tay anh , được anh ôm như gối ôm . Cảm giác ấm áp khiến cho cô không ngừng tiến về phía trước, dụi dụi đầu vào ngực anh . Cảm giác rất chi là kích thích a.đang định cắn cắn thì bị tiếng nói lạnh lùng xen vẻ tức giận phá quấy.
- Đang làm cái trò gì vậy hả?
Cô nhăn mặt khẽ " ưm" lên một tiếng, ôm mộng đẹp ngủ tiếp. Lần này phải hành động nhanh không lại bị chọc phá. Cô cắn phập vào bờ ngực săn chắc kia không ngừng cười mãn nguyện.
Lan Yên thấy eo mình được nhấc lên rồi là cảm giác bay giữa không trung vẫn mỉn cười ngủ say .
Lần này là cảm giác khác. Cảm giác đau ê ẩm toàn thân rồi cánh tay trái khẽ nhói lên một cái. Đầu óc sóc loạn lên.
. Cô chấn động mở mắt thấy khuôn mặt đẹp kèm theo tia tức tối của Diệc Phong đang nhìn mình chằm nghĩ là giấc mơ đang đẹp tự dưng lại biến thành ác mộng liền lưu luyến mà tỉnh dậy.
Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy anh gằn lên từng chữ.
- Đi ra ngoài cho tôi!
Đến bây giờ cô mới hiểu khi nhìn thấy hiện trường. Biết mình đang ở hiện thực liền kinh hoàng mà bật dậy. Cô đang nằm dưới đất, trong mớ chăn gối hỗn độn. Anh thì mặt lạnh tanh, mắt hằn lên tia lửa giận . Tay chỉ về phía cửa. Ý bảo cô ra ngoài. Nhớ lại giấc mơ vừa nãy, cô mới đưa mắt nhìn vào ngực anh. Thấp thoáng dưới lớp áo sơmi trắng bị cởi 2 cúc là vết răng tím bầm của tiểu quỷ nhà cô.
Cô toát mồ hôi lạnh , ngượng chín mặt đưa tay vò vò áo , cúi mặt xuống
- Xin... xin lỗi... - Nói xong liền quay mặt mà đi. Không cẩn thận vấp vào đống chăn mà ngã xuốg đất với tư thế vồ ếch. Mất mặt quá đi... (TT)
Cô đứng lên chạy nhanh ra khỏi phòng. Chạy xuống dưới lầu mới nhớ ra không mang áo khoác. Định lên lấy nhưng không đủ dũng khí đối mặt với anh. Chắc hôm qua nằm sát mép giường nên mới lăn xuống chỗ anh làm bậy...
Cô ôm mặt hối hận, chịu rét rồi lê lết vào phòng tắm dưới lầu vscn và nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng.
Cô rất nhạy cảm nên lạnh xíu đã hắt xì mấy cái không thôi. Lúc dọn đồ ăn ra bàn thì Diệc Phong ăn mặc chỉnh tề đi xuống . Mặt vẫn đằng sát khí . Lan Yên sợ đến mức tay bê đồ ăn mà run đến không thể điều khiển được.
Như thường lệ, anh ngồi ăn sáng , mặt lạnh tanh như băng không nói tiếng nào. Cô ngồi ăn ở chiếc bàn nhỏ cuối phòng bếp vì chưa kịp hoàn hồn nên ngồi im không dám lên tiếng sợ anh chú ý đến sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Đang yên đang lành thì lại hắt xì . Cô vội vã bịt miệng len lén nhìn anh. May mà anh vẫn vậy. Không để ý đến cô.
Lát sau cô lại hắt xì làm cơm trong miệng bắn ra. Cô vội vàng đứng dậy lau chùi sạch sẽ bàn ghế khi liếc thấy anh đang nhìn mình thì hớt hải xin lỗi .
Suốt bữa ăn, cô ngồi yên lặng chỉ cố nén cơn hắt hơi lại mà không dám ăn. Sợ giống lúc nãy. Bụng réo lên tiếng" ọt ọt" nhưng cô vẫn cắn răng quyết đợi anh ăn xong mới ăn.
Lúc Diệc Phong đi khỏi cửa, cô vui mừng đứng dậy hồ hởi tiễn anh.
- Không lạnh ? - Anh quay người lại nhìn cô từ đầu đến chân. Thấy cô mặc mỗi một chiếc áo mỏng mới hỏi.
" Lạnh... lạnh sắp chết rồi nhưng đợi cậu đi tôi mới dám lên phòng " Cô thầm nghĩ nhưng dám nói ra
- Dạ. - Cô cười cười đáp
. Anh cũng không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng quay người vào trong xe kêu trợ lí lái đi. Anh rốt cục bận tâm làm cái gì? Chẳng phải trước giờ ngoài quản gia và Bác Ba ra anh chưa hề nói với người làm nhiều hơn hai câu sao?
Chiếc Chevrolet đen bóng dần dần chuyển bánh ra khỏi biệt thự.
Cô nhăn mày xấu hổ vào trong nhà bắt đầu ăn sáng rồi đến trường.
Trên xe , anh nhìn ra ngoài cửa hồi lâu nhớ lại chuyện sáng nay bị cô cắn liền đưa tay lên ngực nơi vết răng vẫn còn hiện rõ bất giác mỉn cười. Thật sự anh càng ngày càng thấy cô thú vị...Tuy lúc đầu có hơi tức giận nhưng thấy khuôn mặt khuôn mặt đỏ hồng của cô bé thì lòng lại nhẹ tênh. Trong đầu tự hiện lên dòng suy nghĩ " Không biết mình mắc phải bệnh gì vậy? Chỉ là chơi đùa đàn bà thôi việc gì phải để tâm .. "
Trợ lý của Diệc Phong thấy thái độ của anh qua gương chiếu hậu liền tò mò hỏi vài câu
- Tổng giám đốc, hôm nay anh có chuyện gì mà vui thế?
Anh vẫn không để ý đến trợ lý mà trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh cô osin ngốc nằm ngủ trong lòng anh , ôm lấy anh còn quậy phá như một chú mèo con. Cảm giác ấm áp bỗng lưu lại trên khóe miệng. Nụ cười cũng giảm đi vài phần lạnh lẽo mà chính anh cũng không nhận ra.
Trợ lý không thấy anh trả lời liền to gan gọi.
- Ông chủ!
Anh chỉ "hả" một tiếng rồi nhìn trợ lý của mình
- Ông chủ hôm nay lạ lắm đó nha. - Tên trợ lý cười cười
Mặt anh liền trở lại bình thường. Thu lại sự lạnh lùng rồi hắng giọng
- Làm gì có ! Cậu lo lái xe đi.
--------------------------------- End Chap 6 ---------------------------------------------
Minna đọc truyện vui vẻ... chúc ngủ ngon và vote cho au nhé... chụt chụt.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
75 chương
66 chương
40 chương