Cậu chủ lưu manh và osin quái quỷ
Chương 51 : Về nhà.
~4h30.
Tan trường!!!
Vẫn là hỗn cảnh như mọi khi, vẫn là ba cô gái ấy đồng đều bước cùng nhau. Mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, đơn giản là im lặng không ai nói lời nào, lâu lâu chỉ nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ ai đó. Có vẻ không khí khá căng thẳng, bất chợt Quỳnh Trâm mở lời.
- Em về đây, tạm biệt hai người.
Ngọc Lan và Anh Thi đồng loạt quay sang nhìn Quỳnh Trâm và gật đầu một cái. Mệt mỏi thật, ngay cả sức để mở miệng cũng không có.
Sau khi Quỳnh Trâm về, Ngọc Lan và Anh Thi đứng chờ xe tới đón. Hai người đứng chờ một lát thì xe tới, nhưng không phải là xe đưa đón hằng ngày mà là một chiếc xe khác.
"Cạch"
Cánh cửa xe bật ra, một chàng trai dáng cao dong dỏng đưa tay vẫy chào.
- Hi, bà chị già.
Ngọc Lan không quá bất ngờ trước sự xuất hiện của chàng trai này, cô đáp lại cậu ta bằng ánh mắt sắc bén.
- Em họ Kiệt àk! Phải chăng lâu lâu chưa được chị "dạy bảo" nên cái miệng của em phát ra toàn thứ xàm ngôn?
Chàng trai chép miệng đi tới gần Ngọc Lan.
- Àiiii.... Dù sao thì em cũng hơn chị vài tuổi đấy, đừng lúc nào cũng lên giọng "dạy bảo" em, giữ cho em chút thể diện đi.
Ngọc Lan hất hàm cãi lại.
- Ai mà thèm quan tâm đến vài ba cái tuổi kia. Sự thật thì cậu vẫn chỉ là em họ của tôi thôi.
- Hừ, đó chỉ là do chị tốt số thôi chứ đời nào em chịu làm em họ chị.
Cuộc tranh cãi của hai chị Ngọc Lan không thể kéo nổi sự chú ý của Anh Thi. Đôi mắt cô nhìn về phía xa, gương mặt thoáng vài nét buồn, đôi mắt nhìn lâu không chớp. Cô ngẩn người ra. Cũng chẳng thể nào ổn định được suy nghĩ hỗn tạp trong đầu mình, cô chỉ có thể cố gắng không để nước mắt rơi, gượng gạo tỏ ra mình bình thường để mọi người không lo lắng. Thực chất thì lòng cô đã chết đi từ lúc quay bước rời xa Vũ Thiên. Nhưng cô đã nói rồi, cô sẽ không yếu đuối, sẽ không khóc, phải thật mạnh mẽ lên, yếu đuối để cho ai xem chứ? Chỉ cần cố gắng cô tin vết thương lòng của mình sẽ được thời gian xoa dịu, tình yêu với anh cũng sẽ coi là kí ức thôi.
- Hầyyyy....coi như em không cãi được chị.- Cậu em họ tỏ ra bất lực.
- Đương nhiên rồi.- Ngọc Lan đắc ý.
Cuộc tranh cãi có vẻ đã ngừng, hai người bây giờ mới chú ý tới Anh Thi- cô gái bị bơ nãy giờ. Thấy cô đứng lặng người nhìn ra xa. Kiệt mới tới gần đưa hai tay của mình ra nhéo vào mai má của cô, anh hô to.
- Hoàn hồn.... Hoàn hồn....baby dễ thương.
Anh Thi giật nảy mình quay sang nhìn người con trai, mắt cô ngơ ngác. Còn Ngọc Lan thì nổi điên trước hành động của cậu em họ, cô đưa tay lên đánh rơi ma chảo của tên nào đó đang dính trên má Anh Thi.
- Em làm trò gì vậy? Có biết như thế đau lắm không? Má con bé đang đỏ ửng rồi kìa.- Ngọc Lan đưa tay vuốt nhẹ hai má non mịncủa Anh Thi.
- Đấy là chiêu thức gọi hồn sống mà. Chị chẳng hiểu gì cả.- Kiệt bày ra dáng vẻ vô tội.
- Gọi hồn cái đầu cậu ý. Có tin tôi đánh vào cái đầu heo của cậu không?- Ngọc Lan đưa tay lên doạ.
Theo phản xạ đã được lập trình trong đầu từ trước, Kiệt bật nhảy cách xa 3 bước. Phòng tránh vẫn hơn, trong nhà ai chẳng biết bà chị già này nói được làm cũng được.
Anh Thi đứng nhìn hai người mà phải bật cười. Chàng trai vui tính kia có thể chọc cho chị Ngọc Lan tức giận àk? Thú vị nha. Chị Ngọc Lan thường ngày nghiêm túc là vậy mà cũng có lúc thoả mái vô tư cãi lộn với người khác. Quả thật đây là lần đầu tiên cô biết đến tính cách này của chị.
Ngọc Lan để ý tới nụ cười bất chợt của Anh Thi, đây là nụ cười duy nhất từ hồi sáng đến giờ, cả ngày con bé không cười, ít nói cô lo quá. Chỉ ngay lúc này khi Anh Thi cười thì trông mới giống con bé thường ngày. Cũng may là nhờ thằng em họ của cô, được rồi có dịp cô sẽ thưởng cho nó.
Bóng chiều xế dần, ba người cũng bước chân lên xe để về nhà. Họ đâu biết rằng dõi theo bước chân của họ là một đôi mắt ngập tràn tức giận, cùng ghen tuông.
- Vũ Thiên! Cậu sao vậy?- Một giọng nói mềm nhẹ vang lên.
- Tôi không sao!- Vũ Thiên hất bàn tay non mịn đang nắm lấy cánh tay mình ra.
- Ừmm...vậy chúng ta đi ăn nhé?- Giọng nói chứa đựng sự ngập ngừng.
- Tôi không có tâm trạng, cậu về đi.- Lời nói của Vũ Thiên phũ phàng vang lên. Anh quay đầu bước vào xe và phóng đi ngay sau đó.
Một màn bụi mỏng bay lên không trung, cô gái bần thần đứng đó không biết xảy ra chuyện gì. Thái độ cử Vũ Thiên thay đổi nhanh quá, vài phút trước anh còn nhiệt tình với cô, vậy mà chỉ ngay sau đó anh lại lạnh lùng đến đáng sợ. Aizzz, đúng như lời đồn đại, Vũ Thiên là người khó hiểu cũng khó chọc vào mà.
Cô gái than thở rồi cũng nhẹ nhàng bước đi về.
*************
~Gió mạnh!
Phải rồi, với tốc độ như vũ bão của Vũ thiên thì chuyện gió mạnh táp vào mặt là rất dễ hiểu. Anh không biết mình đã vượt qua biết bao nhiêu cái đèn đỏ trên những đoạn đường nữa. Anh chỉ nghĩ phóng thật nhanh để tốc độ làm anh thoả mái, để gió xoá tan đi hình bóng đang in đậm trong đầu anh. Nhưng mọi việc dường như đang đi ngược với những gì anh muốn. Càng cố quên đi thì lại càng nhớ. Cuối cùng thì cô gái kia đã dùng cách gì mà lại đi sâu vào tâm trí anh đến vậy. Cảm giác càng muốn quên đi thì lại càng nhớ lâu. Anh thừa nhận chính mình hồi nãy đã rất ghen tị. Tại sao cô chỉ mới nói kết thúc với anh hồi sáng thôi mà chiều tối lại có thể cười nói với người con trai khác một cách thân mật như vậy? Còn tên con trai đó là ai? Người thân? Bạn thân? Hay bạn trai? Chẳng lẽ như lời Ngọc Lan nói, bên cạnh cô có rất nhiều đối tượng để cô kết giao.
KHÔNG....!!!!
Tiếng phanh xe gấp. Vũ thiên tròn mắt nhìn phía trước. Anh đã ra ngoại thành từ lúc nào vậy? Điều này không quan trọng, điều anh quan tâm là cô gái của anh tay trong tay với tên khác. Cảm giác như ai đó đang bóp thắt lấy trái tim anh vậy. Thứ của mình đang trong tay người khác, ngay tức khắc anh muốn tới giành lại cô, cột chặt cô ở bên người không cho xa rời anh nửa bước. Thẫn thờ một lát Vũ Thiên chợt bật cười, cười rất lớn, cũng rất khoa trương.
(Yul: Cũng may ở đây không có ai khác, nếu không người ta lại tưởng anh bị đ.i.ê.n.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
53 chương
68 chương
76 chương
85 chương
40 chương