Cậu chủ lưu manh và osin quái quỷ
Chương 34 : Thú cưng của quỳnh trâm.(2)
Trời tối đen thui mà Quỳnh Trâm vẫn thập thò ngoài cổng không dám vào. Một tay xách đồ, một tay cô ôm chú chó nhỏ mà tâm trạng thì bồn chồn lo lắng. Cô sợ vụ này không dễ dàng chót lọt đâu, nhỡ Khải Minh không cho cô nuôi chú chó này thì cô phải làm sao đây? Trầm ngâm một lúc lâu thì Quỳnh Trâm cũng rón rén mở cổng vào, với những kế sách cô mất bao tâm huyết thì cũng nên thử chứ nhỉ. Dù không biết sẽ thành công hay thất bại nhưng cô vẫn phải cố gắng làm hết sức mình, không có khó khăn nào đẩy lùi được bước chân của cô đâu.
Quỳnh Trâm đi vào nhưng cô lại không đi thẳng vào nhà mà vòng sang gara ô tô. Cô kiếm một cái hộp rồi bỏ chú chó vào trong đó, khẽ xoa xoa đầu chú chó nhỏ cô nói:
- Ngoan ngoãn ở đây nhé! Chị đi thuyết phục cậu chủ để cho em được ở trong nhà này cùng chị nha. Nhớ là không được làm ồn đấy.
Xong xuôi cô đứng dậy xách đống đồ lên trên nhà. Vừa bước tới phòng khách đã chặn đầu luôn Thanh Trúc rồi. Cô ta ưỡn ẹo bước xuống, ngang nhiên chắn trước mặt Quỳnh Trâm.
- Làm Ôsin nhà giàu sướng thật nhỉ? Lêu lổng chơi bời mua sắm suốt cả ngày thế này.- Cô ta chỉ chỉ vào đống đồ Quỳnh Trâm đang xách trên tay, lại còn cố tình nhấn mạnh từ ôsin.
- Công nhận sướng lắm nha.- Quỳnh Trâm gật đầu đồng ý.- Có điều... nếu cô muốn làm công việc này tôi có thể nhường lại cho vài hôm để "tận hưởng" cảm giác sung sướng khi làm ôsin nhà giàu.
- Mày nói là tao muốn làm ôsin ư? Nhìn lại xem giữa tao với mày có cùng đẳng cấp không mà nói vậy. Nên nhớ tao chỉ cần nhàm bạn gái của Ken là đuoejc rồi.- Cô ta cưới khẩy vênh mặt với Quỳnh Trâm.
- À....Thì ra là vậy.- Quỳnh Trâm gật gù.
- Biết điều chút thì được sống yên ổn.- Thanh Trúc bỏ lại lời đe dọa ấy rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Cô ta tự đắc lắm vì nghĩ con nhỏ xấu xí kia đã chịu quy phục mình không dám cãi một lời nào hết.
Quỳnh Trâm lắc đầu chép miệng, có lẽ cô ta không dám qua đêm ở đây nữa đâu, một bài học lần trước đã đủ ngấm khiến cô ta sợ rồi. Mà thôi bỏ đi, cô không nên để ý quá nhiều giờ này cô phải vào bếp nấu bữa tối.
Kì cạch cắt gọt xào nấu trong bếp Quỳnh Trâm quá chú tâm đến nỗi Khải Minh vào cô cũng không biết. Anh mở tủ lạnh ra lấy nước uống, nhìn cái mặt anh nặng nề bực bội như đeo hàng nghìn cân sắt. Cô vẫn mải mê nấu nướng không hay biết gì, chẳng hiểu thế nào cô còn nổi hứng lẩm bẩm ca hát vang vang. Khải Minh càng sầm gương mặt xuống, anh nói bóng gió vài câu.
- Tình yêu thật là vi diệu, làm con người ta thay đổi chỉ trong một ngày.
Quỳnh Trâm nghe thấy tiếng anh mới giật mình quay ra.
- Anh nói cái gì?- Cô nghe ý tứ trong lời nói của anh ta không được tốt cho lắm.
- Tôi nói là sau khi đi hẹn hò về cô thay đổi nhiều. Thế nào? Được Nam ca của cô yêu thương chiều chuộng cô sướng quá hoá hâm hấp đấy à?- Anh không kiêng nể chọc ngoáy cô.
Lời anh nói quả nhiên đả động tới lòng tự trọng của cô, vặn ga bếp nhỏ xuống cô quay sang nhìn anh.
- Hôm nay anh có uống lộn thuốc không vậy? Sao phải lời nặng tiếng nhẹ với tôi làm gì? Chẳng lẽ việc tôi đi hẹn hò là một việc động trời hay sao mà anh cứ phải nhắc đi nhắc lại mãi thế?- Cô dồn cho anh một tua. Cô không nói đừng nghĩ là cô hiền nha.
( Yul: Chị hiền quá
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
18 chương
66 chương
21 chương
41 chương
13 chương