Cậu Chủ Hồ Đồ

Chương 23 : Phó tổng? Tổng giám đốc? Phải chọn bên nào đây?

Tâm trạng vui vẻ, chất lượng phục vụ của Diêu Tiền Thụ cũng theo đó lên cao. Cuối cùng cô cũng tự mình dọn được một bộ đồ ăn theo đúng tiêu chuẩn, đang đắc ý, giám đốc nhà hàng đã dẫn hai người đàn ông ngồi xuống bàn cô phụ trách, ngoắc cô lại, ý bảo cô qua phục vụ. Cô vội vàng nhận lệnh, mỉm cười phục vụ hai vị khách nam. “Hai phần bít tết rưới tương XO”. “Vâng ạ”. Cô lấy bút viết viết lên tờ giấy gọi món, “Còn gì nữa không ạ?”. Người đàn ông đang bàn bạc về hợp đồng giường mắt nhìn cô, “Vậy... thêm hai ly rượu vang đỏ được rồi”. “Vâng, còn gì nữa không ạ?”. “Không cần nữa”. “Hả? Không cần nữa ạ?”. “Phải”. “Nhưng, còn chưa gọi món khai vị mà?”. Cô ngạc nhiên hỏi. “... Chúng tôi không cần món khai vị”. “Nhưng... cũng chưa gọi món ngọt mà?”. “... Cũng không cần gọi món ngọt, cô này, cô đi đi được không? Chúng tôi cần nói chuyện”. “Nhưng... Tôi đã dọn xong dao nĩa món khai vị và món ngọt cho các ngài rồi”. Cô vô cùng oan ức. “... Chúng. Tôi. Không. Cần!”. “Nhưng... tôi đã dọn xong bộ đồ ăn cho các ngài rồi. Các ngài không thể không cần chứ”. “Ý cô là gì hả? Chúng tôi không muốn gọi món khai vị và món ngọt thì không được à?”. “Nhưng... tôi nghĩ ngài như thế là sai, lúc bàn chuyện hợp đồng phải chuyên nghiệp, không thể quan tâm tới tiền được, ngài cứ keo kiệt thế xấu lắm đúng không? Cuộc đời này ngắn ngủi biết bao, cùng lắm cũng chỉ hai vạn ngày, nhắm mắt mở mắt là đã hết rồi”. “Cô!!!”. “Lúc cậu chủ nhà tôi bàn chuyện làm ăn rất giống người nước ngoài, chuyện gì cũng dám làm, ngay cả nhan sắc cũng chịu hy sình... Ngài có biết không, gì mà trong sạch này, nhan sắc này, tiền bạc này, thời hạn đảm bảo chất lượng của nó cũng chỉ hơn hai vạn ngày, giữ lại làm gì chứ? Chỉ bằng cứ xài trước đi, chúng ta cùng nhau giúp ngài xài... Ưm ưm ưm!”. Một bàn tay đột nhiên che miệng cô lại, ngay sau đó, giọng nói rít qua kẽ răng của phó tổng Thư vang lên. “Xin lỗi hai vị. Tôi đổi nhân viên phục vụ khác giúp các vị gọi món”. “Các anh làm cái trò gì vậy hả? Đây không phải khách sạn quốc tế lớn sao? Sao nhân viên phục vụ lại có kiểu như thế hả?”. “Xin lỗi, xin ngài thứ lỗi. Đây là nhân viên khách sạn chúng tôi sắp sa thải, hôm nay là ngày đi làm cuối cùng của cô ấy, xin hai vị thứ lỗi”. Hả? Sao tự dưng lại biến thánh ngày tận thế của cô rồi? Cô bắn ánh mắt nghi ngờ về phía phó tổng Thư, bị anh kéo vào nhà bếp. Cửa vừa đóng lại, cô lại bị giáo huấn. “Cô làm cái quái gì thế hả? Nước lại vào đầu à?”. “Hả? Tôi sai chỗ nào chứ?”. Lại còn trưng bộ mặt vô tội ra đây, Thư Thành Nhạc trợn trắng mắt, “Ai cho phép cô ép khách gọi món? Còn dám nghi ngờ năng lực kinh tế của khách hả?”. “Cái gã đó vốn dĩ là đồ keo kiệt mà! Làm gì có người không ăn món khai vị với món ngọt! Người ta đã dọn bộ đồ ăn xong rồi,gã không ăn thì rõ là quá đáng. Tôi đã dọn vất vả thế mà!”. Nhân viên trong nhà bếp đều liếc mắt cười trộm. Thư Thành Nhạc đỡ lất cái trán đau nhức. Giờ sao đây, giở trò làm nũng với anh trước mặt mọi người à? Một lỗi lầm ngớ ngẩn ngu xuẩn như vậy, bảo anh tha thứ dễ dàng sao được? “Anh thật sự muốn đuổi việc tôi sao? Đừng mà, phó tổng Thư, anh đuổi việc tôi, tôi sẽ không có tiền trả cho anh đâu, tôi không trả được, cũng chẳng có lợi gì với anh đúng không?”. Cô cúi đầu rì rầm, anh khoanh tay lại. Cảm giác này vô cùng giống... thầy giáo tiểu học dạy bảo học sinh thi kém. So đo với học sinh tiểu học à? Vậy thì độ lượng quá, nhưng mà, nhất thiết phải phạt thật nghiêm, dù sao cũng có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo mình. “Thử việc thêm nửa tháng”. Tút...”. Mệnh lệnh tuyệt đối đi kèm với âm thanh ngắt máy khô khốc, ngắt luôn tiếng luyên thuyên thừa thãi làm bộ làm tịch của cô. Diêu Tiền Thụ cất di động, không kìm được nụ cười, mở cửa chạy tới bãi đỗ xe. Bỗng nhiên tiếng chuông di động lại vang lên lần nữa. “Vâng? Cậu chủ sao thế? Không phải mới nói chuyện xong à? Đã có lệnh mới cho em nhanh thế sao?”. Cô mở chiếc di động của cậu chủ đưa ra, nhưng phát hiện là chiếc đi động còn lại đổ chuông. Phó tổng Thư?! Tìm cô lúc này có chuyện gì nhỉ? Cô phải vội về nhà với cậu chủ mà! Cô miễn cưỡng nhận điện thoại, “A lô...”. “Giờ cô quay lại nhà hàng ngay lập tức”. “Hả? Nhưng... nhưng mà...”. Ca làm của cô trên bảng phân công đã chấm rồi, cô đã hết giờ làm, là người tự do rồi mà! “Có người bị ốm xin nghỉ rồi, thiếu người. Qua đây thay đi”. “Hả! Tôi cũng có thể...”. Cô cũng có thể xin nghỉ, có thể bị ốm mà! Ôi trời ơi, không thể đứng trước mặt cậu chủ trong thời gi­an quy định, chắc chắn cô sẽ bị cậu chủ nghiền ra mất! Giờ cô đã cảm thấy mình đau đầu đau tim đau bụng rồi. “Nói ít thôi, quay lại ngay lập tức, thế đi”. “Tút...”. “Sao ai cũng dập điện thoại của tôi vậy!”. Thân này ví xẻ làm đôi. Cô phải làm sao bây giờ?! Cậu chủ? Phó tổng? Phó tổng? Cậu chủ? Thế này thảm rồi! Cô không biết phải đi đâu nữa!