Nguyệt Vy thẫn thờ nhìn hắn, cánh môi hồng rướm máu khẽ run rẩy, nghẹn ngào không nói nên lời. Việc mắt đỏ ửng, nước mắt thi nhau rơi xuống. Hoàng Phong nâng cắm cô lên, khẽ hôn xuống, vẫn là giọng điệu mềm nhẹ đó: “Nguyệt Vy, tôi biết em rất hận tôi, trong lòng chỉ luôn muốn tôi buông tha em, rời xa em càng xa càng tốt. Tôi biết, em chẳng vui vẻ gì khi ở cạnh tôi. Em biết không, nhìn em như vậy, bản thân tôi chẳng hề sung sướng gì? Vậy nên...! Hắn thở dài, ngón tay mê luyến sượt trên da thịt phiếm hồng của Nguyệt Vy: “Tôi đã thử buông tay, đã dặn lòng phải để em đi. Nhưng rồi, khi nhìn thấy em vui vẻ bên người đàn ông khác, tôi lại chẳng cam lòng. Vy à...!tôi nhận ra, bản thân mình đã yêu em quá nhiều, nhiều đến mức chỉ nghĩ đến việc phải xa em, tôi đã không chịu được." Một tháng qua không khác nào là thời gian cực hình với hắn. Công việc bộn bề chất đống cũng không thể lấn át được nỗi nhớ cô. Đến khi từ New York trở về liên đi tìm cô. Ngày đó, hắn nhìn thấy cô gái hắn yêu nở nụ cười tươi rói bên cạnh chàng trai khác, nhìn cô phơi phới rạng ngời sức sống đi dưới ánh nắng ban mai, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ an lòng vì Nguyệt Vy đã trở lại dáng vẻ tinh nghịch đáng yêu ngày nào nhưng rồi khi ngẫm lại lại thấy nhói đau ở trong tim. Thì ra, không có hằn ở bên, Nguyệt Vy mới vui vẻ tươi cười như thế. Thì ra, không phải hắn mà chàng trai kia mới đem lại niềm vui cho cô. Đó là lần đầu tiên trong đời Hoàng Phong có cảm giác thất bại thê thảm. Hắn có thể thắng trên thương trường khốc liệt nhưng lại thua trên một cuộc tình. Thế rồi, hắn nghĩ có lẽ nên chấp nhận buông tay, hãy trả lại cuộc sống an nhiên vui vẻ vốn có. Hắn không muốn phải khiến cô ưu tư muộn sầu hơn nữa. Vậy nên, ý định tìm gặp Nguyệt Vy sau ngày đi công tác New York trở về đã gác lại. Hằn cứ nghĩ, chỉ đơn giản là một đoạn tình dang dở, chỉ là một cô gái mà thôi, một ngày quên không được thì một tháng, một tháng quên không được thì một năm. Dần dẫn nỗi nhớ da diết cùng tình cảm nồng nàn cũng bất lực trước thời gian. Nhưng sự thật thì sao. Dặn lòng phải buông tay, nhưng cứ âm thầm theo dõi cô từng ngày. Để làm gì? Chỉ để thỏa nỗi nhớ cô? Chỉ để nhìn thấy cảnh cô gần gũi ân cần với người khác và rồi lại đau đớn như ai xát muối vào tim. Hàn biết mình không làm được. Nhưng vẫn cố gắng thêm chút nữa. Nhưng Hoàng Phong đã đánh giá sự nhẫn nại của mình quá cao, giây phút hằn gặp lại cô ở Rose, bao nhiêu kiên nhẫn đều hết sạch. Hắn biết đời này xem như xong, hắn đã yêu tha thiết một người không yêu mình. Hắn muốn cô vui vẻ tình nguyện tiếp nhận tình yêu này của hắn nhưng xem ra quá khó. “Hoàng Phong. Anh yêu tôi ở điểm nào?” Cô hỏi ánh mắt thờ ơ lãnh đạm, giọng nói pha lẫn chút buồn bã mệt mói. Hoàng Phong hôn lên khỏe mắt cô, lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống, như dỗ dành an ủi. Cuối cùng, môi hắn di chuyển khắp mặt cô, hôn lên mi mắt lên vầng trấn trắng ngần, lên chiếc mũi nhỏ xinh, đôi má mềm mại, rồi kề cận lên mỗi cô phớt qua như cánh bướm vỗ về. Những chiếc hôn đầy quyến luyến mê đắm, đầy ôn nhu tình tứ giống như đang nâng niu bảo vật. Hai vầng trán cụng vào nhau, Hoàng Phong thì thầm những lời nhỏ nhẹ: "Tôi yêu em, yêu đến từng tấc da thịt, mỗi phút mỗi giây đều muốn ở bên cạnh em.” Nguyệt Vy rủ mắt không nhìn hắn, cô thờ ơ nói: "Anh hiểu thế nào là yếu không? Đó không phải là ép buộc là dùng thủ đoạn, không màng đến cảm xúc của người đó. Không phải như vậy. Hằn nâng cằm cô lên, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó, khỏe mỗi gợi lên một nụ cười, hắn nhìn chăm chú vào môi cô, ánh mắt đầy mê muội: "Vậy thì thế nào, em dạy tôi đi. Nguyệt Vy vừa mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì thì một cảm giác ấm ướt đã xâm lấn. Hoàng Phong ngậm lấy môi cô. Một tay áp vào má Nguyệt Vy, buộc cô ngửa đầu ra sau đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của hắn. Hơi thở nam tính nồng nàn của hắn quấn quýt trước mỗi cô đầy quyến luyến: "Bảo bối có biết tôi nhớ em đến thế nào không? Hửm.” Nguyệt Vy nhân lúc hắn đang nói, liên nghiêng đầu né tránh. Nhưng hắn lại dễ dàng kéo cắm cô về, nhằm ngay cánh môi hồng nhuận chuẩn xác hôn xuống. Ban đầu chỉ nhẹ nhàng mơn trớn nhưng về sau càng lúc càng gấp gáp. Hắn hôn rất say mê rất tỉ mẫn. Đầu óc Nguyệt Vy phút chốc mụ mị. Cô nhắm chặt đôi mi, kiên quyết cắn chặt răng tựa như đang chịu đựng cực hình. Hoàng Phong thì đối lập hoàn toàn. Đã lâu rồi mới nhấm nháp lại hương vị ngọt ngào này, hắn như quên hết mọi chuyện, say mê chuyên tâm trong nụ hôn tình ái. hắn lại dễ dàng kéo cắm cô về, nhằm ngay cánh môi hồng nhuận chuẩn xác hôn xuống. Ban đầu chỉ nhẹ nhàng mơn trớn nhưng về sau càng lúc càng gấp gáp. Hắn hôn rất say mê rất tỉ mẫn. Đầu óc Nguyệt Vy phút chốc mụ mị. Cô nhắm chặt đôi mi, kiên quyết cắn chặt răng tựa như đang chịu đựng cực hình. Hoàng Phong thì đối lập hoàn toàn. Đã lâu rồi mới nhấm nháp lại hương vị ngọt ngào này, hắn như quên hết mọi chuyện, say mê chuyên tâm trong nụ hôn tình ái. Nguyệt Vy chẳng có tí phối hợp nào, cô bị hắn ép cứng vào ghế, hai tay bị nằm chặt sau lưng, nước mắt lần lượt rơi xuống ướt đẫm nụ hôn quyến luyến. Nhịp thở Hoàng Phong mỗi lúc mỗi gấp gáp, Nguyệt Vy gần như không thở nổi nhưng vẫn không chịu hé miệng. Hoàng Phong vẫn không hề dừng lại, chút chống cự này của cô với hắn chẳng khác nào trò đùa, tăng thêm sự kích thích tình thú. Hắn dừng lại, hơi thở nam tính phả lên gương mặt nóng bừng đỏ ứng của cô. “Ngoan, mở miệng ra." Hắn dụ dỗ. Nguyệt Vy dường như chẳng còn nghe thấy gì. Cánh môi anh đào vừa được buông tha, cô há miệng thở dốc, hít lấy hít để như sắp chết ngạt. Chỉ là chỉ vài giây sau đó, Hoàng Phong liền xấn tới, hắn thừa cơ tấn công. Đầu lưỡi mát lạnh nhanh chóng xộc vào, kéo lấy chiếc lưỡi của Nguyệt Vy vào một trận mưa to gió lớn. Bao nhiều tiếng nức nở than vãn mất dần trong nụ hôn nồng nhiệt. Nụ hôn mỗi lúc mỗi sâu, một lát hắn đã đẩy Nguyệt Vy xuống sô pha từ lúc nào. Đầu óc Nguyệt Vy lập tức thanh tỉnh. Xuyên qua mái nhà kính, cô nhìn thấy ánh trăng sáng đêm nay đang dần bị che khuất bởi một đám mây đen xì. Trời đêm không một vì sao, trải rộng một màu u ám, như chính cuộc sống của Nguyệt Vy bây giờ. Cô biết bây giờ chỉ cần mình thỏa hiệp thì những xem như xong. Cô không muốn dính líu gì đến người đàn ông này nữa. Hắn nói yêu cô, nhưng Nguyệt Vy chẳng hề cảm nhận được tình yêu đó. Thứ hẳn mê đảm chẳng qua chỉ là ham muốn xác thịt mà thôi. Nguyệt Vy càng nghĩ càng ấm ức. Cô ưỡn eo lên chống cự, lặc đầu liên tục hòng tránh đi nụ hôn của hắn: "Đừng...!tôi...!ưm...!không muốn...! um...." Từ trước tới nay, không có ai có thể thốt ra hai từ "không muốn mà nhận được sự thỏa hiệp của hắn. Bao gồm cả Nguyệt Vy. Hoàng Phong dễ dàng trấn áp sự chống cự của cô. Hắn khóa trụ tay cô lên đỉnh đầu, bộ ngực sữa đẩy đà sau chiếc váy ngủ hiện ra trước mắt. Hoàng Phong thấy cổ họng mình khô khốc cực kì. Một tháng không chạm vào Nguyệt Vy, hắn khó mà khống chế cảm xúc của chính mình. Bàn tay hắn vừa chạm vào da thịt non mềm, một cảm giác đê mê ngây dại nhanh chóng lan tràn khắp thân thể. Hắn vẫn không ngừng hôn cô, bàn tay chu du thăm dò khắp thân thể thiếu nữ. Nguyệt Vy thực không ngờ hắn có thể dở trò cầm thú ngay ở đây. Cô giãy dụa càng lúc càng kịch liệt: "Khốn khiếp. Anh cút ngay. Tránh ra...! Hức...!Hức...!buông ra." Chiếc váy trên người Nguyệt Vy đã tuột xuống vai, xương quai xanh trắng ngần hiện ra dưới ánh đèn, tinh tế đẹp để không gì sánh nổi. Hoàng Phong mê luyến hôn xuống, miệng bật ra vài tiếng hừ thỏa mãn. .