Cậu Chủ... Đừng Hư Nữa Mà!

Chương 18 : Đáng đời!

Cậu chủ bóp chặt miệng cô, không nói không rằng dồn cô vào tường, sát, sát đến mức gần như cô có thể cảm nhận hơi thở của cậu mơn man trên mặt. Cố gắng giúp cho âm thanh chói lóa của mình thoát khỏi cổ họng, nhưng tại sao lại tắc nghẽn, tưởng như bàn tay cậu thò vào chặt đứt dây thanh quản của cô vậy. Đôi mắt hai người chớp, chớp, chớp... Quái, chớp gì lắm thế? Đến khi cậu chủ ngừng chớp mắt, cô vẫn không thể nói được gì, tiến thoái lưỡng nan, đành chớp thêm một lần nữa rồi gật đầu. Cậu nới lỏng tay, trên đôi môi kia tựa hồ có một nụ cười, nhưng là cười rất đểu. Cậu hỏi tiếp: - Mừng cho ta ư? Mừng như thế nào? Lại không thể nói được gì, cô khua khua tay, ý bảo lớn, rất lớn. Cậu hỏi tiếp, tay vẫn không ngừng bóp miệng: - Mừng vì cái gì? - Ưm... Những tiếng ú ớ của cô làm cậu sốt ruột, chủ nhân liền đưa ra phỏng đoán: - Có phải mừng vì... ta không ở nhà, cô tha hồ bay  nhảy không? - Ưm... Ưm... Người hầu liên tục lắc đầu, nhưng cậu chủ vẫn không hề chấp nhận, nhíu nhẹ mày: - Hà... cô ghét ta đến vậy sao? Cô vẫn không nói được gì, cậu chủ nhắm mắt hờ lại. Có vẻ càng làm cô sôi máu, cậu không chịu tiếp nhận ý kiến của cô gì cả, dùng cả hay tay gỡ tay cậu ra, tiện thể phun luôn bãi nước bọt ra. Cậu chủ vội bỏ tay, liên tục nhăn mặt. - Cậu chủ à, người hầu không hề ghét cậu, người hầu luôn muốn hầu hạ cậu, xin cậu tôn trọng ý kiến của em chút đi ạ! - Luôn muốn? Cô gật đầu đầy chắc chắn. - Ok thôi. Ta cho cô toại nguyện. Mai đến công ty đưa cơm.  Cậu chủ vào nhà xí rửa tay, cô khóc không ra tiếng. ... Bước ra khỏi phòng, cô thở dài, sờ nhẹ hai bên má. Thực sự rất đau mà, đau đến bầm đỏ. Các bạn có thể tưởng tượng tạm là, nếu Hạ tiểu thư có giọng nói oanh vàng tiêu diệt một nghìn con chuột thì sức lực của Minh Thiếu gia đủ bập chết một vạn chiến binh nhà răng dài. Đau khổ ghê chưa? Nhưng có vẻ cậu khác thật rồi, có lẽ môi trường đại học đã tôi luyện cho cậu đức tính tôn trọng người khác. Chứ bình thường, chẳng cần biết cô cảm giác thế nào cũng vô tư chơi game. Ưm, sau này có tiền cô cũng cho con cô sang Mỹ, biết đâu lại học được cách làm sói ca? Bạc Cận Ngôn hay Hà Dĩ Thâm cô đều chấp nhận, chỉ cần trở thành một sói ca thượng đẳng. ... Mùi hương nam tính nhẹ nhàng vắt ngang qua mũi, cô dường như không thể tập trung được, liên tục ngước mắt lên nhìn cậu. - Sao vậy? - Không ạ. Cậu không để tâm nữa, nhưng được một lúc Mộc Du lại ngơ ngẩn nhìn cậu, làm Vũ lại phải ngó xuống: - Hay do ta cao quá, cô không với tới? Cô chưa kịp ho he gì đã bị bắt ngồi xuống. Mà vừa ngồi vừa thắt cà vạt thì càng đau, cô cứ phải dính sát vào người cậu ý! Bực... Loay hoay lúi húi mãi cũng xong, cô xách chiếc ba lô nhẹ bẫng, chạy theo cậu chủ. Chiếc xe ô tô đỗ xịch trước một tòa nhà lớn. Đồ sộ và kiên cố, trông như một tòa lâu đài, mà Thái tử Minh, hay còn gọi tổng giám đốc Minh là chủ của tòa lâu đài này... Sướng thật đấy! Cô nhìn sang cậu chủ, người ta dường như bình tĩnh vô cùng, khuôn mặt lãnh đạm nhìn lên rồi bước vào chầm chậm. Cánh cửa tự động mở ra, một luồng không khí lạnh của điều hòa lùa thẳng vào người cô và cậu. Mọi người lập tức ngoảnh lại, cậu không để tâm mà cứ thế bước đến thang máy, cô biết mà, khí chất vương tử... là thứ mà không phải ai cũng có được, nó làm cho cậu tỏa sáng, tiện thể cũng giúp cô dùng ké cái sự chói lóa của cậu. Nói thật, cậu làm việc rất tập trung ý, nói là đến hầu nhưng cô chỉ việc ngồi chồm hỗm trên sofa ngắm cậu thôi, rảnh thì lôi điện thoại ra chơi. Nhưng cũng chẳng cần, ôi trời ơi... bạn có cần phải mở điện thoại ra cho tốn pin không khi trước mặt là một đại đại mĩ nam đẹp chết người như vậy? Ai da... cuộc đời cô thật sự rất tốt số đó nha... Đang ngơ ngẩn ngắm nhìn người con trai chăm chú làm việc trên ghế giám đốc, bỗng cô giật mình khi cậu ngước lên nhìn cô. - Rảnh quá à? Nhìn ta? - V... Vâng... - Là do ta quá đẹp trai? Cô đơ một hai giây, cơ thể ngay lập tức phản ứng, tay cầm cốc nước vừa tu vừa ồng ộc nói: - Cậu nói lại câu vừa nãy đi? - Là do ta quá đẹp trai? Ngay lập tức, cô phụt thẳng nước vào người cậu. - Đấy, đáng lẽ em phải sốc đến mức ấy cơ, nhưng là do hoàn cảnh không cho phép thôi... - Thứ vừa bắn vào người ta... - Cậu thực không thông minh chút nào. Hỗn hợp giữa nước bọt Hạ Ninh Mộc Du và nước tinh khiết đấy! Khuôn mặt cậu tối sầm như trời quang gặp bão. Những giọt nước li ti nhẹ nhàng chảy xuống mái tóc, những lọn tóc đen tuyền dính bết vào trán cậu. - Hạ Ninh Mộc Du!!! Cậu gầm lên. Cô chớp mắt nhẹ nhàng, khuôn mặt ngây thơ không chút tội lỗi: - Em đang ngắm cậu dở a, tất cả là tại cậu làm gián đoạn ấy chứ, còn trách ai? Cậu lại gần cô, nuốt một cốc nước vào miệng rồi phun thẳng vào người. Ngay lập tức, váy cô ướt đẫm, chỗ ấy ấy cũng ướt nữa... Khó chịu quá đi!!! - Cảm giác cô chịu đựng, cũng là cảm giác của ta. Đừng nhiều lời, mau xuống lấy cơm! Mộc Du bất lực, trước khi đi cũng chỉ kịp phun thêm một bãi nước bọt vào áo cậu. Đáng đời!!!