Câu Cấm Lão Đại
Chương 8
Thời tiết hôm nay có phần lạnh hơn mấy ngày trước, người đi trên đường tựa hồ cũng cảm thấy được điều này, quần áo ngoài mặc cũng nhiều hơn, mấy cậu bé học sinh tiểu học sáng sớm đến trường đều đã thay đồng phục mùa đông, thật dày, cơ thể nho nhỏ cũng trở nên tròn xoe.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, La Minh Uy thoáng liếc qua cô bé vừa đi qua mình, chiếc váy ngắn chỉ miễn cưỡng che đi phần mông, hai chân thon dài lộ ra bên ngoài lại không hề biết lạnh. Chẳng lẽ nữ giới có thể chịu lạnh tốt hơn nam giới sao?
Đẩy cửa quán cà phê, một tiếng chuông lanh lảnh truyền đến, La Minh Uy thế nhưng lại cảm thấy rất thân quen. Đương nhiên, bầu không khí ấm áp trong quán cũng làm y càng cảm thấy thân thiết.
“Anh tới rồi –” Một giọng con gái nũng nịu truyền đến tiếp theo, cả người y lập tức run lên.
Đã quen với nhiều thứ, chính là thanh âm này vẫn chẳng thể quen. Em họ của Chung Trạch Hào, họ Chung tên Tình Ny.
“Chung tình người”* luôn lấy việc “khiến La Minh Uy yêu mình sau đó cầu hôn mình” làm mục tiêu phấn đấu, mỗi ngày đều đến sớm hơn y, sau đó đứng ở cửa chờ y tới, giống như người vợ mới cưới đón chồng vừa tan ca về nhà.
[chứ Ny (妮) và chữ Nhĩ (你 – bạn, ngươi…) đồng âm, ở đây là 1 cách chơi chữ]
La Minh Uy mặt không chút thay đổi gật đầu, cũng không quay đầu lại đi thẳng vào phòng nghỉ của nhân viên không để ý tới cô gái xinh đẹp vẻ mặt đầy mất mác phía sau.
Những người khác đều là thấy cũng coi như không thấy, còn đánh cuộc Chung Tình Ny cuối cùng có thể thuyết phục được La Minh Uy hay không, một ăn ba, tỷ lệ cươc cực lớn, mà nhà cái chính là Hà Sâm.
Trong quán không quá vội, hôm nay không phải cuối tuần, học sinh vẫn còn đi học.
La Minh Uy lẳng lặng đứng bên cửa sổ, mặt trời buổi sáng cũng không quá nóng, phơi nắng lâu cũng sẽ không gây hại. Ánh sáng vàng nhạt chiếu lên người y, giống như gắn lên một lớp bột vàng, tia sáng phản xạ trên mắt kính, khiến người nhìn y đều có phần không thể ngắm rõ, nhưng cũng luyến tiếc tầm mắt không nỡ rời khỏi mỹ cảnh hiếm thấy này.
Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, có khách tới, La Minh Uy theo phản xạ nói “Hoan nghênh đã đến”, sau đó liền ngây người ra.
Vị khách vừa vào mỉm cười.
“Không thể mời tôi ngồi sao?”
Vân Dã lái xe, giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, đã gần mười một giờ. Hắn quay đầu hỏi Chung Trạch Hào ngồi bên cạnh mình, “Giữa trưa rồi, cùng đi ăn cơm chứ?”
Gật đầu, Chung Trạch Hào một bộ không có việc gì.
Vân Dã gãi gãi tóc, vòng xe lại.
Năm phút sau, họ dừng lại trước một quán rượu, giao xe cho phục vụ ở bãi đậu xe, hai người bước vào quán. Vừa vào đại sảnh không lâu, tầm mắt của Chung Trạch Hào lập tức bị một người cách đó không xa hấp dẫn.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen bên ngoài chiếc chemise trắng!
Người kia lẳng lặng đứng ở cửa thang máy, cũng không có giống như người bình thường luôn ngẩng đầu nhìn xem thang máy đã đên tầng mấy, chính là im lặng mà đứng, cổ áo chemise hơi mở rộng, mơ hồ có thể nhìn đến xương quai xanh xinh đẹp.
Hơi nheo mắt lại, Chung Trạch Hào đánh giá, bước chân từ từ dừng lại.
“Ăn cái gì a? Thanh đạm một chút được không? Không thể uống rượu, cậu — ai? Người đâu rồi?” Vân Dã miệng lặp đi lặp lại lát nữa nên ăn gì, nói nửa ngày cũng chưa thấy trả lời, nhìn lại, mới phát hiện Chung Trạch Hào không biết đã đứng lại từ lúc nào, vẫn đang không nhúc nhích nhìn chằm chằm một người đàn ông cách đó không xa.
Kháo! Lại nhìn thằng nào đến ngây người a?
Lúc này người đàn ông hình như cảm giác được tầm mắt của Chung Trạch Hào. Hơi quay đầu, ánh mắt cùng hắn giao nhau trên không trung.
Thiên lôi câu động địa hỏa?
Không hề. Hai người chính là thực bình tĩnh đối mặt, nếu là loại trừ luồng khí tức dã thú trong ánh mắt Chung Trạch Hào kia.
Người đàn ông lẳng lặng nhìn hắn, cho đến khi cửa thang máy phía sau mở ra, mới thu hồi tầm mắt, tao nhã xoay người bước vào thang máy.
Người đàn ông vào trong thang máy xoay người lại, phát hiện Chung Trạch Hào còn đang nhìn hắn. Theo cửa thang máy chậm rãi đóng lại, khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên, một nụ cười rất nhạt, nhưng Chung Trạch Hào vẫn thấy được, đương nhiên, cũng bao gồm hàm ý bên trong nụ cười kia.
Tầm mắt của Chung Trạch Hào vẫn không dời, không tự giác nhớ lại toàn bộ của người kia.
“Uy!” Vân Dã đứng ở một bên hai tay vòng trước ngực, có chút khó chịu, “Nhìn cái gì? Người đã đi rồi, cậu có nhìn xuyên thang máy cũng vô dụng!”
Hiếm khi có chút xấu hổ quay đầu lại, Chung Trạch Hào hắng giọng một cái, nói “Đi ăn cơm thôi.”
Trên bàn cơm, động tác của hắn thực tao nhã ăn cá rán trong đĩa, Vân Dã nói có việc ra ngoài một chút, chờ đến lúc hắn ăn xong hai phần ba con cá mới trở về, còn nổi giận đùng đùng ngồi phịch xuống ghế, động tác thô bạo cầm lấy thức uống uống một hơi cạn sạch.
Chung Trạch Hào nhìn hắn một chút, hỏi: “Làm sao vậy?”
Đáp lại hắn chỉ là một cái hừ lạnh.
Chung Trạch Hào sờ sờ mũi, không biết mình làm gì chọc tới hắn.
“Lát nữa có phải đưa cậu về nhà?” Vân Dã hỏi một câu.
Về nhà? Chung Trạch Hào suy nghĩ một chút, uống một ngụm, “Khỏi, đêm nay ngủ ở đây.”
Khách sạn này là tài sản của Chung Trạch Hào.
“Xùy –” Vân Dã lại xuy một tiếng.
Không để ý đến hắn, Chung Trạch Hào cúi đầu tiếp tục ăn.
“Cậu thật là không biết thưởng thức.”
Mới ăn được vài miếng, chợt nghe thấy Vân Dã ném một câu. “Có ý gì?”
Vân Dã vẻ mặt khinh thường, “Người vừa rồi kia là ngưu lang ở đây.” Hắn vừa rồi chính là đi hỏi thăm một chút. Mẹ nó! Cũng chẳng phải NO.1
Chung Trạch Hào nhíu mày, xem ra đối với đáp án này thực vừa lòng.
Điều này khiến Vân Dã càng khó chịu, xiên miếng beefsteak trong đĩa của mình hung hăng cắn một hơi, hắn buông dĩa, “Tôi no rồi! Cậu ở lại đây từ từ mà ăn 『đại tiệc 』 của mình đi! Coi chừng rối loạn tiêu hóa, vết thương lại rách ra!” Một câu sau cùng không giống như nhắc nhở, mà y hệt nguyền rủa.
Chung Trạch Hào nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng của hắn, nhẹ nhàng nói một câu, “Cậu tức cái gì a? Muốn tức cũng không phải là cậu tức a...” Nói xong, chính mình cũng sửng sốt một chút.
Đúng lúc này, cửa nhà hàng xuất hiện một người, thân ảnh quen thuộc, hắn ngước mắt nhìn lên, đối phương cũng vừa lúc nhìn thấy hắn, tấm mắt hai người một lần nữa giao nhau trên không trung —
“Mời dùng.” La Minh Uy đặt cà phê lên bàn, kính cẩn đứng một bên.
“Cậu không cần khách khí như thế, chúng ta cũng không phải người lạ.” Cầm lấy ly cà phê chậm rãi uống ngay một ngụm, Lý Hạo mimt cười, “Mùi vị không tệ.”
Hôm đó ở cửa nhà Chung Trạch Hào gặp Lý Hạo, La Minh Uy đã biết rõ y đối với người này không có thiện cảm, càng nghĩ không ra lý do đến đây gặp y. Nhưng Lý Hạo xem ra là đặc biệt tìm đến y, nhưng bọn họ cũng nào phải thân quen.
Chẳng lẽ, là Chung Trạch Hào bảo hắn tới?
“Không thể ngồi xuống nói chuyện với tôi một chút sao?” Lý Hạo đẩy đẩy cằm chỉ chỗ ngồi đối diện mình.
“Thật có lỗi, tôi đang làm việc, không thể nói chuyện phiếm cùng khách, nếu không có việc gì thì tôi xin phép.” Y mượn cớ đáp lại, cũng không nói thẳng y không muốn cùng hắn nói chuyện.
Lý Hạo nghe xong cũng không lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhìn một chút xung quanh, sau đó nói với y: “Vậy có thể nói cùng tôi vài câu được chứ? Hiện tại khách cũng không nhiều.”
Hắn rất phong độ, cho dù lời nói nghe như một đứa nhỏ làm nũng qua miệng hắn cũng thực êm tai, cho dù hơn bốn mươi, nhưng đàn ông tuổi này chỉ cần có sự nghiệp thành công, chính là lúc sức hấp dẫn lớn nhất.
La Minh Uy trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ hỏi: “Anh muốn hỏi điều gì?”
Lý Hạo mỉm cười.
“Cậu cho tôi là cảnh sát a? Tôi chỉ là vừa vặn đi ngang qua, thấy cậu ở trong quán nên vào tím cậu nói chuyện, bồi dưỡng chút cảm tình, dù sao quan hệ của cậu và Trạch Hào tôi cũng –”
“Tôi với cậu ta không có quan hệ gì hết.” La Minh Uy bỗng nhiên chen vào một câu.
Lý Hạo nhìn y, hai mắt hơi nheo lại, cuối cùng cười ra tiếng. “Xem ra tôi đã làm cậu mất hứng a.”
Không biết người đàn ông này muốn làm gì, cũng không có hứng thú biết, cho nên La Minh Uy vươn ngón trỏ và ngón giữa hơi đẩy kính mắt, “Tôi cũng không phải có ý đó.”
“Vậy thì tốt quá! Không nói chuyện người khác, cậu khi nào hết giờ làm, tôi mời cậu ăn tối.” Lý Hạo vẻ mặt thành khẩn nói.
La Minh Uy khẽ nhíu mày, không muốn đem suy nghĩ mình phi thường không nguyện ý biểu hiện ra ngoài.
“Tôi hôm nay phải làm đêm.”
“Vậy chúng ta ăn khuya.”
Ăn ông nội anh ấy! Cuối cùng vẫn là mắng thầm trong lòng. Vốn dĩ tâm tình đã không tốt lắm, hết lần này tới lần khác lại gặp phải thứ đáng ghét như vậy! La Minh Uy ở trong lòng nghiến răng.
“Cũng đã muộn rội, vả lại tôi không có thói quen ăn khuya –”
“Chúng ta đi uống một chén cũng được chứ, có rất nhiều quán vẫn còn mở, như thế nào?”
Cái gì gọi là “bám riết không tha”, La Minh Uy hôm nay xem như được mở mang kiến thức rồi.
“Xin lỗi, anh có chuyện gì có thể hỏi ngay bây giờ, buổi tối là thời gian cá nhân của tôi, không muốn chia sẻ với người khác.”
Lời này khiến Lý Hạo trầm mặc, sau một lúc lâu lại hỏi: “Cậu muốn trốn tôi sao?”
“Tôi không có quyền từ chối sao?” Hiểu rồi còn không mau cút sớm đi!
“Ha ha! Làm sao bây giờ? Làm người ta chán ghét rồi –” Lý Hạo làm một động tác có phần trẻ con, sờ sờ cằm, cười nói: “Cậu chẳng lẽ là bị ông chú như tôi hù sợ rồi sao? Tôi là một người rất nhã nhặn nga!”
Y không nói.
“Cậu không cần phải đề phòng tôi, tôi với Trạch Hào vừa là thuộc hạ cũng là bạn bè, cậu ta không thể quản sinh hoạt cá nhân của tôi.”
“Anh cũng không cần phải cam đoan với tôi cái gì, tôi nói rồi, tôi với anh ta không có quan hệ.” La Minh Uy lại đẩy kính mắt, nhân cơ hội nhắm mắt lại một chút. Đối với những người này, một giây thôi cũng có thể che giấu rất nhiều thứ.
Hai táy bắt chéo trước ngực, Lý Hạo dùng thanh âm chỉ có hắn và La Minh Uy có thể nghe thấy nói: “Có thể mời cậu như vậy rất đường đột, kỳ thực tôi chỉ là hiếu kỳ cậu như thế nào có thể giết chết Hồng Hạt kia.”
Lúc này một nhân viên khác trong quán gọi La Minh Uy qua giúp đỡ, y ngẩng đầu đáp lại, sau đó quay đầu nhìn Lý Hạo, bỗng nhiên mỉm cười, ngay lúc đối phương vì nụ cười của y mà khẽ run lên, La Minh Uy cầm lấy cái nĩa trên bàn ném lên không trung.
Nĩa ăn màu bạc bay trên không trung vòng một cái bảy trăm hai mươi độ, bị La Minh Uy bắt lại, thẳng tắp đâm về phía Lý Hạo.
Chuyện xảy ra nhanh như chớp, Lý Hạo không hề di chuyển, người kia đem nĩa hung hăng cắm lên chiếc bánh chocolate trước mặt hắn, thậm chí có thể nghe tiếng kim loại va vào đồ sứ, khiến người ta vô thức ngừng thở.
Kết thúc toàn bộ động tác, tay nĩa của La Minh Uy chậm rãi buông ra, một lần nữa đứng thẳng lại, khóe môi nhếch lên thản nhiên mỉm cười, gật đầu một cái với Lý Hạo. “Chuyện anh muốn biết hiện tại tôi nói cho anh biết, tôi đối với những thứ chán ghét đều là làm như vậy.” Thanh âm không quá lớn, tuyệt đối chỉ có y và Lý Hạo nghe được.
Đợi sau khi y rời đi, Lý Hạo cúi đầu nhìn bánh ngọt cắm nĩa trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hình dáng kia ngược lại khiến người ta vô cùng hứng thú. Chau mày, hắn chậm rãi đem cánh tay đã luồn vào túi áo cầm lấy súng thu lại.
Trong căn phòng xa hoa của khách sạn, bầu không khí tràn ngập một mùi hương tao nhã nhàn nhạt, có thể làm cả cơ thể người ta trầm tĩnh lại.
Chung Trạch Hào ngồi trên chiếc sô pha rộng, thân hình cao lớn tùy ý nghiêng dựa, một tay chống đầu, điếu thuốc chậm rãi cháy ở đầu ngón tay, khói thuốc cùng mùi hương trộn lẫn cũng một chỗ, tạo thành một bầu không khí vô cùng tuyệt vời.
Tiếng nước rất nhỏ truyền tới từ phòng tắn, tựa như tiếng mưa trong đêm đen, liên tục rơi xuống, không biết đến khi nào mới ngừng lại.
Nhắm hai mắt, Chung Trạch Hào không có ngủ, chính là đang suy nghĩ.
“Hiện tại bắt đầu chứ?” Nương theo tiếng cửa mở, một thanh âm nam tính trầm ổn từ phòng tắm truyền đến.
Hắn không ngẩng đầu, thậm chí không hề cử động một chút. “Anh có người yêu không?” Hắn đột nhiên hỏi một câu.
Trầm mặc vài giây, “Có.”
Chung Trạch Hào cười khẽ, tàn thuốc rơi xuống đất, hắn mở mắt ra, nhìn tàn tro khăp nơi trên mặt đất.
“Vậy anh cùng đàn ông khác làm chuyện này, người đó sẽ không đau lòng sao?”
Không trả lời, người kia hỏi lại: “Cậu có người yêu chưa?”
Giống như thực sự nghiêm túc suy nghĩ một hồi, Chung Trạch Hào quay đầu nhìn người kia.
Phía trên trần trụi, có chút cơ ngực và cơ bụng, vừa đủ, phái dưới chỉ quấn một chiếc khăn lông màu trắng, đôi chân dài thẳng tắp rất được. Mái tóc vẫn khô, trên người dính bọt nước, từ ngực dần trượt xuống eo, cuối cùng biến mất giữa khăn lông. Nói thật, cách ăn mặc của người này cũng chẳng có gì hấp dẫn, chỗ cần che cũng đều đã che, nhưng chính là cái loại cần lộ thì lộ không cần lộ thì không lộ này mới khiến người ta nổi lên dục vọng.
Lẳng lặng nhìn đối phương trong chốc lát, Chung Trạch Hào khóe miệng nhếch lên, “Anh khiến tôi có cảm giác rất quen.”
Người kia không nói gì.
“Chúng ta –” một lần nữa đặt điếu thuốc vào miệng, nhưng chỉ hút một hơi, hắn có chút thất vọng ném điếu thuốc vào gạt tàn, “đều chỉ có thể làm đối phương tức giận thì phải.”
La Minh Uy kéo lại đồ trên người, ở trong lòng cảm khái nhiệt độ lúc này so với ban ngày thức quá lớn! Đóng cửa quán, người trên đường cũng không còn nhiều, tạm biệt đồng nghiệp xong, y chậm rãi đi về nhà, trong đầu nghĩ lại một ngày nữa trôi qua.
Vừa đi không bao lâu, phía sau bỗng nhiên có một ánh sáng chói mắt chiếu tới, là đèn xe. Bởi vì đưa lưng lại, nên y cũng không có để ý, mãi đến khi một chiếc xe dừng bên cạnh, y nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cửa kính xe từ từ kéo xuống, người ở bên trong mỉm cười nhìn y.
Trong nháy mắt, biểu tình của La Minh Uy giống ăn phải ruồi.
“Chào buổi tối.” Lý Hạo nhìn y, tốc độ xe cũng chậm lại.
Trốn không xong, chỉ còn cách đối mặt. La Minh Uy gật đầu, “Có việc gì?”
“Muốn mời cậu uống một chén a! Đã quên sao? Hiện tại có thể đi rồi chứ?”
Y cũng không nhớ mình đã đáp ứng. La Minh Uy nhíu mày, nghĩ sớm đem chiếc nĩa kia cắm trên người tên này, có lẽ sẽ không nhiều phiền toái như vậy.
“Tôi hình như đã nói qua tôi không thích ra ngoài buổi tối với người khác.” Con mẹ nó muốn tôi phải nói thêm mấy lần nữa?
Lúc nói những lời này, y rõ ràng đã không thể kiên nhẫn thêm, người bình thường nhìn thấy đối phương như vậy, đều thức thời tự động rút lui, nhưng La Minh Uy đánh giá thấp người trước mắt này rồi.
“Chính là đêm nay, nói không chừng sau này cậu sẽ thích. Hơn nữa tôi đã tìm được một đề tài rất hứng thú, tin chắc cậu sẽ thích.” Lý Hạo vẫn tiếp tục mỉm cười, nhưng La Minh Uy sớm đã nhìn ra thứ khác biệt trong nụ cười đó.
“Thứ gì?” Y bất động thanh sắc hỏi, không thể hiện ra hứng thú, cũng không khiến người ta cảm thấy y không có hứng thú.
Lý Hạo dừng xe lại, nói một câu, “Hồng Hạt. Còn sống.”
La Minh Uy không nói gì, cũng đứng lại, hai mắt nhìn về phía trước.
Mục đích đã đạt được, nụ cười thắng lợi so với bất cứ thời điểm nào lúc trước đều rực rỡ hơn, Lý Hạo cửa phụ ngồi bên lái xe.
“Lên đi! Tôi biết một quán rượu rất được, sẽ để chúng ta có một đêm khó quên.”
Mười một giờ bảy phút đêm, đây đúng là thời gian đi ngủ lí tưởng, đáng tiếc La Minh Uy tối nay nhất định phải bỏ lỡ.
Không chú ý cảnh vật xa hoa bốn phía, cũng không thưởng thức phần trước mắt, càng không quan tâm đến vẻ mặt tươi cười của người đàn ông đối diện, La Minh Uy hiếm khi lộ ra vẻ không kiên nhẫn, giọng nói có phần cứng ngắc hỏi: “Có chuyện gì hiện tại có thể nói rồi chứ?”
Lý Hạo lấy giấm táo Nhật Bản đổ lên con hào, dùng chiếc dao bạc nhỏ kía nhẹ dọc theo viền thịt, động tác thực đẹp mắt, La Minh Uy lại chỉ nghĩ đến người này không biết dã dùng cái kiểu tao nhã như vậy giết qua bao nhiêu người.
“Không cần gấp, có một số việc tôi có nói cũng không nhất định hiểu được, thời gian còn sớm, đến lúc đó tự nhiên sẽ rõ.” Lý Hạo dùng tay ra hiệu xin mời, ý bảo y nên ăn cái gì đó.
Y hiện tại không phun ra đã là may, còn có hứng thú đâu mà ăn chứ?!
“Anh muốn thăm dò tôi đến bao giờ? Tôi nói rồi, tôi với Chung Trạch Hào không có quan hệ.”
“Có một số việc cũng không phải cậu nói không có liền không có.”
Nghe vậy, La Minh Uy nheo mắt nhìn hắn.
Lý Hạo cười cười, lấy khăn ăn lau miệng.
“Biết không? Nếu cậu và cậu ta không quan hệ, cậu có thể sẽ không còn giá tri lợi dụng. Cậu ta đối với những thứ của mình luôn rất lưu tâm.”
Nghe đến câu này, La Minh Uy bên ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã có chút phỏng đoán.
“Cậu biết Hồng Hạt sao?” Lý Hạo bỗng nhiên hỏi một câu, đề tài quỷ dị vừa rồi chấm dứt, nhưng La Minh Uy lại cảm thấy chuyện kế tiếp tuyệt đối sẽ càng thêm kỳ quái.
“Biết.” Đơn giản trả lời rõ ràng, không phải thành thật, mà là lúc này cũng không cần phải che giấu.
“Ha ha — không tồi! Có gì nói đó, có phong cách, tôi cũng đoán thế.” Lý Hạo nâng ly rược mời y.
“Anh từng gặp qua Hồng Hạt?” La Minh Uy giống như hiếu kỳ hỏi lại một câu. Chỉ cần một câu trả lời cũng có thể biết được nhiều điều.
Đặt ly rượu xuống, trên khuôn mặt của Lý Hạo lộ ra một tia giảo hoạt, khóe miệng nhếch lên càng thêm âm hiểm, “Cậu là đang thăm dò tôi sao? Chú đây không thích chơi chữ nga!”
La Minh Uy lấy kính mắt xuống, dùng khăn hoa trên bàn chậm rãi lau kính lại đeo lên lại. Cúi đầu nhìn thoáng qua, khăn tay trắng thuần, bên viền còn thêu hình hoa, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, thật sự tinh xảo, nhưng có tinh xảo hơn nữa, bất quá cũng chỉ có thể sử dụng một lần, cả đời cũng chỉ có giá trị trong một lần, sau khi mất đi lập tức bị vứt bỏ.
“Anh muốn khử tôi?”
“Úc?” Lý Hạo nhếch mày, có chút cười cười, “Vì cái gì?”
“Tôi nghĩ anh rõ hơn tôi.” Y cúi đầu cười, “Nếu tôi hiện tại nói ra vì cái gì, anh lập tức sẽ bắn vỡ đầu tôi nhỉ?!”
Không nói gì, Lý Hạo chính là thản nhiên cười, vài giây sau, hắn cuối cùng cũng cười ra tiếng. “Tôi thực sự là càng lúc càng thích cậu, nhưng cũng càng lúc càng chán ghét cậu.”
La Minh Uy thoáng nghiêng đầu, cầm lấy ly rượu uống một hơi, mặt không chút thay đổi nuốt xuống.
Rượu làm ở đâu đây, sao lại khó nuốt như vậy?
“Cậu quá thông minh, có đôi khi, người thông minh sẽ chết sớm hơn những kẻ ngu ngốc. Trước kia sinh ra trong nơi hỗn loạn này, chỉ có thông minh mới có thể sống sót, nhưng hiện tại thời đại bất đồng, càng thông minh trái lại càng dễ mất mạng. Nếu cậu là một tên ngốc nghếch, cậu có thể lựa chọn giả bộ thông minh, nhưng nếu cậu là một người thông minh, vậy tuyệt đối phải vờ làm một tên ngu ngốc.”
Lý Hạo cầm lấy dao bắt đầu cắt miếng thịt bò trong đĩa, thong thả nói: “Có đôi khi cậu không thể lựa chọn, mà tôi có thể đứng ở vị trí này cho tới hôm nay, tất cả đều là nhờ giết chết những kẻ ngu ngốc hơn mình, cảm giác này tốt lắm. Những tên đần độn chết sạch, những người còn lại vì muốn sống sót mà vờ như ngu ngốc, cũng hoàn toàn chứng minh được bọn họ là những người thông minh. Người thông minh biết cách tự bảo vệ mình, bằng không đến khi giống như miếng thịt này bị người ném lên đĩa một dao lại một dao xâu xé, liền hối hận tại sao mình lại đi lên con đường này.”
Miếng thịt bò chỉ chín đến năm phần, mỗi lần cắt đều có chút tơ máu chảy ra, La Minh Uy nhìn màu đỏ loang dần trên chiếc đĩa sứ trắng, dạ dày một trận khó chịu. Không phải vì thịt, mà là bởi vì biểu tình của Lý Hạo, tựa như đang cắt thịt một người mà hắn căm hận, nhìn thấy máu cả người liền hưng phấn, y cảm thấy người đàn ông này điên rồi.
Y cũng điên rồi, thế nhưng nghe một kẻ điên ăn nói điên khùng!
“Vậy anh hiện tại hẳn nên thỏa mãn rồi chứ, anh đã thông minh hơn bất luận kẻ nào, cũng sống lâu hơn bất luận kẻ nào.” Cố nén xúc động muốn nôn, hai tay y vòng trước ngực.
Lý Hạo xiên một miếng thịt bò bỏ vào miệng, trên môi dính một ít chất lòng màu đỏ, không biết là nước sốt hay vẫn là máu.
“Không, luôn có một số thứ luôn muốn có được, lại không thể chiếm được, nhưng chính là đến chết cũng muốn có được nó.” Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn La Minh Uy có phần kỳ lạ.
La Minh Uy tự nhận mình không phải một người tự luyến, nhưng y hiện tại cũng không ngăn được mình khẽ cắn môi ở trong lòng hỏi: cái tên thần kinh này không phải là coi trọng y chứ?
“Dùng cả một đời dánh lấy thứu mình muốn, cậu cảm thấy đáng giá không?” Lý Hạo cũng không nhúc nhích mà nhìn y.
La Minh Uy hừ nhẹ một tiếng, mang theo chút chế nhạo. “Đáng tiếc có đôi khi dùng cả đời, đến cuối cùng mới phát hiện chính mình đang lãng phí thời gian.”
“Cậu biết không?” Lý Hạo nhìn y, gằn từng tiếng hỏi: “Theo cạnh một người hơn năm năm, nhưng cái gì cũng không chiếm được, loại cảm giác luôn bị lơ đi này, có tư vị như thế vào cậu có biết?”
Câu nói như không hề có ý nghĩa, kỳ thực bao hàm rất nhiều điều, La Minh Uy bất động thanh sắc nhìn hắn.
“Cậu biết quá nhiều, La Minh Uy, so với tôi, những gì cậu biết cũng không hề ít hơn tôi, cho dù cậu hiện tại không hiểu, một ngày nào đó cũng sẽ rõ ràng.” Lý Hạo tuyên bố: “Tôi muốn trước khi cậu hiểu ra, khiến cậu không có cơ hội suy nghĩ mới có thể đảm bảo.”
La Minh Uy biết, Lý Hạo muốn giết y.
“Có thể cho tôi một lý do không?”
“Cậu chẳng lẽ không biết?” Lý Hạo hỏi lại, buông dao nĩa, đưa tay cầm lấy khăn tay bên cạnh lau hai tay.
“Chung Trạch Hào? Hồng Hạt?”
“Cậu lại hiểu ra rồi.” Lắc đầu, Lý Hạo có phần “bất đắc dĩ”, “Cho nên mới nói cậu là quá thông minh.”
La Minh Uy lại cảm thấy mình rất ngu ngốc, nhìn thoáng qua bát súp ngô trước mặt, thực hối hận vừa rồi vì cái gì không gọi thứ gì đó ăn bằng dao. Có người nào lấy thìa làm vũ khí sao?
Lúc này Lý Hạo lại nói: “Bất luận là Chung Trạch Hào hay Hồng Hạt, dính vào một người chính là chuyện nguy hiểm, nhưng cậu ngược lại, cùng lúc dính vào cả hai người.”
Trong lòng cả kinh, La Minh Uy nhíu mày, “Anh biết được bao nhiêu?”
“Ha ha, so với cậu không sai biệt lắm.”
“Cái gì là không sai biệt lắm?”
Một thanh âm khác bất ngờ phá vỡ bầu không khí căng thẳng, khiến hai người đồng thời ngẩn ra.
La Minh Uy ngẩng đầu, nhìn thấy Chung Trạch Hào chỉ cách bọn họ vài bước, đang đi tới.
Sắc mặt của Lý Hạo lập tức thay đổi.
“Thật khéo, không nghĩ tới lúc này tới đây còn có thể gặp được bạn cũ.” Chung Trạch Hào đi tới cười với hai người, câu “bạn cũ” kia không biết là đang nói La Minh Uy hay Lý Hạo. Hắn kéo ghế ngồi xuống, thân hình cao lớn khiến xung quanh nhất thời có cảm giác áp bách.
La Minh Uy cúi đầu không nhìn hắn.
Lý Hạo ngẩng đầu, trúc trắc kêu một tiếng, “Lão đại.”
Chung Trạch Hào cười, “Lanh nhạt như vậy làm gì? Quan hệ của chúng ta còn gọi lão đại, người không biết còn tưởng rằng chúng ta là cấp trên và cấp dưới đấy.”
Lý Hạo không lên tiếng, mà Chung Trạch Hào cũng không nói thêm gì, chỉ quay đầu nhìn La Minh Uy, ánh mắt kia ngay cả người chết cũng có thể bị bức đến mở to mắt.
Chịu không nổi kiểu nhìn “bắt gian” của hắn, La Minh Uy ngẩng đầu trừng hắn, trong mắt tràn đầy khiêu khích và — cảnh cáo.
Không biết có nhận được tín hiệu của y không, Chung Trạch Hào chính là mỉm cười, cúi đầu lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu đặt lên miệng, Lý Hạo lập tức lất bật quẹt châm lửa cho hắn, La Minh Uy thấy tay hắn hơi run lên.
“Không ngờ hai người lại đi ăn chung với nhau, thế nào, đang nói chuyện gì?” Chung Trạch Hào hút thuốc, cười cười hỏi.
“Chính là trùng hợp gặp nhau trên đường, mời La tiên sinh cùng ăn một bữa, tùy tiện nói chút chuyện gia đình thôi.” Lý Hạo mỉm cười đáp.
La Minh Uy rất bội phục hắn dĩ nhiên dùng “nói chuyện gia đình” để hình dung màn đối thoại đẫm máu vừa rồi của bọn họ. Y biết Lý Hạo đang điều chỉnh cảm xúc, trong lòng y trống rỗng.
“Phải a, là nhu cầu có một người bạn để hảo hảo tâm sự –” Chung Trạch Hào hút thuốc cảm thán, đột nhiên híp mắt nhìn Lý Hạo, “Như thế nào, anh xem tôi như người ngoài?”
Hầu kết khẽ giật, sắc mặt của Lý Hạo càng lúc càng khó coi, “Không có, tôi vẫn xem các cậu như anh em.”
“『 vẫn 』là một thời gian có thể tùy ý kết thúc.” Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ đều giống như tầng tầng lớp lớp đánh vào lòng người.
La Minh Uy vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng ba, nhìn không thấy bất cứ cảnh đêm đẹp đẽ nào, y vẫn đang nhìn khuôn mặt của Chung Trạch Hào phản chiếu trên lớp kính, chưa từng rời đi.
Lý Hạo mấp máy môi, nói không nên lời.
“Đúng rồi!” Bỗng nhiên, Chung Trạch Hào chuyển đề tài, cười nói: “Có một người tin chác hai người sẽ cảm thấy rất hứng thú, chính Hồng Hạt đại danh đỉnh đỉnh.”
Khóe miệng của Lý Hạo đột nhiên giật giật, La Minh Uy tay vốn đang chống cằm cũng trượt xuống một chút, chậm rãi quay đầu lại.
Không biết từu lúc nào người trong phòng đã đi hết, ngay cả phục vụ cũng không thấy, đại sảnh hoa lệ mênh mông chỉ còn lại ba người bọn họ.
Cũng không lâu lắm, phía cửa có hai người đi tới, một trong số đó là Vân Dã, mà tầm mắt của La Minh Uy lại đặt ở người đàn ông đi bên cạnh Vân Dã, tay để dưới bàn, từ từ siết thành nắm đấm.
Người kia bị Vân Dã giữ lấy vai, trên lưng ép vào một khẩu súng, hai tay đặt sau lưng, giống như bị trói lại, trên mặt có vài vết thương, cũng không quá nặng. Lúc này người kia cũng nhìn y, kinh ngạc trong nháy mắt, lại bất động thanh sắc cúi đầu.
Bên kia, Lý Hạo mặt xám như tro.
“Hồng Hạt thực sự, trăm nghe không bằng một thấy! Tôi lần đầu tiên gặp hắn ta còn có cảm giác rất kinh diễm.” Chung Trạch Hào nhìn về phía Lý Hạo, hỏi: “Anh có cảm giác này không?”
Lý Hạo vẫn cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình trên mặt, tay đặt trên bàn nắm chặt lại buông ra, tựa như đang đấu tranh, cuối cùng, hắn mở miệng hỏiL “Cậu muốn thế nào?” Thanh âm bình tĩnh trước giờ chưa từng có.
Chung Trạch Hào nhíu mày, “Cái gì gọi là muốn thế nào?”
Vân Dã một bên lúc này muốn nói cái gì, được Chung Trạch Hào dùng ánh mắt ngăn lại, chỉ có thể thở dài một hơi, lùi sang bên cạnh.
“Đừng giả bộ nữa, tôi biết phản bội cậu sẽ có kết quả như thế nào, muốn xử lý tôi thế nào tùy cậu!” Lý Hạo cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng Chung Trạch Hào.
Nụ cười dần biến mất trên mặt Chung Trạch Hào, cuối cùng chỉ còn lại sự cứng nhắc lãnh đạm.
“Anh rốt cuộc cũng tự mình thừa nhận, thật đáng tiếc, không nghĩ tới anh dĩ nhiên lại thừa nhận như vậy.”
Trong lòng hắn cả kinh, “Có ý gì?”
“Tôi vẫn nghĩ anh rất thông minh, nhưng mấy năm quá thoải mái này e rằng khiến anh trở nên có phần chậm chạp, anh nghĩ rằng vì tôi bắt được Hồng Hạt anh sẽ bị phát hiện, anh cho rằng hắn ta sẽ khai ra anh? Thực đáng tiếc.” Nhìn về người đnà ông đang bị trói, Chung Trạch Hào có chút châm biếm nói: “Người thuê anh không tin anh rồi! Hồng Hạt, cư nhiên một chút tin tưởng này cũng không chiến được, thực sự là lãng phí một mảnh tận tâm của anh rồi.”
Hồng Hạt đầu vẫn cúi thấp, trái bị tóc mái che khuất, không thể thấy được vẻ mặt của hắn, dưới chân, ngắn ngủi mấy phút đã tích lại một vũng máu, hơn nữa còn có từng giọt máu đứt quãng từ cánh tay bị trói sau người nhỏ xuống.
Lý Hạo mở to hai mắt nhìn thoáng qua Hồng Hạt, sau đó lại nhìn về phía Chung Trạch Hào, há miệng, cuối cùng vẫn là một chữ cũng không nói ra.
Hành vi bị chính mình vạch trần, so với bị người khác nói ra càng làm rõ hơn tội ác, không có gì so với chính mình nhảy vào “bẫy” càng thêm đồng cảm.
“Biết không?” Chung Trạch Hào lạnh lùng nói, “Chỉ cần anh không thừa nhận, nói anh không biết Hồng Hạt, tôi có thể xem như cái gì cũng không phát sinh, giống như anh nói, chúng ta là anh em. Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh thật khiến tôi thất vọng! Tôi từng nói qua, chuyện gì chưa đến hồi hạ ván, ai có thể chịu đựng đến cuối cùng, đó chính là người chiến thắng!”
Vân Dã cúi đầu, không đành lòng nhìn tiếp. Hắn là một người cảm tính, Trạch Hào nói qua hắn không thích hợp bước vào con đường hắc đạo, bởi vì hắn một ngày nào đó sẽ không thể chứng kiến chuyện huynh đệ tương tàn, khi đó hắn chỉ cười cười, nhưng hắn biết Trạch Hào nói đúng.
“Ha ha...” Lý Hạo bỗng nhiên mỉm cười, “Phải a! Anh em, anh em mười mấy năm, đối với cậu chỉ có những thứ này! Mười mấy năm, cậu căn bản chưa bao giờ biết tôi muốn thứ gì!” Ngẩng đầu, trong mắt hắn trừ bỏ oán hận, còn có chút khác biệt, cũng có thể chính là vì những thứ này ảnh hưởng đến hắn.
“Tôi cho anh không ít.”
“Nhưng đó không phải thứu tôi muốn.”
Chung Trạch Hào giận tái mặt, “Anh muốn quá nhiều, có những thứ không phải anh muốn là có thể có được.”
Nói tới đây, đã xem như hạ ván. Lý Hạo ngửa đầu ra sau, tự giễu cười một tiếng, sau đó giống như ngả bài dựa người ra sau, “Là tôi thuê Hồng Hạt giết cậu, nghe rõ rồi thì ra tay đi!”
“Lý Hạo –” Vân Dã kêu lên một tiếng.
Chung Trạch Hào nhìn Lý Hạo, giống như đang tự hỏi điều gì, bầu không khí lúc này như đông lại.
Cuối cùng, hắn từ trong túi áo khoác lấy ra một khẩu súng đặt trên bàn.
Lý Hạo nhìn khẩu súng kia, nhíu mày hỏi: “Cậu không ra tay?”
“Tôi cho anh thêm một cơ hội, tự mình lựa chọn.”
Hắn nói xong, Lý Hạo cùng Vân Dã đồng thời ngẩn ra. Sau đó, dường như hiểu ra ý tứ của hắn, Lý Hạo mỉm cười, trong dáng cười thậm chí có phần thê lương.
“Đủ rồim tôi không cần cơ hội.” Nói xong, hắn vươn tay chuẩn bị lấy súng, chính là đã có người vượt lên một bước giành lấy.
Mọi người ngay cả Hồng Hạt đều ngẩn người.
Cầm súng nhắm ngay đầu Lý Hạo, La Minh Uy lạnh lùng nói một câu, “Để tôi.”
Hoàn toàn không rõ vì sao người vừa rồi vẫn luôn im lặng lại đột nhiên làm ra chuyện này, Chung Trạch Hào cau mày, quát một tiếng, “La Minh Uy, bỏ súng xuống!”
La Minh Uy nhìn Lý Hạo, nói với Chung Trạch Hào: “Cậu muốn anh ta chết tôi giúp cậu, có gì không đúng?”
“Đây là chuyện của chúng tôi, không cần người ngoài tham gia!”
La Minh Uy lại trực tiếp hỏi Lý Hạo. “Chết trong tay tôi, được chứ?”
Nhìn hắn, Lý Hạo lúc này mới phát hiện trong mắt người thanh niên này không hề có cảm tình, ánh mắt kia dường như đã gặp qua, mà tư thế y cầm súng cũng phù hợp đến bất ngờ. Hắn nở nụ cười, “Đương nhiên! Tôi vẫn sẽ nói câu kia, tôi phát hiện mình càng lúc càng thích cậu, tuy rằng có thể không kịp –”
La Minh Uy mặt không chút thay đổi nói: “Tôi hy vọng anh từ đầu đến cuối chán ghét tôi.” Nói xong, y bóp cò.
KHi máu tươi bắn ra, trước mắt bốn người một mảng đỏ thẩm, mùi máu tanh tràn ngập bốn phía, nhưng những người ở đây cũng không phải kẻ sợ máu, phải nói là trên tay bọn họ đều đã dính máu của kẻ khác, giống như trộm thứ gì một lẫn cũng là trộm, trộm mười lần cũng là trộm, giết người, giết một người cùng giết mười người đều là tội phải xuống địa ngục, không có gì bất đồng.
La Minh Uy biết, tội lỗi của y từ lần đầu tiên nhìn thấy máu đó mà bắt đầu.
Súng có trạng bị bộ giảm âm, viên đạn thẳng tắp xuyên qua tim, hẳn là không chút thống khổ. Này có tính là một loại nhân từ không? La Minh Uy không biết, mặc dù y cũng chưa bao giờ cho kẻ khác nhân từ, bởi vì thứ kia y sớm đã không cho nổi.
Vân Dã nhìn thi thể ngã trên đất của người bạn tốt, hơi há miệng thở dốc, nói gì đó không ai biết.
Ánh mắt của Chung Trạch Hào vẫn không rời khỏi La Minh Uy, mà súng trong tay La Minh Uy vẫn giơ lên, chưa hề buông xuống.
Cuối cùng, Chung Trạch Hào nói một câu, “được rồi, buông súng xuống đi.” Sau đósử động thân thể, nghĩ muốn đứng lên, nhưng một giây tiếp theo, nòng súng tối đen đã nhắm ngay vào hắn.
Vân Dã sửng sốt, vừa muốn hoạt động —
“Đừng lộn xộn!” La Minh Uy nhìn Chung Trạch Hào, nhưng một tiếng cảnh cáo này rõ ràng là dành cho Vân Dã.
Vân Dã đành phải thu tay.
Sự tình phát triển đã hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo, giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, không ai sẽ biết.
“Anh muốn làm gì?” Chung Trạch Hào không nhìn súng, mà nhìn thẳng vào người cầm súng.
Không nói gì, La Minh Uy nhìn thoáng qua Hồng Hạt, nói với Vân Dã: “Thả hắn ra.”
Nghe vậy, sự tức giận của Chung Trạch Hào đã hoàn toàn theo vẻ mặt và thanh âm của hắn biểu hiện ra ngoài, “Tôi hỏi anh lần cuối, anh muốn làm gì?!”
“Bảo thuộc hạ của cậu thả hắn ra.” La Minh Uy nói với hắn: “Cậu hẳn là biết tôi muốn làm gì.”
Chung Trạch Hào không nghe theo, Vân Dã nhìn La Minh Uy lại nhìn qua Chung Trạch Hào, cuối cùng thoả hiệp giơ hai tay lên, súng đắt trên ngón tay lắc lư hai cái.
Được tự do, Hồng Hạt chậm rãi đi tới phía sau La Minh Uy, La Minh Uy nhìn tay hắn. Dây thép mòng buộc trên cổ tay hắn, gần như đã cưa vào trong thịt. Toàn bộ máu thịt lẫn lộn, nếu siết thêm một chút, hai tay sợ là không còn nữa.
Không nói gì, y một tay cầm súng chỉ vào Chung Trạch Hào, tay kia tháo hoa tai trên tai Hồng Hạt xuống, đó là một viên kim cương nhỏ. Cầm hoa tai, hắn gọn gàng cắt cuống sợ thép, dây thép dính máu tươi nháy mắt đứt đoạn, Hồng Hạt không rên một tiếng, hai tay buông xuống hầu như không thể cử động.
Chung Trạch Hào lại như một con sư tử nổi giận nhìn hai người trước mặt.
“Hai người quan hệ như thế nào?”
“Đi.” La Minh Uy nói với Hồng Hạt.
Hồng Hạt nhíu nhíu mày, cũng biết mình hiện tại ở chỗ này chính là tăng thêm gánh nặng cho y, sau khi tới gần bên tai y nói điều gì, liền xoay người bước nhanh rời đi.
Chung Trạch Hào trên mặt biểu tình phẫn nộ nhìn theo hướng Hồng Hạt rời đi từ từ biến mấtm hắn quay ngoắt nhìn La Minh Uy,
Hồng Hạt đi rồi cũng không quan trọng, quan trọng là, La Minh Uy cùng Hồng Hạt rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ, chính mình bị lừa?
“Anh rốt cuộc là ai? Cùng Hồng Hạt có quan hệ như thế nào?”
“Hắn là Hồng Hạt.” Suy nghĩ một chút, La Minh Uy lại nói thêm một câu, “Tôi cũng vậy.”
Thanh âm bình tĩnh, thì ra, nói ra cũng không phải quá khó khăn như vậy.
Lời này khiến Chung Trạch Hào sửng sốt, Vân Dã cũng ngơ ngẩn.
“Hồng Hạt, không phải là một người, mà là một tổ chức, toàn bộ sát thủ bên trong đều gọi là Hồng Hạt.” La Minh Uy đơn giản mà giải thích.
“Tôi trước kia cũng là một thành viên của Hồng Hạt.” Trước kia là bao lâu, chính y cũng không nhớ rõ. Có lẽ y chưa từng nghiêm túc nhớ lại mình đã ở nơi đó đợi bao lâu, giống như chỉ có một ngày, cũng giống như cả nửa đời đều trôi qua ở nơi này.
Vân Dã lúc này mới hiểu được y vì sao có thể giải quyết tên sát thủ đầu đỏ kia.
Chung Trạch Hào hai hàng lông mày cau lại, lại hỏi một lần, “Anh và Hồng Hạt kia quan hệ như thế nào?”
Không nghĩ tới hắn lại hỏi cái này, La Minh Uy nhìn hắn, cuối cùng cười khẽ một tiếng nói: “Quan hệ khó có thể hình dung đi.”
Đồng nghiệp? Bạn bè? Hay cái gì cũng không phải?
Khó có thể hình dung? Năm chữa này đôi khi thực ra rất mập mờ.
“Anh vì hắn mà chĩa súng vào người tôi?”
“Trước kia tôi có thể không cứu hắn, nhưng hắn xuất hiện trước mặt tôi, tôi không thể bỏ mặc hắn, coi như là trả lại hai lần tôi cứu cậu, thả hắn đi, chúng ta thanh toán xong.”
“Thanh toán xong?” Chung Trạch Hào nheo mắt lại, hung hăng thét hỏi, “Anh cho rẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy còn có thể nói với tôi thanh toán xong? La Minh Uy, anh đang xem thường tôi, anh xem anh thành cái gì?”
“Cái đó không quan trọng. Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết như vậy, về phần có nguyện ý hay không, là chuyện của cậu.”
“Anh cho rằng một mình mình có thể thoát khỏi nơi này sao?” Hắn trừng mắt nhìn y, vươn tay, “Nơi này là địa bàn của tôi, chỉ cần anh rời khỏi cánh cửa này, không có lệnh của tôi, thuộc hạ của tôi cũng sẽ bắt anh lại, xuống tay nhẹ có lẽ sẽ đánh gãy mấy khớp xương của anh mà thôi.”
Nhìn thoáng qua cửa lớn, La Minh Uy bình tĩnh hỏi: “Không đi bằng cửa là được chứ gì?”
Chung Trạch Hào cùng Vân Dã lại đồng thời ngẩn người.
Không đi bằng cửa? Chẳng lẽ —
Phỏng đoán của bọn họ rất nhanh thành sự thực, La Minh Uy một cái xoay người, nổ súng phá vỡ cửa kính phía sau.
“Khuông lang!” Thủy tinh vỡ tan văng ra bốn phía, ánh sáng lấp lánh, thời điểm những người khác còn không kịp phản ứng, y thả người từ cửa sổ nhảy xuống.
“Anh!” Chung Trạch Hào nhanh chóng vươn tay, nhưng không thể bắt lấy thứ gì.
Khi hắn cùng Vân Dã đứng bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy La Minh Uy xoay một vòng trên không, giẫm nhẹ trên tấm bảng, trọng lực rơi xuống đất, toàn bộ quá trình tực nhưu một chú én, cuối cùng một chân đạp xuống đất, an ổn rơi xuống mặt đất, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ, liền xoay người chạy đi.
Vân Dã kinh ngạc há miệng, lắc lắc đầu, “Đây là bản lĩnh gì a...”
Hai mắt của Chung Trạch Hào vẫn nhìn theo bóng dáng dần biến mất trong bóng đêm kia, khởi đầu từ một khắc kia y nhảy xuống kia, chưa từng rời đi.
Hai lần sao? Từ lúc lần đầu tiên hắn bị ngắm bắn, y đã cứu hắn? Như vậy, đây rốt cuộc nghĩa là sao?
——————– bơn chẻ Uy vẫn thiệt nà oách thiệt nà chảnh bợn chẻ Hào đề nghị bợn tự kiểm điểm người ta chỉa súng vào bợn mà bợn chỉ lo hỏi “gian tềnh” của người ta nà xao????????
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
33 chương
66 chương
100 chương
132 chương
20 chương
51 chương
25 chương
102 chương