"Em là đứa ngốc, xin lỗi."
Tri Nhạc bỗng nhiên mở miệng nói.
Thẩm Trình dừng tay lại, đứng yên, nhìn Tri Nhạc.
Tri Nhạc đứng dưới ánh đèn, trong mắt mang theo vẻ bất an: "Em biết sẽ không có ai, nguyện ý thích một kẻ ngốc.
Có thể thương hại kẻ ngốc, làm bạn với, đứa ngốc.
Nhưng còn yêu đương, kết hôn, thì không ai nguyện ý, ở cùng, đứa ngốc."
"Xin lỗi, thực sự, xin lỗi."
Thẩm Trình đứng đối diện Tri Nhạc, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống thân thể hai người.
Ánh mắt Thẩm Trình nặng nề, chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt.
Có thể do sợ ông nội dưới nhà nghe được, giọng Tri Nhạc có chút thấp, lại rất nhẹ.
Tri Nhạc nói tiếp: "Em cũng không muốn, làm đứa ngốc, nhưng mà, lại là bị ngốc mất rồi."
"Nhưng em có, nỗ lực học tập, để giống một người bình thường.
Ông nội nói, tính tình em rất tốt.
Cuộc sống sinh hoạt bình thường, em, cũng không có vấn đề gì," Tri Nhạc nghiêm túc nghĩ, nói: "Em biết chữ, biết đọc sách, mỗi ngày đều, đọc sách, còn tập thể dục.
Em sẽ nghe lời, sẽ không, gây phiền đâu, ca ca bảo em làm gì, em sẽ làm cái đó, bảo em không được làm gì, em đảm bảo, nhất định, sẽ không làm.
Cho nên, ca ca, không nên, ghét bỏ em, được không?"
Nói một đoạn thật dài, Tri Nhạc nói còn hơi trúc trắc, nhưng vẫn khá rõ ý.
Môi Thẩm Trình giật giật, vẫn không nói gì, giống như nhất thời không biết nên nói gì.
Tri Nhạc: "Ông nội bị bệnh, ông ấy không yên tâm.
Em đi theo anh, ở cùng anh, ông nội sẽ, yên tâm."
Thẩm Trình nghe đến đó, đột nhiên hỏi: "Vậy còn cậu?"
"Dạ?" Tri Nhạc không hiểu ý Thẩm Trình lắm.
Thẩm Trình hỏi rõ hơn chút: "Cậu có thực sự đồng ý đi theo tôi, đến Thẩm gia không?"
Trong mắt Tri Nhạc hiện vẻ mờ mịt, hiển nhiên chưa nghĩ tới vấn đề này, hoặc nói đúng ra là cậu không rõ chuyện này khác gì với việc khiến ông nội yên tâm, nhưng nếu hắn đã hỏi thì cậu sẽ nghiêm túc, nghĩ một hồi mới đáp: "Đồng ý ạ."
"Vì sao?" Thẩm Trình tiếp tục hỏi.
"Ông nội Thẩm rất tốt, ca ca, cũng rất tốt." Tri Nhạc bỗng nhớ ra một chuyện, lại thấy hơi ngượng: "Hơn nữa, hôm trước, em còn thơm ca ca rồi.
Đó là nụ hôn đầu tiên của em đó."
Mày Thẩm Trình khẽ nhướng lên, vẻ mặt vẫn không gợn sóng, nói, "Ồ, vinh hạnh.
Đó cũng là nụ hôn đầu của tôi."
"Thật sao?!" Tri Nhạc cười rộ lên, ánh mắt sáng ngời: "Chúng ta đều là, lần đầu tiên này.
Vậy, thật tốt.
Em sẽ, chịu trách nhiệm với anh trai," cậu chỉ chỉ Thẩm Trình, lại chỉ chính mình: "Anh trai, chịu trách nhiệm với em, vừa hay."
Cậu thực sự rất vui, trong sách nói, nụ hôn đầu tiên có ý nghĩa rất quan trọng, không thể trao cho người khác một cách dễ dàng, cũng không được tùy tiện cướp đoạt của người khác.
Nhưng bất ngờ thay, với Thẩm Trình lại vừa hay, giải quyết được một chuyện phiền não.
Thẩm Trình không tỏ ý kiến.
Tri Nhạc tuy ngốc, nhưng vẫn có chút năng lực nhìn mặt đoán ý, thấy có vẻ tâm tình Thẩm Trình đã tốt hơn một chút, cậu vội tiếp tục đề tài lúc nãy, "Ca ca đừng ghét bỏ em, được không ạ? Em sẽ nghe lời thật mà, anh thử, ở cùng em xem, có được không.
Em sẽ cố gắng, khiến anh thích em."
Thẩm Trình xắn tay áo lên khủy tay, hành lý bên chân đã dọn gần xong rồi, hắn chăm chú nhìn Tri Nhạc, ánh mắt có chút phức tạp.
Tri Nhạc tiến lên trước một bước, tới gần Thẩm Trình hơn một chút: "Ca ca ơi?"
Hương sữa tắm tươi mát lại chui vào xoang mũi, Thẩm Trình lạnh mặt lui về sau một bước.
Dưới ánh đèn, làn da thiếu niên trắng như ngọc, có rất ít người trưởng thành trắng được nhường này, cũng có rất ít người có đôi mắt trong như vậy, giống như viên ngọc chưa từng được mài giũa, dù người khác có nhìn thế nào cũng không hề bị vẩn đục.
"Anh?" Tri Nhạc lại gọi một tiếng, có chút cứng đầu của một đứa trẻ, không hề che giấu niềm mong đợi được đáp lại.
"Tôi muốn đi ngủ.
Ngày mai lại nói."
Cuối cùng, Thẩm Trình nói như vậy.
Tuy không phải đáp án khẳng định, nhưng với Tri Nhạc, đây coi như là đã đồng ý, bởi vì hôm qua Thẩm Trình cũng nói như vậy, kết quả là hôm sau vẫn ở lại, cậu lập tức hứng chí, vui vẻ nói: "Vâng! Vậy ca ca, đi ngủ sớm chút, ngày mai gặp."
Tri Nhạc lập tức rời khỏi phòng, vui sướng chạy xuống lầu, yên tâm về phòng của mình đi ngủ.
Thẩm Trình đứng nguyên tại chỗ, im lặng không nói gì, sau một hồi, hắn bóp bóp vùng da giữa chân mày, thầm mắng một tiếng.
"Tri Nhạc, còn chưa ngủ sao?"
Cuối cùng Giang Thiện Nguyên cùng Thẩm Thái Viên cũng nói chuyện xong, khi ông trở về phòng thì thấy phòng Tri Nhạc còn sáng đèn bèn hỏi.
"Ngủ ngay đây ạ." Tri Nhạc đáp: "Ông nội Thẩm ngủ ngon, ông nội ngủ ngon."
Giang Thiện Nguyên gõ cửa, mở cửa ra, Thẩm Thái Viễn đứng cạnh cửa, cười nói: "Ngày mai phải đi rồi, hai ông cháu không nói với nhau mấy câu sao?"
Tri Nhạc vốn đã nằm xuống, nghe được lời này thì ngồi dậy ngay.
Thẩm Thái Viễn không đi vào, chỉ đứng ngoài cửa, tựa như tùy ý nói: "Vừa nãy ông thấy cháu ở trong phòng Thẩm Trình một hồi lâu, tán chuyện với ca ca hả? Nói gì thế?"
Tri Nhạc rất mến ông nội Thẩm hòa ái dễ gần này, sau khi ông tới, ông nội cậu cũng vui vẻ hơn nhiều, Tri Nhạc thành thật trả lười, trình bày rằng Thẩm Trình nói chuyện ngày mai dẫn cậu đi.
"Ồ." Thẩm Thái Viễn cười nói: "Thẩm Trình ca ca nói mai sẽ đưa cháu về Thẩm gia hả."
Tri Nhạc gật đầu: "Vâng!"
Giang Thiện Nguyên không nghi ngờ cậu, nói: "Kiểm tra lần nữa xem, đồ đã soạn xong hết rồi chứ.
Lão Thẩm, ông đi ngủ sớm chút, ngày mai còn phải đi đường mấy tiếng đó."
"Được, hai ông cháu nói chuyện chút đi, rồi cũng đi ngủ sớm chút."
Thẩm Thái Viễn cười tủm tỉm rời đi, dành thời gian lại cho hai ông cháu.
"Ông ơi, con đã soạn xong hết rồi."
Tri Nhạc vẫn bò dậy, mở vali đã soạn cùng Giang Thiện Nguyên hai ngày trước ra, kiểm tra đối chiếu một lần nữa.
Tri Nhạc ngồi xổm trên mặt đất, nhìn vở, nghiêm túc kiểm kê cùng mục một: quần áo, giày dép, sách, điện thoại, dây sạc, sổ nhật ký mới......!Dưới ánh đèn, tóc Tri Nhạc mềm mại dán lên cổ, như một đứa trẻ.
Giang Thiện Nguyên nhìn cậu, duỗi tay sờ sờ đầu của cậu.
Tri Nhạc ngẩng đầu, cười với Giang Thiện Nguyên.
Giang Thiện Nguyên kéo Tri Nhạc, cùng nhau ngồi lên giường, nói: "Tới Thẩm gia, phải nghe lời nhé, đừng gây phiền cho người khác."
Tri Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.
"Mỗi ngày đều phải ăn cơm cho no.
Nhớ thay quần áo cả trong lẫn ngoài mỗi ngày, tắm rửa hàng ngày, không được để bẩn như một con mèo đâu."
"Vâng ạ." Tri Nhạc đáp.
"Ông không ở cạnh con, không ai quản con, nhưng chính con phải tự kiểm soát mình: TV, điện thoại, trò chơi, không được xem miết, chơi mãi, hiểu không? Không được thức đêm, phải ngủ sớm dậy sớm.
Mỗi ngày nhớ phải tập thể dục."
"Vâng."
Giang Thiện Nguyên lại nói: "Không được gây phiền, nhưng nếu có người làm phiền con, con cũng không cần sợ, đừng do dự, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy, mách ông nội Thẩm, hoặc Thẩm Trình ca ca, không được tự mình nhịn, nhé? Nhưng không được tranh chấp với người khác, phải cố không cãi nhau đánh nhau với người khác, đánh người khác hay bị đánh đều rất đau."
"Vâng!"
Giang Thiện Nguyên nắm lấy tay Tri Nhạc, tay Tri Nhạc sạch sẽ, ngon tay tinh tế không dính chút nước xuân, trong thoáng chốc, Giang Thiện Nguyên bỗng có chút hoài nghi, hai mươi năm này có phải ông đã bảo vệ Tri Nhạc quá kỹ không, nếu nuôi cho cậu cứng cáp hơn có phải bây giờ đã không lo lắng nhiều như vậy.
Nhưng làm cha mẹ, làm trưởng bối, chỉ sợ dù có làm thế nào, một khi con trẻ đi xa ngàn dặm, không còn ở bên người mình, họ đều không khỏi lo lắng.
"Tri Nhạc, thế giới bên ngoài rất lớn, sẽ có nhiều người xa lạ.
Con không cần sợ hãi, phải dũng cảm hơn, trên đời này, vẫn còn nhiều người tốt, con rõ chưa?"
Tri Nhạc vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Thật ra mấy chuyện này Giang Thiện Nguyên đã từng dặn dò cậu rồi, mấy ngày nay cứ nhắc lại mấy lần, nhưng Tri Nhạc vẫn nghiêm túc kiên nhẫn lắng nghe, không hề mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, Giang Thiện Nguyên nói: "Về việc hôn nhân, Tri Nhạc, nhà họ Thẩm đúng là rất tốt, Thẩm gia đồng ý nhận con vào và giúp đỡ chúng ta, ông nội rất vui mừng, cảm kích.
Cậu Thẩm Trình kia cũng không tệ, bản tính thiện lương, nhưng từ nhỏ cậu ta đã là thiếu gia, lớn lên trong sự chiều chuộng, nhất định sẽ có mấy tính xấu.
Mà con lại ngốc, đây là sự thật, cậu ta phải chịu thiệt một chút, con cố gắng nhường nhịn, có việc cũng cố không so đo, biết không?"
"Nhưng mà," Giang Thiện Nguyên nói tiếp, nghiêm túc: "Tri Nhạc, nếu con không thể ở bên Thẩm Trình, thật sự không hợp nhau, con cũng không thích cậu ta thì cũng không cần miễn cưỡng, con cũng không được để bản thân chịu thiệt, biết chưa? Đến lúc đó cứ nói cho ông nội, ông nội sẽ xử lý cho con."
Không phải con không thích anh trai, là bây giờ anh không thích con lắm, Tri Nhạc nghĩ thầm, nhưng cậu không nói ra, người ta không thích mình cũng chẳng phải chuyện vui gì, ông nội mà biết thì sẽ bận lòng.
Cậu chỉ gật đầu, nói con biết rồi, con biết rồi ạ.
Ánh trăng tràn vào phòng, ánh sáng dịu dàng chiếu sáng căn phòng ngủ nho nhỏ.
Giang Thiện Nguyên nhìn Tri Nhạc, sờ đầu cậu: "Ông nội chỉ hy vọng con được hạnh phúc."
Tri Nhạc cười, hỏi: "Ông nội ơi, bệnh của ông, sẽ khỏi nhanh thôi, đúng không ạ?"
Giang Thiện Nguyên đáp: "Ừ, ông nội Thẩm của con tìm cho ông bác sĩ rất giỏi, bệnh này của ông nội chỉ như bữa ăn nhẹ, sẽ khỏi nhanh thôi."
"Vậy thì tốt quá." Tri Nhạc nhìn ông nội, cười với ông.
Trong lúc nhất thời, hai ông cháu không nói gì nữa.
"Thời gian trôi nhanh quá, nhoáng một cái, con đã lớn nhường này rồi." Giang Thiện Nguyên nói, "Ông nội già mất rồi." "Ông nội không già, ông nội sẽ, sống lâu trăm tuổi." hai mắt Tri Nhạc sáng ngời nhìn Giang Thiện Nguyên, mở hai tay ra, nhẹ giọng nói: "Ông nội, ôm một cái."
"Lớn vậy rồi mà còn làm nũng," Giang Thiện Nguyên cười rộ lên: "Để người khác thấy, chắc chắn sẽ chê cười con, quả nhiên là một bé ngốc."
Giang Thiện Nguyên cũng không kiêng dè mà trêu chọc Tri Nhạc, bởi vì chuyện Tri Nhạc ngốc là sự thật.
Miệng vết thương càng chen chắn càng dễ bị nhiễm trùng, mưng mủ, trở nên nghiêm trọng hơn, phương pháp chính xác là đối mặt với nó, cũng cố gắng hết mình, tích cực chữa trị, dù đến cuối để lại một vết sẹo, nhưng ít nhất sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu, hoặc trở thành một vết mụn nhọt, vĩnh viễn không thể sờ vào, bị đụng đến là đau.
Dưới sự ảnh hưởng của quan niệm này, Tri Nhạc dần trở nên trầm ổn, cũng không cảm thấy bị gọi là ngốc có gì ghê gớm.
Huống chi cách gọi còn chia ra thành ác ý và thiện ý, tùy người mà khác nhau.
"Vâng, con chính là một bé ngốc." Tri Nhạc chôn mặt vào vai Giang Thiện Nguyen, ôm lấy bả vai gầy yếu già nua của ông, vui vẻ nói: "Con là bé ngốc, của ông nội."
Phòng cho khách ở tầng 1.
Thẩm Thái Viễn ngồi trên giường, lấy điện thoại ra, không quen tay lắm chọc tới chọc lui trên màn hình, chậm rãi soạn một tin nhắn, gửi đi.
"Ngủ chưa? Ông khó mà lết lên được tầng hai.
Cháu xuống đây, chúng ta nói chuyện ngày mai."
Từ cửa sổ phòng cho khác nhìn ra ngoài, có thể nhìn được ánh sáng hắt trên mảnh sân, đó là ánh đèn từ phòng ngủ trên tầng hai hắt xuống.
Thẩm Thái Viễn gửi xong tin nhắn rồi nhìn chằm chằm ánh đèn kia.
Một lát sau, đèn được tắt đi.
Lại đợi thêm một lát, điện thoại không nhận được phản hồi nào, căn nhà nhỏ của nhà họ Giang rơi vào yên tĩnh, không có tiếng động.
Thẩm Thái Viễn nhướng mày, cũng tắt đèn đi, khẽ mỉm cười trong bóng đêm..
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
3 chương
78 chương
16 chương
22 chương
113 chương
23 chương