"Đừng đánh vợ của cháu!" Lời này vừa được nói ra, phòng ngủ lập tức rơi vào một sự yên tĩnh quỷ dị. Đương sự Tri Nhạc còn chưa phát hiện, như diều hâu bảo vệ gà con, đứng trước mặt Thẩm Trình, bày ra dáng vẻ bảo vệ, trợn tròn mắt, căng người chăm chú nhìn Thẩm Thái Viễn. Thẩm Thái Viễn kinh ngạc một chốc rồi thôi, phụt cười, gương mặt già nua cười thành một đoá hoa, vẻ nổi giận đùng đùng lập tức biến thành hoà ái dễ gần. Ông buông quải trượng ra, cười không ngừng được, "Không đánh nhau, cũng không đánh ai hết. Bọn ông đang đùa giỡn thôi." "Thật không ạ?" Tri Nhạc hoài nghi. "Đương nhiên là thật rồi, ông nội Thẩm đã ngần này tuổi rồi, chẳng lẽ còn gạt cháu sao?" Thẩm Thái Viễn mặt dày vô sỉ nói: "Không tin cháu hỏi đi, hỏi Thẩm Trình ấy." Tri Nhạc bèn quay đầu lại, hỏi ý Thẩm Trình. Thẩm Trình:...... Giờ khắc này nỗi lòng của Thẩm Trình không thể diễn tả, biểu tình phức tạp, hắn lạnh lùng liếc Thẩm Thái Viễn, lui về sau một bước, nhẹ nhàng rời khỏi phạm vi "bảo vệ" của Tri Nhạc. "Tri Nhạc đến đây từ lúc nào vậy? Có chuyện gì sao?" Thẩm Thái Viễn cười tủm tỉm hỏi. "Vừa đến ạ. Ông nội bảo con đến, đưa mọi người đến phòng tắm, rửa ráy." Tri Nhạc cầm một cái chậu nhỏ, bên trong có khăn lông trắng như tuyết, cùng mấy món đồ vệ sinh cá nhân như bàn chải mới vân vân. Thẩm Thái Viễn nghĩ một lúc, nói: "Ông xuống nói chuyện với ông nội con một lúc. Con đưa v...!Thẩm Trình đi tắm rửa trước đi." Tri Nhạc gật đầu, nói được. Thẩm Thái Viễn nhìn Thẩm Trình chằm chằm đầy cảnh cáo, ý bảo hắn không được làm bậy, sau đó ông rời khỏi phòng, Tri Nhạc theo tới cửa, tiễn Thẩm Thái Viễn đi. Tiếng bước chân của Thẩm Thái Viễn càng lúc càng xa, hướng xuống nhà. Tri Nhạc quay người, trở lại trước mặt Thẩm Trình, đôi mắt đen láy không yên tâm quan sát Thẩm Trình. "Bọn anh thực sự, không cãi nhau sao? Ông Thẩm thực sư, không đánh anh sao?" Thẩm Trình phải cao hơn Tri Nhạc nửa cái đầu, hắn hơi rũ mắt, nhàn nhạt nhìn Tri Nhạc, bị Tri Nhạc chen vào như vậy, lửa giận cũng tiêu tan sạch sẽ. "Không." Thẩm Trình trả lời. "Vậy là tốt rồi." Tri Nhạc mới chân chính thở phào nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười, rồi vẻ mặt cậu chợt trở nên nghiêm túc: "Đánh nhau là không tốt. Cãi nhau cùng trưởng bối, càng không tốt." Thẩm Trình nới lỏng cổ áo, giữ yên lặng. "A, đúng rồi, dẫn anh đi tắm rửa." Tri Nhạc thấy động tác của Thẩm Trình, nhớ tới nhiệm vụ ông nội giao, vội nói: "Phòng tắm, ở bên kia, đi cùng em, vợ, nhỏ." Giọng cậu không liền mạch lắm, dẫn tới việc hai chữ này được nhả ra dần dần: vợ, nhỏ, nghe rất vui vẻ, nhưng hắn lại thấy không khỏe. Thẩm Trình:......!! Tri Nhạc đi được hai bước, sau khi phát hiện người kia không đuổi kịp bèn dừng lại, nghi hoặc quay đầu, quan tâm hỏi: "Sao anh lại không đi, vợ, nhỏ?" Mặt Thẩm Trình trầm như nước: "Ai là vợ, nhỏ của cậu?!" Tri Nhạc đáp đầy hiển nhiên: "Anh đó." Thẩm Trình: "Ai nói?!" Tri Nhạc: "Mọi người đều nói vậy. Hai người đính hôn với nhau, còn không phải là, vợ nhỏ sao? Không đúng sao, vợ, nhỏ?" Hai bên má Thẩm Trình khẽ căng lên, lười giải thích rằng đến đính hôn còn không có khả năng vân vân, chỉ trầm giọng nói: "Không được gọi tôi là vợ, nhỏ." "Vậy gọi là gì ạ?" Tri Nhạc nghi hoặc, nghĩ nghĩ, "Bà xã?" Thẩm Trình:...... Thẩm Trình: "Gọi thế cũng không đúng." Tri Nhạc khó xử, lẩm bẩm: "Vậy gọi là gì đây?" Cậu nghiêm túc suy tư, hai mắt bỗng sáng ngời, nghĩ ra rồi! "Ông xã?" Tri Nhạc vui vẻ reo lên. Với cậu, hai người đều là nam, gọi ông xã hay bà xã cũng không được, dù sao đều chỉ vợ. Thẩm Trình dựng mày, nhất thời không biết nên nói gì. "Cũng không được gọi ông xã!" Thẩm Trinh mặt vô cảm nói. Hắn đã không còn giận nữa, với một người như vậy, dù có lửa giận cũng không có chỗ xả. Vậy gọi là gì đây? Tri Nhạc thực sự thấy khó xử, rối rắm, sao lại thế này không được thế kia cũng không được vậy, vợ mình có vẻ khó chiều. Ting, trong đầu chợt lóe, cậu nghĩ ra mấy cái, "Anh yêu? Bảo bối? Darling?" Cậu nhớ lại mấy xưng hô giữa người yêu, vợ chồng với nhau trên TV. Khóe mắt Thẩm Trình giật giật, sau một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng mở lòng từ bi, quyết định kết thúc cuộc giằng co im lặng này. "Tôi lớn hơn cậu, gọi anh đi." Tri Nhạc nhẹ nhàng thở phào, đáp ngay: "Được ạ! Ca ca!" Phòng tắm nho nhỏ, diện tích không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, tường và sàn đều rất sạch sẽ ngăn nắp, vừa nhìn là biết được dọn dẹp thường xuyên. Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, dòng nước ấm áp chảy dọc cơ thể đường cong rõ ràng của Thẩm Trình, hắn lau khô người, lau hơi nước tụ trên gương, trong gương hiện ra một gương mặt tuấn tú. Mắt sâu, mũi thẳng, những điểm này là đặc điểm vẻ ngoài điển hình của đàn ông Thẩm gia, gen trội di truyền, gần như truyền đời đời, chỉ có khí chất là khác nhau, thật ra người ngoài liếc mắt một cái là có thể nhìn ra quan hệ huyết thống giữa họ. Lúc nãy hắn hỏi ông Thẩm có phải ông cháu ruột hay không chỉ là cách Thẩm Trình thể hiện sự phẫn nộ của mình thôi. Bọn họ đúng là người một nhà. Nhưng ông ruột lại đối xử như vậy với cháu mình, thật sự không tưởng tượng nổi. Bởi vì tình bạn? Bởi vì Giang Thiện Nguyên bị bệnh? Bởi vì đem lòng thương xót? Thẩm Trình không thể không thấy hoang đường, nực cười. Dù thế nào, sáng mai hắn cũng sẽ trở về, Thẩm Thái Viễn muốn làm gì thì tùy ông, hắn không có nghĩa vụ phải phối hợp, hắn cũng có quyền được từ chối. Thẩm Trình thay quần áo, mở cửa đi ra ngoài. Bỗng nhiên gặp một bóng người đứng ngoài cửa, "Anh ơi, tắm xong chưa ạ?" Thẩm Trình bị dọa giật mình, khẽ nhướng mày, bình tĩnh lại, chỉ thấy ngoài cửa phòng tắm có đặt một băng ghế, vừa nãy Tri Nhạc ngồi ở đó. Vẫn canh ngoài cửa sao? "Làm sao?" Thẩm Trình hỏi. "Em sợ anh không biết dùng, cái vòi hoa sen kia, cho nên, cứ đợi anh." Tri Nhạc giải thích. Lúc đầu cậu không biết dùng, bị vòi hoa sen xối nước lạnh vào đầu, lạnh muốn chết luôn. Thẩm Trình không nói lời nào, đi ra ngoài. "Anh ơi, cho anh cái khăn này, lau tóc." Tri Nhạc theo sát phía sau, giống một cái đuôi nhỏ: "Phải lau tóc, kịp thời, nếu không, sẽ bị cảm." Thẩm Trình dừng chân, xoay người, nhận khăn lông to màu trắng trong tay Tri Nhạc, một tay chầm chậm lau máu tóc đen ẩm ướt, đứng mặt đối mặt với Tri Nhạc, hơi rũ mắt, nhàn nhạt nhìn Tri Nhạc. Vô sự hiến ân cần, không trộm cũng cướp*. *无事献殷勤非奸即盗: Không có chuyện gì tự nhiên lại đon đả, chu đáo thì kẻ đó thường có ý xấu "Có chuyện gì?" Thẩm Trình lãnh đạm mở miệng. "Hả?" Tri Nhạc lại ngơ ngác nhìn Thẩm Trình, trong mắt không thể che giấu ánh sáng lập lòe. ......Vợ đẹp quá đi. Lúc ở dưới tàng cây cậu nhìn không rõ, buổi chiều cũng nhìn lén lút nên cũng không rõ mặt mũi, hiện giờ nhìn thẳng, cuối cùng cũng được thấy rõ. Cao quá, cao hơn mình hẳn nửa cái đầu luôn. Dáng người tốt, vừa thẳng và khỏe, giống một thân cây, bờ vai rộng lại cứng cáp, vừa nhìn đã thấy sức lớn, mà lại không đô con như mấy người khác. Cằm đẹp, môi đẹp, mũi đẹp! Đôi mắt cũng đẹp! Lông mày cũng đẹp! Tri Nhạc lại nhớ hôm qua ông nội khen cậu giống hoàng tử, thầm nghĩ, ca ca mới là hoàng tử chân chính nhá. Người trong thôn đều nói Tri Nhạc là chàng trai đẹp nhất thôn, là đóa hoa của thôn. So với ca ca thì chẳng thấm vào đâu. Nếu ca ca được sinh ra ở thôn Cửu Lộc hoặc sau này ở lại đây thì nhất định sẽ thay thế cậu, trở thành đóa hoa mới của thôn. Thế cũng không sao hết. Tri Nhạc không có chấp niệm gì với cái danh hiện ấy, nghĩ rất thoáng. Bởi vì cậu nhớ lại lúc đứng dưới tàng cây nên tiện đà nhớ lại chuyện kia luôn. Tai Tri Nhạc lặng lẽ nóng lên, hóa ra chuyện vẫn làm mình rầu rĩ, không ngờ người này lại chính là vợ của mình. Như vậy, sẽ không bị coi là không chung thủy nữa, không phải phản bội đâu. Lòng Tri Nhạc buông bỏ được một tảng đá, như trút được gánh nặng. "Ca ca, anh đẹp trai quá." Tri Nhạc khen không tiếc lời. Thẩm Trình:...... Thẩm Trình dừng tay lại, trả lời theo công thức cho phải phép: "Cảm ơn." Cùng lúc đó, Thẩm Trình cũng đang âm thầm quan sát sắc mặt của thiếu niên trước mặt mình. So với vẻ hấp tấp từ trên trời giáng xuống buổi chiều, hắn chỉ được nhìn thoáng qua, thì khuôn mặt thiếu niên trước mặt được hắn thu vào mắt một cách rõ ràng hơn. Không thể không thừa nhận, dù nhìn từ góc độ nào thì ngũ quan của Tri Nhạc cũng không thể bắt bẻ được, gần như là hoàn mỹ. Mà khuôn mặt này còn mang theo vẻ trong trẻo cùng hồn nhiên, càng tôn lên khi chất độc đáo của cậu, giống như một nhân vật không dính khói lửa nhân gian bước ra từ truyện tranh vậy. Thần thái và ánh mắt như vậy là loại mà những nghệ sĩ thuộc phái diễn xuất hàng đầu thường tha thiết đắp nặn được lại khó có thể thành công. Sau nửa ngày quan sát, Thẩm Trình nhìn ra được rằng hành vi cử chỉ của Tri Nhạc như đã được huấn luyện, tốc độ nói chuyện và ngữ điệu của cậu chậm hơn người bình thường một chút, giống như vừa nghĩ vừa nói, cố gắng biểu đạt rõ ý mình muốn. Khi làm việc cũng bị chậm mất một nhịp, có cảm giác chầm chậm từ tốn. Ngoài mấy cái đó ra, cậu vẫn chưa để lộ chỗ quái lạ nào khác. Chỉnh thể của cậu vẫn sạch sẽ, khỏe mạnh, thoạt nhìn từ bên ngoài không khác gì một người bình thường. Nhưng mà, có vấn đề thì chính là có vấn đề. Đây là sự thật. Một tay Thẩm Trình tiếp tục lau tóc, chăm chú nhìn Tri Nhạc đang cười tủm tỉm trước mặt mình, lạnh lùng nghĩ, dù cậu có hợp với thẩm mỹ của tôi, dù cậu có cười đẹp như vậy, miệng ngọt như mật, tôi cũng không đồng ý chuyện hôn nhân này đâu. Ở chung tìm hiểu nhau gì gì đó là không cần thiết, nếu kết quả đã không thể thay đổi thì hà tất gì phải lãng phí thời gian của nhau. Thẩm Trình đi về phòng ngủ, tới cửa hắn dừng chân, suýt chút nữa Tri Nhạc đã đụng vào hắn. "Đi theo tôi làm cái gì." Thẩm Trình nói. "Đưa anh về, phòng ngủ đó." Tri Nhạc cười đáp. Thầm Trình nhướng mi, hất cằm về phía phòng ngủ, ý bảo: "Tới nơi rồi. Cậu có thể đi." "Ò." Tri Nhạc sờ sờ đầu, lui về sau một bước. Thẩm Trình đi vào phòng, thuận tay đóng cửa. "Ca ca!" Một tay Thẩm Trình còn để trên cửa, vắt khăn lông trên cổ, nước trên tóc đã khô hơn nửa, tóc ngắn đen nhánh, hắn bình tĩnh nhìn Tri Nhạc. "Nói." Rõ ràng Tri Nhạc hơi căng thẳng, một câu "Nói" ngắn gọi không cảm xúc của Thẩm Trình tự nhiên khiến cậu rất sợ, nhưng cậu vẫn dũng cảm đưa ra yêu cầu của mình. "Ngày mai anh có thể, không đi không?" Thẩm Trình nheo mắt lại: "Cậu nghe lén?" "Không có, không có," Tri Nhạc hoảng loạn xua tay, vội giải thích: "Em chỉ nghe được, một chút." Khi cậu vừa lên lầu thì vừa lúc nghe được mấy câu cuối cùng, thấy Thẩm Thái Viễn muốn đánh Thẩm Trình, cậu bèn vọt vào. Tri Nhạc nói: "Không, không có nghe lén." Thẩm Trình không nói gì. Tri Nhạc nói: "Có thể ở lại thêm, một ngày không? Em còn muốn ở cùng ông nội, thêm một ngày nữa." Thầm Trình nghe ra ý của cậu, khóe mắt hơn quắc lên: "Chưa nói sẽ đưa cậu đi, cậu muốn ở với ông nội bao lâu cũng được." "Ấy?" Tri Nhạc ngẩn ra, nói: "Anh đi, em cũng phải đi." "Ồ, thế hả?" Thẩm Trình lại thấy hơi hứng thú: "Vì sao?" "Bởi vì, em đồng ý với ông nội rồi. Ông nội cũng nói xong, với ông nội Thẩm rồi." Tri Nhạc nghiêm túc giải thích. Sắc mặt của Thẩm Trình hơi trầm xuống: "Tôi chưa đồng ý." Tri Nhạc:...... Trên mặt Tri Nhạc lộ vẻ suy tư, hiển nhiên còn đang tự hỏi vì sao Thẩm Trình lại chưa đồng ý, và vì sao hắn chưa đồng ý thì cậu không thể đi cùng hắn. Đoạn này hơi rắc rối, cậu chưa hiểu hết ngay được, đành phải cường điệu: "Nhưng em đã, đồng ý với ông nội rồi. Nói chuyện phải, có tính toán." "Thêm một ngày, được không?" "Mong ca ca ở lại thêm một ngày, được không." Tri Nhạc chắp hai tay vào nhau, đặt trước ngực, chắp tay hành lễ với Thẩm Trình, hai tay xoa xoa không ngừng, khẩn cầu hắn. "Không thể. Không được." Thẩm nhị thiếu tổng tài bá đạo lạnh lùng từ chối thẳng thừng. "Chỉ một ngày thôi! Có thể mà!" Tri Nhạc cũng không tức giận, đành phải nói ngon nói ngọt tiếp tục khẩn cầu và khuyên bảo, "Ngày mai anh, ở lại, em sẽ làm món gà hầm nấm, ngon nhất, cho anh ăn, được không? Nói cho anh biết, thực sự, ăn siêu ngon luôn!" Vẻ mặt Thẩm Trình vô cảm: "Không ăn." Tri Nhạc hết cách, cậu chưa gặp ai khó thuyết phục như vậy, làm sao đây, Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình chằm chằm, nhất thời cạn lời, mờ mịt không biết nên làm gì. Cuối cùng, cậu tuyệt vọng thử mọi cách có thể: "Anh, anh không đồng ý, thì em không đi." Tri Nhạc duỗi chân, chặn ngay cửa. Thẩm Trình khoanh tay, lạnh lùng nhìn Tri Nhạc. Nhìn đi, quả nhiên là một tên ngốc, thế mà lại giở trò xấu như trẻ con. Nói thế, chả trách Thẩm Thái Viễn lại thích cậu ta, ở phương diện nào đó hai người lại có điểm tương đồng. "Cho cậu một cơ hội, tránh ra." Thẩm Trình hơi cúi đầu, liếc xéo Tri Nhạc một cái, trầm giọng nói: "Nếu không, đánh cậu." Tri Nhạc nghe vậy, liền ưỡn thẳng lưng: "Vậy anh thảm rồi, ông nội em sẽ, đánh anh gấp bội!" cậu tự tin vô cùng: "Ông nội ghét nhất, là người khác đánh em, ai đánh em, thì ông nhất định đánh lại người đó!" Tri Nhạc còn chưa ý thức được lời mình nói có gì không đúng, sẽ gây ra ảnh hưởng gì, Thẩm Trình khẽ nhướng mày, trong lòng có một ý nghĩ thoáng qua. Tình yêu thương Giang Thiện Nguyên dành cho Tri Nhạc là không thể nghi ngờ, từ lời nói của Tri Nhạc có thể thấy bạo lực với Tri Nhạc là điểm mấy chốt không được đụng tới của Giang Thiện Nguyên. Nếu hắn đánh Tri Nhạc một trận, vậy chắc chắn Giang Thiện Nguyên sẽ đổi ý, tuyệt đối không tiếp tục bàn chuyện với Thẩm gia nữa, nói không chừng còn thẳng tay đuổi họ ra khỏi nhà, như vậy chuyện kia sẽ được giải quyết một cách dễ dàng. "Em nói thật đấy! Thật đấy!" Tri Nhạc không hề hay biết, còn đang tự hào cường điệu sự bảo hộ và sự lợi hại của ông nội. Thẩm Trình chăm chú nhìn khuôn mặt phúc hậu, vô hại trước mắt, hai mắt đen kịt híp lại..