Cậu ấy là thanh xuân

Chương 6 : Nhật kí

Người con trai đi cùng tôi năm 17 tuổi sẽ không thể ở bên tôi suốt cuộc đời. Tôi không muốn cậu là người ở cùng tôi năm 17 tuổi, cũng không muốn là tình đầu khắc cốt ghi tâm. Chỉ muốn cậu có thể ở bên cạnh tôi đến cuối cuộc đời. ~~~~~~ " Tôi muốn làm kinh doanh! " - Tôi không ngần ngại mà trả lời. " Vì sao? " - Cậu khẽ nheo mắt, tiếp tục hỏi. " Đương nhiên là làm kinh doanh sẽ có rất nhiều tiền rồi! " - Tôi nhún vai, đôi mắt hấp háy nghĩ tới cuộc sống sung sướng sau này. " Chứ không phải vì mày thích nghề đấy à? " - Cậu cắt ngang lời nói, chầm chậm lên tiếng. Thanh âm ấy nhẹ nhàng mà chắc chắn như làm biến mất hứng thú trong tôi. Tôi ngây ra nhìn cậu, bối rối không biết phải trả lời thế nào. " Thôi vậy, nếu mày đã có lòng thì tao sẽ cố mà học mấy cái bài tập vô bổ này! " - Cậu cười cười, vui vẻ vơ đống bài tập vào cặp. ~~~~~~ " Đâu rồi nhỉ? " - Tôi sốt ruột dốc ngược chiếc balo ra. Mấy quyển vở cùng hộp bút tung tóe rơi ra ngoài nhưng tuyệt nhiên tôi vẫn không thấy quyển sổ màu nâu kia đâu. " Quyển nhật ký mà rơi vào tay ai chắc mình chết mất! " - Với cái suy nghĩ này, tôi lật tung cả đống sách vở trong nhà ra. Cuốn sổ vẫn biệt tăm không thấy bóng dáng đâu! " Hay là mình đưa nhầm cho Bảo Khánh nhỉ? Lỡ đâu nó lãn vào đống bài tập thì sao? " - Tôi chợt nhớ ra: " Cuốn nhật kí vào tay cậu thì an tâm rồi! ". Quả nhiên là như vậy! Hôm sau cậu có đem cuốn nhật kí trả vào tay tôi. " Cậu có đọc trộm không đấy? " - Tôi đùa đùa hỏi. " Muốn đọc thì tao sẽ quang minh chính đại đọc trước mặt mày, việc gì phải lén lén lút lút như vậy? " - Cậu lườm lườm tôi mà trả lời. Tôi cười hì hì vui vẻ, vỗ vào vai cậu đến bốp một cái. Tôi nhận cuốn nhật kí, không suy nghĩ gì nhiều mà ném thẳng vào cặp. " Này, cho mày! " - An Khánh lôi ra một túi đồ ăn, đẩy về phía tôi. " Hả, sao lại cho tôi? Hôm nay tôi ăn sáng rồi mà! " - Tôi nói rồi lắc đầu, đẩy lại về phía cậu " Đem về để tủ lạnh! " - Cậu đẩy lại về phía tôi. Tôi nghi hoặc nhìn cậu, không biết lại có âm mưu gì đây. Tự nhiên lại mua cho tôi rất nhiều đồ ăn như vậy. " Không lấy thì thôi! " - An Khánh cau mày, toan giật lại túi đồ ăn nhưng tôi đã kịp giữ lại vì ít ra trong đây toàn món tôi thích: " Tôi lấy, tôi lấy! ". Tao mời mày đi ăn! " - Cậu bất chợt đứng bật dậy, kéo tôi ra ngoài. " Nhưng còn 1 tiết nữa mới được về mà! " - Tôi hốt hoảng vùng vẫy kháng cự tuy vậy đối với cơ thể cao lớn của cậu tôi chả khác nào con kiến đang vùng vẫy. Đi qua cổng trường, tôi nhất quyết bám lấy chiếc cổng không chịu đi theo cậu, cứ thế đung đưa giằng co một hồi. Hình ảnh gương mẫu của tôi bấy lâu nhất định không thể tổn hại chỉ vì trốn tiết được! Bất chợt cậu buông tay, khẽ thờ dài nhìn tôi. Nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia, tôi chẳng thể đọc được cậu đang nghĩ gì. " Cậu... cậu sao vậy? " - Tôi lắp bắp lên tiếng, tay vẫn bám chặt cổng trường để phòng cậu dùng khổ nhục kế. " Có thể đây là bữa ăn chung cuối cùng của chúng ta! " - An Khánh lên tiếng, thanh âm phát ra vô cùng mong manh, tưởng như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn trôi đi mất. Tôi buông tay. Cảm thấy đây không giống như một lời nói đùa. Bước đến bên cậu, từng bước từng bước: " Cậu nói vậy là sao? ". An Khánh không trả lời, chỉ nắm lấy cổ tay tôi: " Chúng ta đi! ". Ngày hôm ấy cậu trầm lặng lạ thường. Suốt dọc đường đi chỉ im lặng thẫn thờ, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi không biết tại sao lại vậy, chỉ biết thi thoảng cậu siết tay tôi thật chặt như sợ tôi sẽ biến mất vậy. Cảnh sắc hôm ấy thực đẹp, tựa như một ly rượu nhẹ nhàng nhưng đủ sức làm say lòng người. Nắng vàng nhẹ in lên chiếc áo sơ mi của cậu, tương phản tạo ra vầng hào quang rực rỡ. Cậu rất đẹp, chỉ tiếc là tôi không thể tiến đến mà ôm chầm lấy cậu. Đến một quán ăn, cả hai chúng tôi đều không có tâm trạng, cứ thế để đồ ăn trước mắt trở bên nguội ngắt. " Có thể nói cho tôi...! " - Tôi ngập ngừng dò hỏi nhưng cậu đã kịp ngắt lời: " Mày không đói à, hay mệt rồi! Để tao đưa mày về nghỉ ngơi! ". Cậu rõ là có ý muốn lảng tránh câu hỏi của tôi. Hiểu rõ tính cách cậu, nếu đã không muốn nói thì có dùng cacha nào cũng không moi được thông tin nên tôi chỉ ậm ờ vài câu. Đến trước cửa nhà tôi: " Cậu muốn vào nhà chơi không? " - Đây là lần đầu tôi mời cậu ở lại. Cậu không nói gì, chủ lắc lắc đầu, vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần. Tôi bước tới bên cậu... An Khánh bất ngờ giang tay vòng ra sau tôi. Cả cơ thể tôi âp chặt vào lòng cậu. " Này...! " - Tôi hoảng hốt khẽ cựa quậy khó khăn trong vòng tay cậu. " Cho tôi ôm em một chút! " - Cậu lên tiếng, chẳng biết từ lúc nào giọng cậu lại khản đặc như vậy. Hôm sau, cậu lại mang cho tôi rất nhiều đồ ăn. " Tao về đây! " - Đưa đồ cho tôi xong, cậu đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi đi về phía cửa. " Ơ, sao cậu lại về giờ này? " - Tôi vội vã đi theo, níu lấy tay áo cậu. An Khánh dừng lại, đưa mắt nhìn tay tôi trên áo cậu rồi nhìn tôi: " Trước giờ số buổi tao bỏ tiết còn ít lắm à? ". " Không... nhưng! " - Cảm giác ánh mắt cậu có điều gì đó kì lạ, tôi vội buông tay ra. " Phiền phức! " - Cậu cau mày lầm bầm rồi nhanh chóng bước đi. " Phiền phức? " - Tôi nhíu mày, chân cứng đờ tại chỗ, không tin vào tai mình. Cậu nói tôi " phiền phức ", từ trước tới giờ có thể cậu không nói chuyện dịu dàng nhưng dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng không bao giờ nói tôi " phiền phức ". Trống vào tiết, tôi mới bừng tỉnh khỏi câu nói ám ảnh đó, khổ sở đi từng bước về chỗ. " Hay là do ngày hôm ấy? " - Tôi chợt nhớ ra thầm nghĩ về ngày tôi từ chối cậu. Hôm ấy cậu rất tức giận! Nhưng mấy ngày sau vẫn đối xử với tôi bình thường mà nhỉ? Sao hôm nay lại như vậy? Nhất định là có điều gì đó không ổn... Mấy hôm sau, An Khánh vẫn đi học bình thường nhưng lại thường xuyên bỏ về trước. Có một hôm tôi gặng hỏi: " Dạo này, cậu... sao vậy? ". " Sao là sao? " - Cậu thoáng chột dạ nhưng ngay sau đó giữ được sự thản nhiên ngang ngược. " Nhất định là có chuyện gì đó? " - Tôi vô thức nắm lấy bắp tay cậu, chợt sững lại nhận ra điều gì đó khác lạ: " Sao...? " " Bỏ ra " - Cậu nhanh chóng hất tay tôi ra: " Sao mày phiền phức thế? " . " Phiền phức thì phiền phức, cậu phải giải thích cho tôi! " - Mặc kệ cậu muốn nói tôi như thế nào, tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ. " Mày đừng quan tâm tới chuyện của tao! " - Cậu bất ngờ gắt lên, hằn học nhìn tôi. " Cậu sao vậy? " - Tôi kinh ngạc nhìn cậu: " Sao cậu lại quát lên với tôi? ". " Mày...! " - Cậu thoáng bối rối, sau đó liền trả lời: " Mày đừng can thiệp vài chuyện của tao! ". " Cậu còn coi tôi là bạn không vậy? - Tôi uất ức gần như sắp khóc: " Sao cậu cứ đẩy tôi ra vậy? Tôi chỉ muốn quan tâm cậu thôi mà! ". " Cuộc sống riêng của tao mày đừng quan tâm! " - Cậu tỏ vẻ khó chịu. " Cậu...! " - Tôi cảm giác hai má mình ươn ướt, là tôi đang khóc. Nước mắt cứ thế chảy ra mặn chát. Chỉ là bây giờ tôi có chút hi vọng, hi vọng cậu sẽ ngồi xuống an ủi tôi, nhận lỗi về mình như những gì cậu đã làm. Nhưng, đó cũng chỉ là ước mong của tôi! Cậu đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng xa lạ rồi nhanh chóng đi ra ngoài, bỏ mặc tôi với ánh mắt kì quái của các bạn học. Cũng phải thôi, sự ngạc nhiên của tôi không có gì là lạ vì từ trước tới giờ, tôi và cậu là bạn thân. Dù có giận dỗi cũng là cậu xin lỗi trước, có thể nói nặng lời với tôi vì đó là tính cách của câu nhưng chưa bao giờ cậu bỏ mặc tôi như vậy. Chính tôi còn đang bàng hoàng với điều đó, những gì vừa xảy ra trước mắt như một cơn ác mộng vậy... Những ngày sau đó, tôi cố gắng cư xử bình thường với cậu, nhưng tất cả nhận lại chỉ là điều khiến thôi thất vọng. " Chiều sang nhà tôi ăn cơm, lâu rồi cậu chưa sang nhà tôi! " - Tôi lay lay áo cậu: " Tôi sẽ nấu món cậu thích! ". " Bận rồi! " - Cậu khẽ đẩy tay tôi ra, lãnh đạm trả lời. " Ừm..! " - Nụ cười của tôi dần trở nên thiếu tự nhiên, miễn cường gật đầu. Những ngày sau đó, ngày nào tôi cũng mời cậu sang nhà ăn cơm nhưng chỉ nhận được mấy câu trả lời " Không rảnh ", " Để khi khác đi! " hay thậm chí chỉ là mấy cái lắc đầu thờ ơ. Chúng tôi lại cùng nhau đi qua mấy ngày bình lặng như vậy. Cậu lạnh nhạt thờ ơ, tôi cũng lấy gì làm lạ nữa. Chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy cậu vài tiếng ít ỏi là tôi an tâm rồi. Đến một ngày... " Tao sẽ nghỉ học! " - Cậu nhàn nhạt thông báo cho tôi. Đối với giọng điệu ấy cậu có vẻ không để tâm, nhưng đối với tôi đó là một tin sét đánh ngang tai. " Sao... sao lại vậy? " - Tôi nuốt khan, kinh ngạc nhìn cậu. An Khánh trầm lặng vài giây rồi lên tiếng: " Tao đã nói rồi, chuyện của tao mày đừng can thiệp vào! ". " Nhưng... đến cả việc quan trọng như vậy mà cậu không thể nói cho tôi được sao? " - Tôi bặm môi, chân tay run rẩy như người mới ốm dậy. " Chuyện này mày đừng để tâm! " - Cậu cất sách vở, trước khi đi không quên nói lại với tôi: " Sau này chúng ta không còn gặp nhau, hãy sống cho tốt! " rồi đi thẳng ra ngoài. Cả cơ thể tôi cứng đơ lại. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra cậu đã đi như vậy rồi sao? Trong chớp mắt, tôi đã không còn thấy cậu nữa. Vậy là cậu đã chính thức rời khỏi tôi, với một lời từ biệt không đầu không cuối... " Nhất định là có chuyện gì đó xảy ra! " - Với cái suy nghĩ này, tôi đi xuống phòng cô chủ nhiệm. " Thưa cô, tại sao An Khánh lại nghỉ học? " - Tôi thở khó khăn nhưng vừa ngồi xuống đã hỏi dồn dập. Cô giáo đang viết cái gì đó, nghe câu của tôi hỏi liền dừng bút: " Em không biết sao? ". " Không ạ! " - Tôi lắc lắc đầu. " Kinh tế gia đình của em ấy không tốt lắm nên An Khánh muốn nghỉ học để đi làm! " - Cô chầm chậm giải thích: " Tôi đã khuyên và nói rằng nhà trường sẽ trợ cấp để em ấy tiếp tục con đường học vấn! ". " Sao cơ ạ? " - Lại một tin sét đánh nữa, có đánh chết tôi cũng không tin gia đình cậu ấy khó khăn về mặt kinh tế, điều này quá khó tin. " An Khánh nói rằng em ấy không hợp với việc đi học, muốn tìm con đường khác! Cô hết cách, đành phải thuận theo ý em ấy! ". Cô giáo nói xong, tôi lặng lẽ đi ra ngoài: " Có quá nhiều điểm đáng nghi ở đây! ". Tôi lại đến nhà cậu. Lần này người phụ nữ kia cũng nói cậu không có nhà. Và hiển nhiên, tôi lại ngồi chờ cậu! Tôi không nhớ mình đã chờ bao lâu. Tôi chỉ nhớ lúc đó bản thân mình đã nhận ra một điều: tôi yêu cậu. Xa cậu tôi nhớ cậu như phát điên. Đầu óc tôi tràn ngập hình bóng cậu. " Bíp bíp! " - Bất ngờ tiếng còi ô tô vang lên. Tôi giật mình, nhận ra mình đã chờ cậu đến khi trời tối. " Cậu về! " - Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện. Nhưng không, một người đàn ông bước xuống từ ô tô. Là cha cậu. Hai người họ rất giống nhau, đó là điều khiến tôi nhận ra ông.