Tác giả: Angelina Edit: Tảo Chương trình âm nhạc sống động, phiêu đãng khắp nơi ở vườn trường, hoa cỏ cũng theo điệu nhạc mà đung đưa. Chủ nhiệm khoa mặc đồ chỉnh tề cầm thước dạy học, nói bằng giọng trầm thấp vang khắp phòng học, sau đó đem thước đập mạnh lên bàn giáo viên, phát ra âm thanh kinh người: "Ngày mai chính là đại hội thể thao, các cô các cậu còn mang bộ dạng này." "Bởi vì bây giờ chúng em mới biết a." "Coi như là kiểm tra đột xuất cơ thể của các cô cậu xem khỏe mạnh hay không thôi." "Đây làm sao tính là kiểm tra được, tụi em là sinh viên, cái gì mà đại hội thể thao, lúc học năm nhất cũng không có a." Bọn học sinh oán trách, Kha Bố cũng đứng trong hàng ngũ oán giận, từ nhỏ đến lớn mỗi lần trong trường tổ chức hoạt động, đại hội thể thao làm cậu chán ghét nhất, cậu không thích hoạt động, càng không muốn cổ vũ người khác cố lên. "Học viện Thánh Kiệt mỗi năm đều tổ chức đại hội thể thao một lần." Chủ nhiệm khoa đặt tay lên bàn giáo viên, nói tới trịnh trọng: "Lớp chúng ta phải được quán quân, nghe rõ chưa, nhất định phải quán quân, nếu không tôi sẽ cho các cô cậu trải qua cuộc sống học tập sinh hoạt của lớp 12 lần nữa!" Kha Bố cảm thấy đau đầu, chỉ còn 3 ngày nữa, tại sao lúc mấu chốt lại tổ chức đại hội thể thao cái gì, không phải định cùng mình đối nghịch sao. "Chủ nhiệm, hình như không phải thầy a, tại sao đột nhiên lại để ý xếp hạng." "Biết phần thưởng của quán quân không?" Vi nhân sư biểu, chủ nhiệm xoa xoa ngón tay cái cùng ngón tay trỏ, lập tức tăng cao âm lượng: "Lũ ngốc, ngoài việc tôi sẽ thu được tiền thưởng bên ngoài thì các cô cậu cũng đều có lợi." Bọn học sinh thấy nhắc tới mình nháy mắt liền trở nên hứng thú, vểnh tai nghe. *vi nhân sư biểu: làm tấm gương mẫu mực cho người khác noi theo. "Các cô cậu đều có thể cùng nhau đoạt tiền thưởng cùng vô cớ trốn học trong 7 ngày đặt biệt đó." Hai điều kiện này đối với học sinh đều tràn ngập mê hoặc, thiếu tiền cầu tiền thưởng, không thiếu tiền cầu kỳ nghỉ, hầu như đại đa số học sinh đối với việc nghỉ học đều tỏ ra nhiệt tình, cho dù chưa có kế hoạch, cho dù áp lực bài tập rất nặng, cho dù biết rõ kỳ nghỉ sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập, nhưng vẫn muốn nghỉ, còn biện pháp nào đâu, hơn nữa sẽ không phải đối mặt với xã hội và cuộc sống, cũng chỉ có điểm ấy là có tiền đồ. "Ba người đứng đầu đều nhận được ưu đãi sao?" Kha Bố giơ tay đặt vấn đề. "Trường chỉ nhận người đứng nhất, vì công bằng nên không cho rèn luyện cùng chuẩn bị sớm, thời gian còn chưa rõ." "Có mấy hạng mục a, làm thế nào để chọn ra quán quân?" "Chỉ có một hạng mục, cuộc thi tiếp sức, trong vòng một ngày là thi xong, trường học không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, các cô cậu đều chỉ còn một ngày để chuẩn bị." "Điểm này nhà trường có phải quá gian trá hay không, hôm nay là thứ bảy, hai ngày này vốn là ngày nghỉ, các người lại đi tổ chức hội thể thao!" Chủ nhiệm bày lời lẽ chính đáng ra mặt, "Chúng tôi là nhà trường, làm sao có thể đem chuyện hoạt động giải trí nói trong thời gian học tập, cứ vậy đi, tôi còn có hẹn, chuyện còn lại các cô cậu tự mình thương lượng, tuyển ra mười người tham gia, năm nam năm nữ." Chủ nhiệm khoa đi rồi, mọi người đều lúng túng, lớp trưởng đứng ra: "Có ai tự tin chính mình, nguyện ý tự mình báo danh không?" Công Chu vừa xem tiểu thuyết BL xong, cậu ta chủ động đứng lên, lớp trưởng phất tay về phía cậu ta một cái: "Vì lớp mà suy nghĩ, mời ngồi xuống." Cái gì gọi là tự tin đều bị giẫm đạp, Công Chu không được chọn, nhưng lại chọn trúng Sở Hạo Vũ, lực bền hắn không tốt, nhưng sức bật tương đối khá, rất thích hợp với cuộc thi tiếp sức. Kha Bố tán thành lớp trưởng: "Công Chu, cậu không thích hợp, ngồi xuống đi. Lớp trưởng, cá nhân tớ mãnh liệt đề cử Chi Lý." Đề cử Chi Lý Kha Bố tuyệt đối là có tâm tư riêng, quen lâu như vậy, cậu vẫn chưa từng nhìn qua Chi Lý mặc đồng phục thể thao chạy như bay trên sân thể thao mang theo hơi thở thanh xuân. "Chi Lý, thế nào, vì cái lớp này bỏ ra một phần lực đi." Nghe được có người kêu tên mình, Chi Lý đang nhìn sách hướng dẫn ngẩng đầu, không hiểu vì sao tất cả mọi người đều nhìn mình, Kha Bố đoạt lấy sách hướng dẫn: "Cậu lại một câu cũng không nghe đi!" "Các cậu nói gì?" "Thảo luận chuyện chủ nhiệm khoa vừa nói." "Chủ nhiệm tới?" "Nếu cậu không nghe thì để tớ giúp cậu quyết định, lớp trưởng, Chi Lý báo danh tham gia." Chi Lý tựa như dang nghe chuyện của người khác, lấy lại sách trong tay Kha Bố, không có bất kỳ phản ứng gì, lớp trưởng xoay người viết tên Chi Lý lên bảng đen, lại bắt đầu tìm người khác dự thi. Một lúc sau, sau khi xem xong sách hướng dẫn, Chi Lý ngẩng đầu: "Viết tên tớ lên bảng làm gì?" "Đường vòng phản ứng của cậu quá dài, tớ đề cử cậu tham gia đại hội thể thao." Chi Lý lạnh mặt: "Chưa có trưng cầu sự đồng ý của tớ?" "Cậu, cậu không muốn?" Kha Bố cho rằng Chi Lý tức giận, có chút chột dạ, đối với việc mình cưỡng bách Chi Lý cảm thấy lo lắng. "Tớ có thể." Chi Lý vẫn lạnh mặt. "Không cần miễn cưỡng chính mình, nếu thật sự không muốn, tớ sẽ nói với lớp trưởng." "Tớ có thể." "Vậy tại sao cậu bày ra vẻ mặt này." Chi Lý khôi phục lại mặt vô biểu tình: "Bày chơi chút." Kha Bố phát điên nắm lấy cổ áo Chi Lý không ngừng lay động hắn: "Cậu đừng đùa tớ!" Cuối cùng cũng vất vả chọn được mười người, loại giống Kha Bố nhiều năm không vận động, lên đài một cái liền sẽ suyễn đương nhiên không được chọn, không được chọn là kết quả cậu cần nhất. Sẽ bị trừng phạt trước mắt là chuyện trọng yếu nhất, nhưng cậu cũng rất muốn ở đại hội thể thao lớp sẽ thắng lớn, lúc đang suy tư phải làm sao, cậu thấy Ứng Tu Kiệt. Xong rồi, lại một tên phiền toái, đại hội thể thao này nhất định lại bật lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng Ứng Tu Kiệt. Kha Bố nhìn Ứng Tu Kiệt ngoài cửa sổ, nhìn hắn đi qua một lần lại một lần trước cửa sổ, khi hắn đi vào phòng học, Kha Bố đỡ lấy trán, nhìn qua cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên của Ứng Tu Kiệt rất bình thường, sau khi vào phòng học nhìn thấy nửa dưới của Ứng Tu Kiệt liền không bình thường, hắn mặc một chiếc quần vận động hình tam giác, hình dáng thứ bên trong bị thít chặt tới độ nổi rõ lên. "Tớ đến nói cho các cậu, trước khi đại hội thể thao kết thúc thì chúng ta đều là đối thủ, tạm biệt." Hắn nói tạm biệt xong, cũng không có vội vã đi ngay, không hề cố kỵ đứng trên bục giảng bày ra thực lực, một lúc ép chân, một lúc lại nhấc chân, nữ sinh đều quăng hết mặt mũi, hạ thân hắn quá hấp dẫn sự chú ý. Người đã chọn xong, bạn học trong lớp đều lơ Ứng Tu Kiệt lục tục rời đi. Sở Hạo Vũ giống như bị rút khô tinh lực xụi lơ dựa vào ghế, hắn không cần tiền, cũng không cần kỳ nghỉ, chỉ mong mười ngày nhanh kết thúc, Ứng Tu Kiệt đến trước mặt Sở Hạo Vũ: "Cậu lên tinh thần đi, dùng toàn lực đến cùng tớ so cao thấp." Lúc này, Ứng Tu Kiệt mới nhìn thấy trên bảng viết tên Chi Lý, hắn trừng lớn mắt: "Chi Lý cũng muốn tham gia?" Kha Bố ôm tay lắc đùi: "Hai lớp chúng ta đều rất muốn thắng." "Chi Lý chạy chặng thứ mấy?" "Chặng cuối." "Tớ đây cũng phải chạy chẳng cuối!" Chi Lý mặt lạnh: "Cậu muốn so với tớ?" "Không, không được sao, không cần tức giận đi." Ứng Tu Kiệt cũng lo lắng sắc mặt Chi Lý. "Cậu đừng nghiện đùa! Nghĩ đến chuyện ngày mai! Liên quan đến việc tiền cùng thời gian, cậu tồn tại không phải vì hai thứ này sao." "Cậu tồn tại hẳn là vì tớ." "Cậu nghĩ tớ vì tình yêu mà tồn tại? Tình yêu cũng cần tiền và thời gian làm nền tảng." Kha Bố vẫn luôn là người thực tế, sẽ không ngốc đến độ cho rằng chỉ cần có tình yêu làm lương thực sẽ có thể sống sót, tình yêu nhiều lúc sẽ thua, không ngừng bại trận dưới chân tiền tài cùng thời gian, nhưng Kha Bố không nghĩ tình yêu của mình sẽ bại bởi hai thứ đặc biệt này. Chí Lý đứng lên, đặt tay lên đầu Kha Bố, hơi dùng sức, Kha Bố bị ấn mặt dán lên bàn: "Tiền cùng thời gian tớ đều cho cậu, không cần vì tình yêu mà tồn tại, phải vì tớ mà sống." Nhìn Chi Lý rời đi, Kha Bố ngẩng đầu, thật hoài nghi cấu tạo trong đầu Chi Lý có lý giải ý nghĩa chân chính của từ "tình yêu" hay không. Tình yêu không phải tình địch của cậu, cậu chính là tình yêu của tớ, cái tên gia hoả trì độn này.