Cát Quẻ
Chương 347 : Bị Thương Một Chút
Quý Vân Lưu thấy Trương Thư Mẫn hít vào một hơi, trực tiếp đánh đạo phù trên tay ra.
Ngón tay nàng không ngừng, vừa đọc chú ngữ, vừa bắt đầu vẽ bùa...
Thân thể Trương Thư Mẫn bạo trướng chính là vì muốn dùng sức phá dây thừng.
Hai tay hắn dùng nội lực "Roẹt" một tiếng, mới vừa phá một sợi dây thừng, giương mắt liền thấy Trấn Hồn Phù của Quý Vân Lưu đã bay tới trước mặt.
Trương Thư Mẫn cười lạnh một tiếng, không né không tránh, mở to miệng, ngậm lấy Trấn Hồn Phù, lại hít vào một hơi.
"Roẹt" "Roẹt" "Roẹt" vài cái, phá nát toàn bộ dây thừng trên người: "Trấn Hồn Phù cỏn con cũng muốn cố định bổn toạ hay sao?"
Đại Lý Tự Thừa và Tịch Thiện trước đó đã cùng tóm chặt dây thừng để phòng ngừa Trương Thư Mẫn nhúc nhích.
Lúc này, dây thừng đột nhiên nứt toạc, khiến mấy người trực tiếp bị quăng mạnh ra ngoài.
"Quỷ này lợi hại như thế, Diêm Vương địa phủ còn mặc kệ?"
"Án của Đại Lý Tự vụ sau còn khó hơn vụ trước, trong lòng ta thật sự lo lắng cho mạng nhỏ của ta..."
Đại Lý Tự Thừa nhìn quen sinh tử, tính tình cẩu thả quen, lúc này té ngã như chó ăn cứt, chuyện đầu tiên sau khi bò dậy lại là giương mồm mắng to.
Trương Thư Mẫn vừa mới há mồm muốn nói, bụng đột nhiên "Oanh" một tiếng nổ tung.
Cả người hắn bị lực lượng này đánh bay, bắn tung ra ngoài, đâm rất mạnh lên tường.
"Không cần đứng ngây ra đó." Ngọc Hành ở bên cạnh thấy Đại Lý Tự Thừa và Trần Đức Dục đang vẻ mặt ngơ ngác, kêu lên: "Các ngươi đứng phía sau yêu nghiệt, không sợ chết càng mau à?"
Đúng rồi! Vừa rồi Mục Vương chưa nói cũng không cảm thấy, hiện giờ vừa nghe, thật đúng là tránh sau lưng lục nương tử sẽ cảm thấy càng an toàn hơn ngồi xổm phía sau lệ quỷ! Vì thế, mấy người nhấc vạt áo liền chạy đến chỗ Quý Vân Lưu.
"Hoá ra phía dưới Trấn Hồn Phù thế nhưng còn kẹp Ngũ Lôi Phù..." Miệng lệ quỷ bị đánh rụng hai cái răng, hắn xoa máu ở khoé miệng đứng lên, "Có tâm kế, thật là có tâm kế! Lão già Vũ Thanh kia chết trên tay ngươi, quả nhiên không oan."
Quý Vân Lưu giống như không nghe thấy lời vô nghĩa của hắn ta, nhắm mắt niệm chú ngữ, tay vẽ đạo phù như cũ.
"Còn biết vẽ bùa trong hư không...!Ghê gớm! Tuổi còn trẻ, đạo pháp lại lợi hại như thế! Ngươi có bản lĩnh như vậy, bổn toạ suýt nữa đã luyến tiếc động thủ với ngươi..." Lệ quỷ đứng ở nơi đó, phun một búng máu vào lòng bàn tay, một chưởng chụp lên trán, "Tới đây, để bổn toạ coi một chút, ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì!"
Nói, hắn vươn bàn tay vỗ lên trán kia ra, tay kia liền mang theo một đám khí đen, cả người lại lao thẳng về phía Quý Vân Lưu.
"Quá đê tiện!" Hai Đại Lý Tự Thừa đứng phía sau Quý Vân Lưu, tay cầm đại đao phòng bị, trong miệng lải nha lải nhải, "Vừa nói luyến tiếc động thủ, nói xong đã lập tức lao lại đây!"
Lệ quỷ vốn tưởng rằng Quý Vân Lưu vẽ là đạo phù công kích, bởi vậy, hắn dùng một chiêu Thất Tinh Công nhanh nhất, lại không nghĩ đến một bát quái Thái Cực màu lam chậm rãi hiện ra phía trước nàng.
Theo sau, Thái Cực bát quái càng lúc càng lớn...
"Vây!" Hai tay Quý Lục đẩy ra, bái quái kia liền bay đi như tia chớp, lại như sóng biển màu lam, một đợt đánh tới, nháy mắt bao phủ toàn bộ trắc điện.
Rất nhanh, cũng bao lấy Trương Thư Mẫn nửa người nửa quỷ.
Một chiêu này chính là chiêu mà Tần vũ nhân vây thích khách bên ngoài phủ Trưởng công chúa lúc trước.
"Thất gia, chúng ta đi mau!" Quý Lục một chiêu đắc thế, lập tức ngừng tay, xoay người kéo Ngọc Hành vượt ra ngoài cửa.
Lúc trước, Ngọc Hành gọi đám người Đại Lý Tự lại đây, chính là vì chuẩn bị để đoàn người cùng nhau trốn đi.
Lúc này, vừa nghe lời này, không nói hai lời, toàn bộ mọi người xoay người nhanh chân theo Mục Vương chạy nhanh ra ngoài.
"Bát Quái Vây Trận! Tần lão đầu lại truyền cho ngươi chiêu thức cấp cao này của Tử Hà Quan!" Trương Thư Mẫn nhìn thấy bát quái màu lam nháy mắt bao phủ, trong miệng hừ lạnh một tiếng, xé mở một góc, liền toàn lực xuất kích: "Nhóc con, ăn trước một chưởng của bổn toạ rồi đi! Người bổn toạ nhìn trúng, không dễ dàng thu tay lại như vậy..."
Khí đen từ trong bát quái trận bắn thẳng mà ra, giống như một mũi tên sắc bén, bay thẳng đến ngực Quý Lục.
Quý Vân Lưu duỗi tay kéo tất cả đạo phù trong túi tiền ra, quay đầu lại nhưng bước chân không dừng.
Đạo phù trong tay nàng giống như giấy nát, bị nàng ném ra toàn bộ: "Ăn cái đầu mẹ ngươi! Không thấy mẹ ngươi bảo ngươi về nhà ăn cơm sao!"
Trong số đó, có mấy lá Ngũ Lôi Phù, còn lại đều là Trấn Hồn Phù.
Lúc này, nàng cũng không rảnh chọn ra lá nào là Ngũ Lôi Phù, một xấp đạo phù rải giống như tiền vàng mả, rơi lả tả, bay múa đầy trời.
Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm...
Trong lúc nhất thời, trắc điện tiếng sầm cuồn cuộn, tiếng nổ mạnh không dứt.
Mấy người nhân cơ hội lao ra ngoài trắc điện, nhưng cho dù ra khỏi trắc điện, vẫn không yên lòng, không dám dừng bước, không dám quay đầu lại.
"Chạy chạy chạy, lại chạy xa một chút!"
"Tốt, tốt lắm!"
"Có chuyện gì hay không, tất cả có chuyện gì hay không?"
"Đều đã ra rồi hay chưa?"
"Có ai bị thương không?"
"Đại nhân!"
"Vương gia!"
"Cô nương!"
"Lệ quỷ kia thế nào?"
"Không biết, trắc điện cũng sập rồi..."
Tiếng động làm người canh giữ bên ngoài giật mình, người của Đại Lý Tự lập tức rút bội đao ra liền vây quanh lại, cẩn thận canh giữ, còn vòng quanh đám người đánh giá một phen.
Quý Vân Lưu dừng lại, thở dốc: "Vây trận sẽ khiến hắn trong vòng mấy canh giờ không ra được...!Chờ trận pháp tan đi, thời gian hắn bám lên người đã qua, hẳn là không có chuyện gì..."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi..." Mọi người dần yên lòng.
Ngọc Hành lúc này bất chấp chính mình, vội vàng xem Quý Vân Lưu trước.
Vừa rồi, hắn nhìn thấy rõ ràng, đám khí đen kia như trường kiếm lại như mũi tên bay qua.
Dù cho Quý Vân Lưu xoay người ném đạo phù ra, hắn cũng thấy đám khí đen kia xuyên qua tầng tầng đạo phù bắn lại, hình như trúng vào sau lưng nàng...
Thất hoàng tử kéo tay Quý Lục, đánh giá từ trên xuống dưới: "Vân Lưu, nàng bị thương rồi?"
Mọi người vừa thả lỏng sau khi phát hiện bản thân không có việc gì, cũng đều vì lời này của Mục Vương mà nhìn về phía Quý Vân Lưu.
Thấy lục nương tử làn da sáng bóng trắng hồng, khí sắc cả người vô cùng tốt, vừa rồi mồm miệng rõ ràng, cũng không có chút nào không thích hợp...!Trần đại nhân vừa định nói "Hẳn là không sao", lại thấy từ miệng lục nương tử ùng ục phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Nàng phun xong, khoé môi dính máu tươi, nghiêm túc gật đầu nói với Mục Vương: "Vâng, bị thương một chút..."
Trong viện mọi người tim lại nhấc lên, vừa định hỏi nàng cảm thấy như thế nào, lại nghe được lục nương tử tiếp lời cười nói, "Thất gia, ngực ta đau quá, muốn ôm một cái..."
Trịnh trọng chuyện lạ mà tỏ vẻ nũng nịu xong, lại thấy nàng khép hai mắt, đổ ào về phía Mục Vương liền hôn mê bất tỉnh.
Mọi người bị phương thức không giống người thường của lục nương tử chấn kinh, lại thấy Mục Vương hô hai câu "Vân Lưu...", Đại Lý Tự Khanh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, "Điện hạ, điện hạ, trước đưa lục nương tử tới sương phòng nghỉ tạm một chút.
Mời ngự y, lập tức đi mời ngự y! Còn thất thần làm gì, ngại Quý lục nương tử bị thương không đủ nặng sao?!"
"Đúng đúng đúng..." Mấy vị Đại Lý Tự Thừa cũng phản ứng lại, "Mục Vương điện hạ, mời bên này."
"Ta lập tức đi mời ngự y!".
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
116 chương
17 chương
24 chương
120 chương
54 chương