Cát Quẻ

Chương 336 : Thái Tử Đánh Cảnh Vương

"Âm mưu quỷ kế là nàng ta dùng, sau khi bại lộ liền đưa nha hoàn tới thế tội." Ngô ma ma nói với giọng căm hận: "Trước là bảo Tô tam nương tử oan uổng nương nương chúng ta trước mặt mọi người, sau thì thêm mắm thêm muối với Thái Tử để Thái Tử không làm chủ thay nương nương chúng ta, khiến nương nương chúng ta khóc cả ngày. Hiện giờ lại như vậy...!Thật đúng là người tốt người xấu đều được nàng ta làm đủ!" Đồng thị nghe Ngô ma ma nói, hận ý trong lòng càng sâu. Nàng ta cắn răng phân phó nha hoàn mang Tố Dao, Tố Vi tiến vào. Tố Dao hầu hạ bên cạnh Thái Tử Phi mười mấy năm, ngay cả lúc trước Thái Tử Phi nói với nàng bảo nàng hầu hạ Thái Tử, hơn nữa sẽ chính thức nâng nàng vào cửa, nàng cũng không đáp ứng, chỉ gả cho nhị quản sự phòng thu chi trong phủ Thái Tử. Nhân vật lợi hại cấp bậc này nói đến quan hệ trước sau cũng là mồm miệng rõ ràng cực kỳ lợi hại. Nàng vừa khổ sở vừa nhận lỗi, xin lỗi rồi giải thích, nói chuyện đình Lăng Thuỷ này Thái Tử Phi cũng không biết, tất cả đều là Tố Vi tự chủ trương. Sau khi Thái Tử Phi biết được tất cả việc làm của Tố Vi, không nói hai lời liền trói người đưa đến nơi này mặc cho Đồng trắc phi xử trí. Đồng trắc phi lạnh lùng nói một câu: "Người trước mặt Thái Tử Phi nương nương ta cũng không dám tuỳ ý xử trí." Tố Dao "Ôi ôi" mấy tiếng rồi cộp một cái vội vàng quỳ xuống, lại là một trận lý do thoái thác như cuồng phong bão tố. Nàng ta nói dù cho Đồng phi đánh Tố Vi cũng được mắng cũng được, tính mạng người này đã hoàn toàn giao cho Đồng trắc phi nương nương xử trí, Thái Tử Phi nương nương sẽ không hỏi đến nửa phần... Sau khi Tố Dao ra khỏi Hinh Viên, Đồng trắc phi nghĩ đến một chiêu âm hiểm kia, còn lợi dụng Mục Vương...!Quả nhiên nhịn không được vung tay lên liền quăng cho Tố Vi một cái tát. Một tát này đánh rất nặng, khiến cả tay Đồng thị cũng đau. "Nương nương, loại người này hà tất dính tay ngài." Ngô ma ma kiêu căng lên tiếng. Tố Vi cắn răng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đồng đại nương tử, nhổ ra một cục đờm, phun ra một câu: "Tiện nhân, ngươi vừa ái mộ Mục Vương điện hạ, nhìn Mục Vương đến độ mắt đều rớt ra, lại vừa ở bên cạnh Thái Tử giả vờ say mê. Ngươi xem Thái Tử điện hạ là kẻ ngốc hay sao..." Tố Vi vừa mắng vừa nghĩ trong lòng, Tố Dao đã nói, nàng chịu mấy cái tát, trở về Thái Tử Phi nương nương nhìn thấy nàng thê thảm, không chừng sẽ xử lý nhẹ cho nàng... "Câm miệng, ngươi nói hươu nói vượn cái gì!" Ngô ma ma bên cạnh thấy nàng ta nói không lựa lời, vung tay lên lại hung hăng quăng một tát lên mặt Tố Vi. Lực tay của Ngô ma ma cũng không thể so với Đồng thị nũng nịu, một tát này trực tiếp làm cả khuôn mặt Tố Vi đều lệch qua. Tố Vi vừa định cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục mắng, bỗng nhiên cảm thấy vị ngọt trong cổ họng, rồi kế đó, từ trong miệng phun ra một ngụm máu. "Các ngươi..." Hai chữ nàng ta còn chưa nói xong thì đã rầm một tiếng té trên mặt đất, không nhúc nhích. "Không cần giả chết với ta!" Ngô ma ma sai tiểu nha hoàn bên cạnh nâng Tố Vi dậy. Khi tiểu nha hoàn chạm đến cánh mũi của Tố Vi, mới phát hiện nàng ta đã không có hơi thở! "Á!" Tiểu nha hoàn sợ tới mức trở tay hất người ra, ngã ngồi trên mặt đất, hồn vía lên mây, chỉ vào Tố Vi khẽ run giọng nói: "Nương nương, nương nương, nàng, nàng ta đã chết!" "Sao có thể!" Ngô ma ma cũng bị doạ điên rồi: "Ta mới tát nàng ta một cái mà thôi!" "Coi một chút, coi một chút cho ta..." Đồng thị sợ tới mức liên tục lui ra sau vài bước, "Ngô ma ma, Ngô ma ma, bà mau coi nàng ta có phải thật sự đã chết hay không..." Nàng ta mới vào Đông Cung ba ngày mà thôi. Mới ba ngày, sao đã xảy ra nhiều chuyện như vậy... Ngô ma ma run vươn hai tay thăm dò hơi thở của Tố Vi. Bà ta dò xét hơi thở, rồi khuôn mặt trắng bệch xem mạch đập của Tố Vi. Sau đó, thân thể bà ta không chịu đựng nổi, hệt như tiểu nha hoàn vừa rồi đặt mông ngã ngồi xuống đất. "Nàng, nàng ta..." Đồng thị chỉ cảm thấy toàn bộ trời đất trong phòng đều đảo ngược. Hôm nay nàng ta đã trải qua quá nhiều chuyện, hệt như quả bóng cao su đã căng đến cực hạn. Nếu lại chọc nàng ta một cái, thì sẽ trực tiếp nổ tung. "Nương nương, Tố Vi thật sự đã chết..." Uyển Quân tàn nhẫn nói ra sự thật này. "Không có khả năng, không có khả năng..." Đồng thị kinh hoảng bàng hoàng, ngã ngồi trên ghế dựa, nhìn đôi tay còn sưng đỏ của chính mình: "Ta chẳng qua là đánh nàng ta một tát mà thôi, chỉ một cái tát mà thôi, sao có thể một tát đã đánh chết nàng ta." Ngô ma ma cũng nhìn đôi tay chính mình, rồi nhìn hai mảng sưng đỏ trên mặt Tố Vi, rộng mở thông suốt: "Nương nương, nương nương, đây là cái bẫy của Thái Tử Phi nương nương!" Ngô ma ma nghĩ kỹ, chống đỡ thân thể, chống đỡ thần trí nói: "Ngài nhìn, chúng ta chỉ đánh Tố Vi hai cái thì trong miệng nàng ta liền phun nhiều máu như vậy, nhất định là trước khi nàng ta đến nơi này đã bị nội thương. Mặc dù chúng ta không đánh nàng ta, nàng ta cũng có khả năng sẽ chết! Thái Tử Phi nương nương chính là lấy chuyện này ra oai phủ đầu với ngài!" Đồng thị nghe Ngô ma ma nói xong, trong lòng thông suốt cũng hiểu ra. Nàng ta đỏ mắt, tròng mắt đều lồi ra, tay dùng sức vịn lấy lưng ghế dựa khiến móng tay cũng hỏng theo: "Tô thị, Tô thị, nàng ta bày ra một cái bẫy âm hiểm như thế làm ta nhảy vào...!Nàng ta, nàng ta, đồ tiện nhân này!" "Nương nương, kế hiện nay chúng ta phải tìm ra một lời giải thích hợp lý cho cái chết của Tố Vi mới được..." Uyển Quân nhìn thi thể trên mặt đất, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Đồng thị nhìn bãi máu đỏ Tố Vi phun ra kia, nắm thật chặt lấy lưng ghế: "Tô thị, tiến vào Đông Cung vốn không phải ý nguyện của ta. Ta vốn định ta và ngươi nước giếng không phạm nước sông, bình tĩnh ở chung với ngươi. Không ngờ, lòng dạ ngươi hẹp hòi như thế. Nếu ngươi năm lần bảy lượt bức ta lên đường cùng...!Vậy ta và ngươi sẽ không chết không ngừng!" ........... Trong chính viện của Thái Tử Phi, Tố Dao bỏ thêm một viên than vào lò sưởi bên cạnh, quay đầu lại thì thấy Thái Tử Phi lệch một bên trên giường, nửa ngủ nửa không ngủ nhắm mắt dưỡng thần, bước đến vài bước nhẹ giọng nói: "Nương nương, đêm đã khuya, không bằng nô tỳ hầu hạ ngài đi ngủ thôi." "Thái Tử ra phủ đã bao lâu rồi?" Thái Tử Phi lệch qua trên giường, không ngồi dậy, không mở mắt. "Bẩm nương nương, phỏng chừng đã nửa canh giờ rồi." "Ừm." Thái Tử Phi nhắm mắt, lại hỏi: "Bên Hinh Viên có tin tức gì truyền ra hay không?" "Còn không có." Tố Dao ngẫm nghĩ, đè thấp giọng: "Có điều nương nương, phỏng chừng thời gian cũng không chênh lệch lắm..." "Vậy thì tốt." Thái Tử Phi đứng dậy kéo xiêm y hai cái, vò nát chỗ cổ tay áo, "Ngươi đi bưng chậu nước ấm tới. Đêm nay, chúng ta cũng không thể ngủ rồi..." ....... Thái Tử một đường mang theo người, giục ngựa từ Đông Cung lao ra, thúc ngựa vọt tới chỗ Cảnh Vương và thị vệ đang giằng co. "Điện hạ..." "Điện hạ..." Thị vệ nhìn thấy Thái Tử giống như cuồng phong thổi qua, lũ lượt hành lễ. Trời tối giá rét, bọn họ vì chặn kín đường Cảnh Vương không để y trở về cũng vừa lo lắng vừa cố sức. Nhị hoàng tử nghe tiếng gọi của đám thị vệ, cười lạnh một tiếng bèn vén mành chui ra, muốn hỏi Thái Tử, đêm hôm khuya khoắt không cho người trở về rốt cuộc muốn làm gì. Thái Tử ngừng ngựa, thấy Nhị hoàng tử ngồi trong xe ngựa xốc mành vừa thò đầu ra thì không nói hai lời, giơ roi ngựa lên, một roi quất lên mặt Cảnh Vương..