Cát Quẻ

Chương 151

"Bốp!" Hoàng Đế trực tiếp cầm lấy một nắm bạc vụn trong rương, ném về phía Thái Tử: "Ngươi nhìn một cái, ngươi nhìn một cái, đệ đệ ngươi trải qua cuộc sống như vậy, ngươi cả ngày lại đang làm cái gì! Ngươi có hai mươi vạn lượng bạc xây điện Ngọc Quỳnh bỏ đi kia, như thế nào không có hai mươi vạn lượng tương trợ đệ đệ ngươi một phen!" Thái Tử bị đập trên đỉnh đầu, nằm trên mặt đất không dám nói một câu. Hoàng Đế ném bạc lên đầu Thái Tử còn chưa đủ nguôi giận, đứng lên, đi đến trước mặt Mạnh Phủ thừa, một chân lại đá vào trên người hắn: "Mạnh Huyền Đồng, nếu ngươi không phải cữu cữu ruột của lục ca nhi, trẫm sớm đã sai người kéo ngươi ra chém, nơi nào còn bao dung ngươi ở chỗ này nói năng bậy bạ! Lục ca nhi là cháu ngoại trai ruột của ngươi, ngươi không tương trợ một phen cũng coi như thôi, thế nhưng còn tới nơi này dùng lời ác ý bôi nhọ hắn? Ngươi là cái gì! Ngươi đây là ngỗ nghịch phạm thượng!" Mạnh Phủ thừa giờ phút này chỉ muốn chính mình chết tại chỗ này, xong hết mọi chuyện: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng minh giám. . . Vi thần thật sự là bất đắc dĩ, là Đổng Chiêm sĩ, Đổng Chiêm sĩ bắt vi thần. . . " Hoàng Đế bỗng nhiên cất cao giọng, ngăn cản tất cả lời của Mạnh Phủ thừa tại chỗ: "Người tới, kéo hắn xuống, khoá nhốt vào nhà lao Đại Lý Tự, sau thu xử lý!" Mắt ông ta nhìn Trần Đức Dục: "Ngươi điều tra cẩn thận cho trẫm, lần này nếu lại oan uổng ai, chính ngươi đem đầu tới gặp trẫm!" Trần Đức Dục liên tục dập đầu. "Đổng Vô Ý không biết quản lý cấp dưới, khiến đề thi bị tiết lộ, lột bỏ mũ cánh chuồn tam phẩm phủ Chiêm sĩ, giao ra túi ngư phù vàng*. Xem ở phần nhiều năm phụ tá Thái Tử có công, liền về quê bảo dưỡng tuổi thọ đi. " Giọng nói Hoàng Đế quạnh quẽ, hoàn toàn không có cảm tình: "Thái Tử không hiểu đời sống của người dân, lãng phí tài nguyên nước nhà xây dựng rầm rộ, Chiêm sĩ phủ bên dưới tiết lộ đề thi hội lại không biết, sơ suất không làm tròn trách nhiệm, phạt hai năm bổng lộc, ở Đông Cung cảnh tỉnh hai tháng cho tốt!" *Túi ngư phù: Quan lại thời Đường khi ra vào cấm cung phải đeo "ngư phù" để khẳng định địa vị của mình, đồng thời phòng ngừa kẻ gian. Thông thường ngư phù để trong một chiếc túi nhỏ, đeo bên mình. Thời Đường ngư phù tùy thân có hai chiếc, một đeo bên phải, một đeo bên trái. Bên trái xuất trình khi vào, bên phải xuất trình khi ra. Quan từ tam phẩm trở lên mặc áo tím đeo túi trang sức bằng vàng, quan từ ngũ phẩm trở lên mặc áo đỏ, đeo túi trang sức bằng bạc. Đó chính là chế độ "chương phục" dành cho hệ thống quan lại thời Đường. (Nguồn: dkn. vn) Thái giám tổng quản ở một bên lần lượt nhớ kỹ trong lòng, không dám để sót nửa chữ. Ý chỉ của Hoàng Đế, Hàn Lâm học sĩ không có mặt, phải từ miệng của ông ta thuật lại cho Hàn Lâm học sĩ ghi chép rồi sau đó đi tuyên chỉ. Hoàng Đế ngẫm nghĩ, nhìn Thái Tử lại nghĩ tới một việc: "Lần trước có phải Thái Tử trình một phần danh sách, đề nghị đại lang Tôn gia thay Nam Lương giữ chức Thống lĩnh thị vệ ngũ phẩm hay không?" "Đúng ạ. " Thái giám vội vàng bẩm báo. Dưới ý bảo của Hoàng Đế, hắn rút ra một quyển sổ con của Thái Tử trình lên. Vừa lúc, sổ con trình lên cùng một quyển sổ con khác chồng lên nhau. Hoàng Đế nhìn quyển sổ con này, bỗng nhiên nghĩ đến nội dung một quyển khác: "Lần trước, thế tử phủ Ninh Bá dâng sổ con, nói muốn đi đóng giữ Mạc Bắc. " Thái giám vội vàng tìm ra quyển sổ kia, giương mắt thoáng nhìn biểu tình của Hoàng đế, theo tâm tư Hoàng Đế mà nói: "Ninh Bá gia chỉ có hai đứa nhỏ là thế tử và Ninh nhị công tử, nhất định là luyến tiếc để Ninh thế tử đóng giữ ở nơi xa xôi như vậy. " "Thế tử phủ Ninh Bá gọi là gì?" "Nô tài nhớ rõ là Ninh Mộ Hoạ, dường như còn chưa thành gia. " Hoàng Đế nói: "Ừm, tuổi cũng đã lớn rồi, không thể luôn ở bên ngoài. Ninh Đình Hoằng cũng già rồi, nên có con cháu để hắn an hưởng tuổi già. " Ông ta nói, đặt bút trực tiếp viết xuống ý chỉ trên giấy: "Chức Thống lĩnh thị vệ ngũ phẩm liền do Ninh Mộ Hoạ đảm nhiệm, còn về chức Chiêm sĩ của phủ Chiêm sĩ. . . " Thái giám vội vàng nâng lại đây danh sách lúc trước Hoàng Đế nghĩ xong. Đây đúng là danh sách một ít quan viên ngoại phóng phải về kinh. Hoàng Đế nhìn trên danh sách, lượn vòng, vòng tới tên Thẩm Mạc Uy: "Vốn là muốn lưu cho hắn chức tam phẩm Án sát, hiện giờ hắn ở Tứ Xuyên làm Tri Phủ hai năm, nhất định có thể hiểu biết đời sống nhân dân, dạy dỗ Thái Tử, làm Chiêm sĩ tam phẩm cũng chưa chắc không thể. " Thái giám thăm dò nhìn đến tên Thẩm Mặc Uy bên trên, âm thầm ghi tạc trong lòng. Hắn từ nhỏ đi theo bên người Hoàng Đế, tự nhiên trung thành như một với Hoàng Đế. Có điều chuyện nhớ chức quan bán tin tức này, cũng có thể nói là một phần thu vào. Chức quan cùng tên người này sớm hay muộn đều muốn cho người biết, hắn chỉ là sớm một bước khiến người biết được, bán lấy chút bạc mà thôi. Hoàng Đế chải vuốt lại tất cả chức quan, vừa nhấc đầu, Thái Tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử như cũ không nhúc nhích quỳ gối trước mặt. Ông ta thấy quần áo vá trên người Lục hoàng tử: "Lục ca nhi. . . " Quỳnh Vương vội vàng dập đầu: "Có nhi thần. " "Phủ Quỳnh Vương này của ngươi. . . Sau này không cần lại gọi là phủ Quỳnh Vương, sửa lại gọi là phủ Cẩm Vương đi. " Hoàng Đế cảm thấy "Quỳnh" hài âm với "Hết", thật sự quá xúi quẩy. "Ngày sau tên chữ ban cho ngươi là "Cẩm", lấy ý kim ngọc cẩm tú. " Chỉ có nhi tử được sủng ái dọn ra hoàng cung mới có thể được ban tên chữ, tựa như Nhị hoàng tử, được chính là chữ "Cảnh", hiện tại hắn cũng được ban tên chữ. . . Lục hoàng tử Cẩm Vương trong lòng nở hoa, lập tức dập đầu tạ lễ. "Tình huống trong phủ ngươi như thế, một mặt tiết kiệm không phải pháp, phải khơi thông từ ngọn nguồn. . . " Hoàng Đế nhìn đạo phù trên tay Lục hoàng tử đang cầm: "Quan vốn không thể buôn bán, huống chi ngươi còn là Vương gia. . . Có điều tình huống trong phủ ngươi, ước chừng cũng là vì đất phong tốn bạc. Bạc trong tay ngươi không còn, ngày qua thành bộ dáng này cũng phải chiếu cố tốt đời sống lê dân tại đất phong, đúng là hiếm có. . . Như thế, trẫm liền cho phép ngươi mở mấy cửa hàng tại kinh thành, buôn bán hàng hoá từ Bắc Địa vận chuyển tới. " Hoàng Đế chính miệng cho phép nhi tử mở cửa hàng? Vài người quỳ bên dưới trong lòng tất cả đều tràn đầy không thể tin tưởng. Cẩm Vương thật là nhờ hoạ được phúc! Lục hoàng tử nâng đầu lên, há miệng thở dốc, nước mắt ào ào trào ra: "Tạ ân điển của phụ hoàng!" Hoàng Đế lại thông báo: "Nếu ngươi mở cửa hàng, không thể tranh lợi với thương nhân, không thể làm loạn quy tắc buôn bán. Nếu có sổ con tham tấu đến nơi này của trẫm, phải làm như thế nào, ngươi biết rồi chứ?" "Nhi thần nhất định ghi nhớ, ấn theo quy củ hành sự, quyết sẽ không không màng pháp luật. " Khi rời khỏi ngự thư phòng, Hoàng Đế còn mở kho riêng, lấy năm ngàn lượng bạc trước cho Cẩm Vương tu sửa vương phủ. Cẩm Vương cùng Ngọc Hành, còn cả Tạ Phi Ngang cùng nhau ra khỏi phòng Nam, buông xuống một lòng tràn đầy nặng nề, toàn bộ lâng lâng, không tin chuyện tốt như vậy rơi xuống trên đầu mình. Sau khi hắn nói mấy câu, mời hai người đến phủ của mình ở mấy ngày, bảo đảm với bọn họ lần này nhất định là rượu ngon đồ ăn ngon tiếp đón. Ngọc Hành cùng Tạ Phi Ngang nhìn nhau, ngược lại cũng đồng ý. Dùng xong rượu và thức ăn trong phủ Cẩm Vương, hai người ngồi trong thư phòng tại viện mà Ngọc Hành thường ở, nghĩ cùng một chuyện. "Thất gia," Tạ Phi Ngang mở miệng: "Chuyện tiết lộ đề thi lần này, thánh thượng hẳn đã biết được chuyện này là Đổng Chiêm sĩ làm, Thái Tử mới là người có được ngân phiếu rồi. " Ngọc Hành "Ừm" một tiếng. "Thánh thượng rõ ràng biết được, lại không lấy tội danh này trị tội Thái Tử và Đổng Chiêm sĩ. . . " Bất công như vậy. Ngọc Hành chuyển mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt đạm bạc, nhìn không ra tâm tư: "Thái Tử được lập làm Thái Tử đã hai mươi tám năm. Chuyện này, chỉ cần một ngày không phải động đến căn bản quốc gia, Hoàng Thượng sẽ không thay đổi vị trí kia trong lòng chính mình. " Tạ Phi Ngang thở dài: "Vật trên đời duy chỉ thói quen ngày thường là đáng sợ nhất. Biết rõ hắn sai, Hoàng Thượng vậy mà còn thay Thái Tử che giấu, không báo tội trạng của hắn cho thiên hạ. " Ngọc Hành không nói nữa. Người đều có lòng riêng, Hoàng Đế có, Thái Tử có, Nhị hoàng tử có, ngay cả chính hắn cũng là giống vậy, hắn không có lý do gì trách cứ người phụ thân này của chính mình. .