Cát Quẻ
Chương 146
Thất hoàng tử cùng Tạ Phi Ngang ngồi trong xe ngựa, hơi vén mành lên, tận mắt nhìn thấy Đậu Niệm Bách bị Đại Lý Tự Thừa giá đi.
Ngọc Thất buông mành, khẽ hừ nhẹ một tiếng, lệnh cho xa phu bên ngoài đánh xe trở về.
Tạ Phi Ngang đầu não chuyển động, thăm dò nhẹ giọng hỏi nguyên do: "Thất gia, người nọ có gì không ổn?"
Ngọc Hành không dối gạt Tạ Phi Ngang: "Người này là đại lang Đậu gia, thương nhân Giang Nam, đề thi chính là mua từ phủ Chiêm sĩ.
Hiện giờ bí mật của đại lang Đậu gia bị tiết lộ, ta xem phủ Chiêm sĩ lưng đeo tội tiết lộ đề thi nên làm thế nào!"
Ngọc Thất nhẹ nhàng bâng quơ một câu, tức khắc khiến Tạ Phi Ngang cả người chấn động!
Hắn ôm trái tim sắp nhảy ra khỏi miệng của chính mình, hô hấp vài cái thật sâu, mới ổn định lại cảm giác hồi hộp.
Thất hoàng tử rốt cuộc xếp vào tai mắt gì ở trong triều, được vận trời gì? Không chỉ biết được đề thi hội năm nay, thế nhưng còn có thể biết đại lang Đậu gia là mua đề thi!
"Vậy bên phía Thái Tử?" Tạ Tam ôm ngực, nhẹ giọng hỏi lại: "Phủ Chiêm sĩ là phụ tá của Thái Tử, hiện giờ lại tiết lộ đề thi.
.
.
Hoàng Thượng truy cứu lên, phải làm thế nào?"
"Vậy nhìn xem Ngọc Lâm làm thế nào thay Thái Tử giảo biện qua.
" Ánh mắt Ngọc Thất nhìn chằm chằm nhẫn trên tay chính mình: "Có lẽ Ngọc Lâm tự mình không biện hộ qua được, liền sẽ dùng Thái Tử làm người chịu tội thay.
"
Tạ Phi Ngang than một tiếng: "Ông ông ta từng nói, Thái Tử vừa sinh ra liền được lập làm trữ quân sau này.
Cứ như vậy, mài hao hết tâm tính nỗ lực phấn đấu của Thái Tử, kéo theo lòng tranh giành háo thắng của Cảnh Vương.
Mâu thuẫn ngày càng tăng lên, chung quy muốn máu chảy thành sông.
"
Ánh mắt Ngọc Hành loé loé, không nói chuyện.
Đời trước, hắn chết ở năm nhược quán, Hoàng Đế ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế như cũ, Thái Tử là Thái Tử như cũ.
Tuy trong triều phần lớn đã là đảng phái của Nhị hoàng tử, thật ra không phát sinh việc máu chảy thành sông gì.
Chỉ sợ Nhị hoàng tử chủ ý là, sau khi nắm chắc trọng thần trong triều, một đám giống như mẫu thân nhà mình, lặng yên không tiếng động bị diệt trừ, mà không phải làm chính hắn lưu lại tên tuổi bức vua thoái vị trên sử sách.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Kỳ thi hội qua đi, sĩ tử các nhà ngủ đến ngày đêm điên đảo.
Ngày này có người vui mừng có người sầu.
Phủ Chiêm sĩ sau khi nhận được tin Đậu Niệm Bách bị bắt, tự nhiên trắng đêm bôn ba.
Đổng Chiêm sĩ suốt đêm tự mình đi vào cửa sau phủ Cảnh Vương, thấy Cảnh Vương liền quỳ xuống đất dập đầu đau khổ năn nỉ Nhị hoàng tử giữ lại chính mình.
Đã nhiều ngày Nhị hoàng tử mọi chuyện không thuận, bị các loại chuyện phiền đến hỏng bét, toàn thân đều tản ra không khí "Kẻ nào phiền ta, tức khắc kéo kẻ đó ra ngoài đánh chết".
Hắn đá một chân vào trên vai Đổng Chiêm sĩ, giận không thể át: "Ngươi nơi nào tìm thấy kẻ ngu xuẩn! Mua đề thi, kỳ thi hội còn chưa kết thúc, liền đem tội tiết lộ đề thi chứng thực! Ngu không ai bằng như vậy!"
Lá gan của Đổng Chiêm sĩ muốn nứt ra, quỳ xuống đất thỉnh tội, luôn miệng nói đủ loại giàu có của Đậu gia.
Nhi hoàng tử nghe nói Đậu gia đắp vào hai mươi vạn lượng lúc trước chính mình đưa cho Thái Tử, trong lòng thoáng chút đổi mới cái nhìn với Đậu gia.
Bạc, ai cũng không ngại nhiều.
"Hiện giờ án này rơi xuống chỗ a cha ta, muốn tìm phương thức ba phải kết thúc mọi chuyện là không có khả năng.
" Cảnh Vương trầm ngâm một tiếng, chắp tay sau lưng, ở trong thư phòng tới lui hồi lâu, nhìn Đổng Chiêm sĩ quỳ trên mặt đất như cũ: "Ngươi liền lui xuống trước đi.
Nếu ngày mai Đại Lý Tự gọi ngươi đến hỏi, ngươi chỉ cần cắn chặt nói, ngày đó trong toà nhà thành Bắc, ngươi chỉ cùng đồng liêu uống rượu ngắm hoa, hoàn toàn không có sĩ tử tham gia thi hội nào khác.
"
Đổng Chiêm sĩ liên tục gật đầu, dập đầu cáo tội rời đi.
Ngọc Lâm ngồi trong thư phòng, nghĩ kế thoát thân lần này cho chính mình.
Chuyện mua bán đề thi lần này, hắn có phương pháp khiến chính mình thoát thân ra ngoài.
Vốn dĩ chuyện này liền không qua tay hắn, trừ phi mấy kẻ qua tay trong triều trở mặt khai ra chính mình, bằng không chuyện này dù như thế nào cũng không tính lên đầu chính mình được.
Nói như thế nào còn có bản thân Thái Tử chống đỡ đằng trước đó!
Nhị hoàng tử gọi người tới, uống trà trong chung, không nhanh không chậm phân phó Trương Hoà: "Ngươi phái người, bảo hắn tự xưng là người Đậu gia, đến nhà lao Đại Lý Tự thăm đại lang Đậu gia một chút.
Mời hắn uống ly rượu cũng được, ăn chén cơm cũng được, sợ tội tự sát, người chết không có đối chứng, chuyện này không cần ta tới dạy ngươi chứ?"
Ngọc Lâm buông chung trà, lại nói: "Còn về Đậu gia Giang Nam, ngươi liền bảo Đổng Chiêm sĩ viết phong thư đưa đến phủ Đốc tra Giang Nam, để Giang Nam Tổng đốc lấy danh nghĩa Đậu gia dĩ hạ phạm thượng, mua bán đề thi khoa cử, tiên hạ thủ vi cường niêm phong toàn bộ Đậu gia.
.
.
Còn về chuyện này, nếu lộ ra một tia dấu vết, độc thủ phía sau màn thuộc về ai, ngươi biết rồi chứ?"
Những dấu vết để lại này, nếu thật sự bị người bắt được chứng cứ, tự nhiên đều muốn thuộc về trên người Thái Tử.
Trong lòng Trương Hoà hiểu rõ ràng, theo tiếng lui ra.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Quân Tử Niệm ở trong nhà ngủ ngon hai ngày, ngày thứ ba liền thức dậy, cho người tắm gội thay quần áo, không kịp thương thảo đề cùng sĩ tử Giang Nam tham gia thi hội năm nay, lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa, tới cửa Quý phủ thăm viếng nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân sau này, lấy làm biểu thị thành tâm!
Quý phủ sau khi đón tam ca nhi và tứ ca nhi tham gia thi hội về phủ, liền nhận được bái thiếp của Quân gia truyền đến.
Hai ngày này, nhị lão gia cũng là tính ngày tự mình gặp mặt cô gia tương lai mà Hoàng Hậu tự mình làm mai này một lần.
Tứ ca nhi Quý phủ, ca ca ruột thịt của tứ nương tử, Quý Vân Thâm, sau khi ngủ hai ngày, cũng đã sớm rời giường, chờ gặp tứ muội phu của chính mình!
Một phòng người nhón chân mong chờ, Quân Tử Niệm ngồi xe tới cửa lớn Quý phủ.
Quý Vân Thâm đứng ở cửa lớn đón chào.
Hắn biết được chuyện muội muội nhà mình đính hôn cũng là sau thi hội, trình độ choáng váng kinh hãi cũng không kém bao nhiêu so với Quân Tử Niệm.
Hai ngày này, chỉ cần là sĩ tử tham gia kỳ thi đều là ngủ như chết, hắn dù chống đỡ thân thể muốn thay muội muội tìm hiểu một chút phẩm tính của Quân Tử Niệm này rốt cuộc như thế nào, cũng không có người nào cho hắn hỏi.
Hôm nay vừa thấy Quân Tử Niệm tuấn tú lịch sự, dáng vẻ đường hoàng, một trái tim lo sợ bất an của hắn tức khắc buông hơn phân nửa.
Người này, luận bên ngoài ngược lại cũng không tầm thường.
"Quân tam thiếu.
" Quý Vân Thâm đứng ở cửa, tự giới thiệu: "Ta là tứ ca ca của Vân Vi, luận tuổi, ta kém Quân tam thiếu không bao nhiêu, tam thiếu gọi ta một tiếng Vân Thâm là được.
"
"Không dám, không dám.
.
.
" Quân Tửu Niệm liên tục chắp tay thi lễ: "Vân Thâm huynh gọi ta Tử Niệm là được.
"
Quý Vân Thâm cũng không phải người ngượng ngùng, ngay sau đó cười nói: "Tử Niệm huynh, mời vào bên trong!"
Hai người cùng nhau tiến vào từ cửa lớn.
Quân Tử Niệm một lần tới thăm hỏi, lễ vật từng rương từng rương đưa vào Quý phủ.
So với ngày ấy nạp chinh, đều không kém bao nhiêu.
Người chưa tới, danh mục quà tặng cùng rương lễ vật đã tới trước.
Lão phu nhân ở chính viện cầm danh mục quà tặng mà hạ nhân đưa tới, cùng với Vương thị nhị phòng cười miệng đều không khép được.
Trong nhà tứ cô gia này, thật là.
.
.
Giàu có, quá giàu có!
Người này thật là.
.
.
Biết lễ nghĩa, quá hiểu chuyện!
Lão phu nhân biết Quân Tử Niệm qua phủ chuyện đầu tiên chính là đến trong viện mình thỉnh an.
Vì làm cháu gái nhà mình có thể "Ngẫu nhiên" gặp hắn một lần trong phủ, sáng nay tiểu nương tử các viện tới thỉnh an, đều bảo các nàng ngồi xuống.
Hoàng ma ma thấp giọng bẩm báo: Quân tam thiếu gia tới, lúc này bà mới cho các nàng rời khỏi chính viện.
Các tiểu nương tử nâng gót sen, yểu điệu lượn lờ một đường từ chính viện nói cười ra ngoài.
Quý Vân Thâm cùng Quân Tử Niệm đều là người tham gia thi hội.
Dưới tình huống hiện giờ, hai người có tiếng nói chung tự nhiên một đường thương thảo đề thi lần này.
Chỉ trên một đoạn đường như vậy, Quý tứ lang đã biết văn chương trong bụng Quân Tử Niệm.
Chỉ sợ thứ tự thi hội lần này, lấy tài hoa của Quân Tử Niệm, nhất định là mấy vị trí đứng đầu bảng.
Lập tức, trái tim bất an vốn dĩ buông một nửa của Quý Vân Thâm, biến thành bội phục, ngay cả ngữ khí cũng thân thiện tôn trọng rất nhiều.
"Tử Niệm huynh, vào cửa này, là thượng phòng của tổ mẫu.
"
Một cái quẹo vào, các tiểu nương tử trong Quý phủ cùng Quân Tử Niệm liền đụng mặt!
.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
78 chương
37 chương
121 chương
173 chương
99 chương
114 chương