Cát Quẻ

Chương 127

"Cũng tốt, kết đôi cùng Chi Hoạ nha đầu kia cũng là một đoạn lương duyên. " Lão phu nhân tỉ mỉ nhìn các tên trên giấy, xếp hạng đầu tiên tự nhiên là điều kiện tốt nhất: "Quân Tử Niệm này, nhân phẩm như thế nào?" "Nghe nói cực kỳ tốt, trong nhà các đời theo nghề buôn bán. Hắn là hài tử cực kỳ hiểu chuyện, năm nay mười bảy, nghe nói trong phòng ngay cả nha đầu hầu hạ cũng không có. " Trần thị lần lượt giải thích tin tức mình nghe được. Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Trương nhị lang kia cũng là người trong nhà cả nha đầu cũng không có, nhưng mà hắn lại làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy! Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết được phẩm tính của thiếu gia Quân gia này chứ!" Trần thị ngồi yên không nói. Việc hôn nhân này vốn chính là bản thân nhiệt tình giúp Tống Chi Hoạ giật dây, lòng tốt nếu biến thành lòng lang dạ thú, việc hôn nhân này không làm cũng thế! Lão phu nhân tự cảm giác không có thể diện, hơi ho khan một tiếng, tìm bậc thang nói: "Nghe trưởng tức ngươi nói như thế, Quân Tử Niệm này và Chi Hoạ nha đầu kia cũng rất xứng đôi. Nếu trúng tiến sĩ, chỉ sợ hắn liền coi thường dòng dõi Tống gia. Kêu Chi Hoạ nha đầu kia tới gặp ta, ta hỏi ý nó một chút, nếu cảm thấy có thể, chúng ta cũng nhanh chút cho người đi làm mai!" Lão phu nhân làm việc luôn chú ý tốc chiến tốc thắng. Có đối tượng, bà sai người lập tức đưa Tống Chi Hoạ tới, nể mặt hỏi hai câu chuyện bên lề, liền trực tiếp đi vào chính đề: "Hoạ tỷ nhi, ngươi năm nay mười sáu, cũng nên cẩn thận suy xét chuyện chung thân đại sự này một chút. Hiện giờ việc hôn nhân của lục tỷ nhi cũng định ra rồi, tiếp theo nên đến phiên ngươi. " Sắc mặt Tống Chi Hoạ trắng bệch lại đỏ bừng lên, trong tay không ngừng nắm khăn. Quả nhiên muốn tới, lão phu nhân quả nhiên muốn gả nàng cho những nhà thương nhân đó! "Tổ mẫu nơi này nhìn trúng nhi lang tốt một nhà. Tổ mẫu không muốn làm khó ngươi, cho nên muốn hỏi ý của ngươi một chút. " Vẻ mặt lão phu nhân hoà ái dễ thân, là thật tình muốn giúp ngoại tôn nữ số khổ này của chính mình tìm một người trong sạch: "Nhi lang này họ Quân, tên Tử Niệm, năm nay mười bảy, là một người đọc sách. Trong nhà tuy các đời theo thương nghiệp, rốt cuộc năm nay hắn lên kinh tham gia khoa cử. Nếu đậu cao trung, để cữu cữu ngươi giúp đỡ, cũng có thể làm quan trong nha môn kinh thành. Không chừng, ngày sau cũng có thể kiếm một cái danh Cáo mệnh trở về cho ngươi. . . Là một đoạn lương duyên tốt đẹp. " Tống Chi Hoạ nghe xong lời này, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Trong nhà các đời theo thương nghiệp, nếu cao trung còn muốn cữu cữu Thượng Thư của nàng trợ giúp mới có thể vào triều làm quan, vậy nếu không đậu cao trung thì sao? Người như vậy, người như vậy sao có thể so sánh với Ninh thế tử! Quý Thất nói rất đúng, gả cho người như vậy, các đời con cháu đều phải bị người xem thường. Trong nhà có nhiều ngân lượng lại có tác dụng gì, tất cả đều là vật a đổ! Lão phu nhân thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, thân thể đong đưa không ngừng, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Hoạ tỷ nhi, vì sao sắc mặt ngươi khó coi như thế?" "Tổ mẫu!" Tống Chi Hoạ lập tức quỳ xuống, dập đầu thật mạnh nói: "Chi Hoạ không muốn gả chồng, Chi Hoạ muốn vẫn luôn canh giữ bên người tổ mẫu, hầu hạ tổ mẫu!" "Nha đầu ngốc!" Lão phu nhân đưa cho Hoàng ma ma một ánh mắt, Hoàng ma ma lập tức đi xuống đỡ người lên, đưa tới trước mặt lão phu nhân. Lão phu nhân vỗ tay nàng ta cười nói: "Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, đây xác thật là một đoạn nhân duyên tốt. Quân Tử Niệm kia thật sự là nhi lang tốt, nhất định sẽ không phụ ngươi!" "Tổ mẫu," Biểu tình của Tống Chi Hoạ kiên định: "Chi Hoạ không gả cho hắn!" Bộ dáng như thế, lão phu nhân đã nhìn ra nàng ta nhất định là có người trong lòng mới cự tuyệt việc hôn nhân này. Bà thấp giọng hỏi: "Người trong lòng ngươi là ai? Nói ra, tổ mẫu biết rồi tham mưu thử xem, nếu môn đăng hộ đối, tổ mẫu nguyện ý giúp ngươi!" Tống Chi Hoạ kinh ngạc với ánh mắt của lão phu nhân, lại lòng tràn đầy vui sướng vì lão phu nhân thật tình đối đãi. Nàng vừa há miệng muốn nói ra Ninh thế tử phong thái như hoạ, lập tức nghĩ tới chuyện Quý Thất bị Hà thị phản đối. Cả mẫu thân ruột thịt cũng đều phản đối Quý Thất gả cho Thất hoàng tử làm trắc phi, chính mình một nữ tử khác họ như vậy, lão phu nhân làm sao sẽ thành tâm thực lòng trợ giúp chính mình? "Không, không có người. . . " Nàng rũ đầu, lòng tràn đầy khổ sở, lại kiên định dị thường. Một tháng sau, nàng nhất định phải đi đến phủ Ninh Bá, dù lấy cớ thêm trang vì Ninh đại nương tử cũng thế, nhất định phải ở ngày ấy có thân cận da thịt với Ninh thế tử trước mặt mọi người, khiến Ninh thế tử nâng chính mình vào phủ! Lão phu nhân hỏi dò mấy phen, Tống Chi Hoạ vẫn là cắn răng nói chính mình thề sống thề chết không gả cho Quân Tử Niệm, trong lòng cũng không có người khác! Đợi nàng ra khỏi chính viện, lão phu nhân thở dài với Trần thị: "Ngươi cũng đã nhìn ra, Chi Hoạ đứa nhỏ này, lòng cao ngất!" Trần thị thở dài theo. Quân Tử Niệm thiếu niên như vậy, vẫn là nhân lúc trước khoa cử đi làm mai, xem Tống Chi Hoạ như nữ quyến Quý phủ mà xuất giá, đối phương mới có khả năng đồng ý việc hôn nhân này. Nàng và lão phu nhân thật là vì Tống Chi Hoạ mà suy nghĩ, tìm cho nàng ta một nhi lang tốt khó gặp, lại không nghĩ để lại trong lòng nàng ta cái danh xấu xa như thế. Lão phu nhân xua tay nói: "Thôi thôi, mọi người nơi nào đều có thể giống như lục tỷ nhi, được Hoàng Thượng tứ hôn làm Vương phi. Việc hôn nhân của Chi Hoạ, ta mặc kệ nó! Để Tống gia làm chủ cho nó đi thôi!" Trần thị gật đầu, củ khoai lang phỏng tay như vậy, chuyện cố sức không được lòng, không làm càng tốt. Lục tỷ nhi được Hoàng Đế tứ hôn, đó là vì nó và Thất hoàng tử tâm ý tương thông, lương duyên như vậy, thật sự giống như lời lão phu nhân, nơi nào mỗi người đều có thể có được! Hai người đang nói, người cửa trong vội vã lại đây bẩm báo: Lục nương tử và tứ nương tử trên đường trở về gặp nạn! "Cái gì!" Lão phu nhân và Trần thị vừa nghe tin tức, tất cả đều bị doạ đến hoảng loạn nhảy dựng lên, thần sắc vội vàng chạy ra bên ngoài. Trần thị còn vài phần lý trí, đi đến cửa trong liền kêu người vào hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả! Người trở về bẩm báo đầu tiên chính là nha hoàn Bồng Bồng bên người tứ nương tử. Nàng được Thất hoàng tử từ bên đường mang về, trở về liền ô ô nghẹn ngào mà kể lại chuyện trời mưa quỷ dị, xa phu như thế nào mang theo hai người chạy đến trên núi: "Nô tỳ được người hầu của Thất hoàng tử cứu trở về. Thị vệ của Thất hoàng tử nói, Thất hoàng tử đã cứu được lục nương tử, nhưng mà tứ nương tử trước đó lăn xuống triền núi, khi nô tỳ trở về, bọn họ đang tìm tứ nương tử. . . " Thất hoàng tử đã cứu được lục tỷ nhi, trong lòng Trần thị thở phào nhẹ nhõm. Tứ nương tử lăn xuống triền núi, doạ Vương thị sợ tới mức hồn phách đều bay ra: "Tứ tỷ nhi lăn xuống triền núi? Lão phu nhân, lão phu nhân. . . Nhanh phái người đi tìm tứ tỷ nhi! Bằng không, bằng không, tứ tỷ nhi một nữ tử yếu đuối ở bên ngoài. . . " Quý lão phu nhân tự nhiên có thể lý giải nỗi lo lắng của Vương thị, trấn an nói: "Nhị tức phụ, ngươi đừng vội, ngươi đừng vội. Thất hoàng tử đã phái người đi tìm, sẽ không có việc gì. . . Nếu trong phủ chúng ta gây động tĩnh lớn phái người đi tìm, chắc chắn khiến người khác chú ý, để người có lòng truyền ra, thanh danh của tứ tỷ nhi không dễ nghe. . . " Trần thị cũng lôi kéo Vương thị đang mất hồn mất vía an ủi một trận. Chuyện gặp nạn này bị lão phu nhân, Trần thị biết được, tự nhiên tam phòng Hà thị cũng biết được. Chỉ là truyền đến truyền đi, truyền tới nơi này cũng chỉ có nửa phần ý tứ giống như lúc trước lão phu nhân ở chính viện nghe được: Lục nương tử và tứ nương tử trên đường trở về gặp nạn! .