07 Tiểu đạo sĩ ngày càng nghiêm túc học tập đạo thuật, hắn quyết định sẽ giúp bé thỏ biến thành người. Sư phụ nhìn người đệ tử nghiêm túc lật từng trang đạo pháp cổ, trong lòng rất vui mừng. Đệ tử nỗ lực như vậy, chắc chắn ngày sau sẽ kế thừa được đạo quán. Lúc đó, mình có thể cùng sư đệ đi du ngoạn bốn phương, ngẫm lại thật có chút kích động nha! O(∩_∩)O ha ha ha ~ Tiểu đạo sĩ cảm thấy có chút thất bại, mỗi trang mỗi chữ trong đạo pháp cổ hắn đều đã biết hết, thế nhưng khi xếp thành một câu lại hoàn toàn không hiểu được, đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc. Hắn đặt sách lên giường để bé thỏ đọc cho mình nghe. Bé thỏ cũng phối hợp, nhanh chóng đọc từng chữ, âm thanh nghe thật êm tai, đặc biệt dễ chịu. Bé thỏ: “Phép thuật của con người thật đơn giản nha.” Tiểu đạo sĩ: “Cái.... Cái gì?” Hắn đang hoài nghi chính mình nghe không rõ. Bé thỏ con dần thả hồn, đắm chìm vào thế giới đạo pháp. Tiểu đạo sĩ luôn kiếm một góc vắng vẻ trong đạo quán để ngồi. Bé thỏ này rất ham đọc sách, bất kể là ngày hay đêm bé đều lén vào thư phòng nằm đọc, cái miệng nhỏ thì cứ lẩm ba lẩm bẩm đọc, tất cả đều là đạo pháp cao thâm. Tiểu đạo sĩ có chút lo sợ, lỡ như để sư đệ nhìn thấy chắc là sẽ bị dọa đến ngất đi. 08 Ngoài cửa sổ có tiếng động, hình như là tiếng bước chân của hai người. “Vân Tích, ta muốn hôn đệ.” !!! Là giọng của sư phụ. Hỏng! Tự ý mình chuyển phòng lại quên chưa nói với sư phụ. “Không được đâu ~” Giọng nói sư thúc ngày thường rất ngạo kiều, nhưng âm thanh lúc này lại đặc biệt mềm mại. Ngay sau đó, bên ngoài lại vang lên những âm thanh quấn quýt nhau. Tiểu đạo sĩ nhanh tay bịt kín miệng nhỏ của bé thỏ, hắn lo bé sẽ phát ra tiếng động quấy rối chuyện tốt của sư phụ và sư thúc. Năm phút trôi qua, âm thanh bên ngoài không có dấu hiệu ngừng lại, chỉ có càng lúc càng kịch liệt, dồn dập. ‘Bang’ một tiếng, cửa phòng bị đá văng, tiểu đạo sĩ sợ đến run lên. Sư phụ đang bế sư thúc trong lòng, gương mặt đờ đẫn nhìn về phía tiểu đạo sĩ. Sâu trong đôi mắt hoa đào của sư phụ là men rượu, gương mặt đỏ bừng bừng, nơi khóe miệng còn lưu lại vết tích kịch liệt khi nãy. Sư phụ: “Khụ, con ở chỗ này làm gì?” Tiểu đạo sĩ: “Vừa rồi con ở trong phòng đọc sách, sợ ảnh hưởng đến các đệ đệ nghỉ ngơi nên liền chạy tới căn phòng yên tĩnh này.” Sư phụ: “Nỗ lực học tập đạo pháp, rất tốt. Khụ.... Con tiếp tục học đi, ta với sư thúc sẽ không quấy rầy.” Tiểu đạo sĩ:”..... Sư phụ, sư thúc đi thong thả.” Bé thỏ phóng nhanh xuống bàn, ti hí mắt nhìn lén từ khe cửa. Sư thúc vẫn là một mặt e thẹn nhéo vào lưng sư phụ, tuy rất đau nhưng người vẫn ngoan ngoãn để sư thúc tùy ý nhéo. Bé thỏ: “Vừa rồi bọn họ làm gì ở bên ngoài vậy?” Tiểu đạo sĩ: “Bọn họ đang... đang song tu, đúng vậy, song tu[*].” [*] Song tu: tu luyện cùng nhau =))) Bé thỏ: “Wow ~ thì ra là như vậy nha, quả nhiên đạo pháp thật tuyệt diệu.” Tiểu đạo sĩ day day trán, hắn cảm thấy chính mình đã quá thông minh và giỏi chịu đựng khi ở cái tuổi này. 09 Chớp mắt, bé thỏ đã ở đạo quán được hai năm. Trong hai năm nay, tiểu đạo sĩ đã học được vô số cách gọt cà rốt, bé thỏ cũng đã xem xong sách trong đạo quán. Vào một buổi tối, trong lúc tiểu đạo sĩ đang mơ màng ngủ, đột nhiên hắn phát hiện bé thỏ ú trong lòng mình biến thành một cậu bé có khuôn mặt xinh đẹp, nhất thời bị dọa tỉnh. Tiểu đạo sĩ: “Cậu....cậu.... cậu... Làm sao cậu có thể biến thành người được?” Cậu nhóc dụi dụi mắt: “Sao vậy?” Tiểu đạo sĩ: “Cậu biến thành người kìa!” Cậu nhóc ôm chặt lấy tiểu đạo sĩ: “Ye! Rốt cuộc tôi cũng có thể về nhà rồi.” Tiểu đạo sĩ ngây người: “Về nhà?” Thì ra bé thỏ này trốn nhà đi. Cậu ta chắc là đứa nhỏ nhất trong nhà, thỏ tinh biến thành người trễ nhất. Rốt cuộc vì không chịu được cả tộc thỏ cười nhạo, bé thỏ nhỏ đã mặc áo choàng đỏ, tuyên bố với cha mẹ nếu không biến được thành người sẽ không về nhà. Sau đó bừng bừng khí thế hiên ngang bỏ đi. Tiếp theo đó, bởi vì quá lạnh và quá đói mà xỉu luôn dưới trời tuyết, được tiểu đạo sĩ nhặt về đạo quán. 10 Bé thỏ con vui mừng chuẩn bị về nhà. Tiểu đạo sĩ đem những quyển sách mà ngày thường bé thỏ thích xem cùng cà rốt đã cắt sẵn thành miếng bỏ vào một túi lớn. Bé thỏ đi rồi, tiểu đạo sĩ có chút thất thần. Vào lúc làm bài tập buổi sáng, Thanh Dương một bên ăn vụng thịt bò khô, một bên hỏi tiểu đạo sĩ: “Đại sư huynh, sao hôm nay không thấy bé thỏ con của huynh vậy?” Tiểu đạo sĩ buồn hiu trả lời: “Nó bỏ đi rồi.” Thanh Dương vỗ vỗ vai hắn: “Không sao, không sao, ngày mai đệ sẽ mua cho huynh một con khác.” Tiểu đạo sĩ lắc đầu: “Cổ thi nói rằng, Tằng kinh Thương Hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân. [*]” [*] đây là một câu nói cổ, có ý nghĩa trong tình yêu là: Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa. Thanh Dương: “Nghe cứ quái quái thế nào ấy?” Một hạt dưa bay đến, yên vị ở giữa trán Thanh Dương. Sư thúc: “Thanh Trúc, Thanh Dương phạt vẽ bùa ‘Ngưng thần phù[*]‘ một trăm lần.” [*] Một loại bùa chú giúp tập trung. Mặt Thanh Dương nhăn như quả mướp đắng. Tiểu đạo sĩ nghiêm túc vẽ bùa ‘Ngưng thần phù’ một trăm lần. Hóa ra những lúc đó, có bé thỏ con cho mình dán bùa ‘Ngưng thần phù’, bây giờ mình vẽ nhiều như vậy lại không có bé thỏ để dán nữa. Aizz, bé thỏ đã đi hai ngày rồi, thật nhớ cậu ấy..... – Hihi thật năng suất phải không:v