Tin về vụ cướp nhà băng được truyền đi ngay trên các kênh thông tin của cảnh sát, nhưng mãi tận hai giờ đồng hồ sau, một viên trung úy nào đó mới báo cho Acoca hay. Một giờ sau, Acoca tới Vahadoiid. Y nổi khùng lên trước sự chậm trễ. - Tại sao tôi không được thông báo ngay lập tức? - Xin lỗi đại tá, nhưng chúng tôi chưa bao giờ gặp trường hợp... - Các anh đã có nó trong tay mà còn để sổng! - Đó không phải là lỗi của... - Đưa người thủ quỹ lên đây! Người thủ quỹ tỏ ra đầy vẻ quan trọng: - Hắn ta đến đúng ô của tôi. Chỉ cần nhìn vào mặt hắn, tôi có thể nói ngay hắn là kẻ giết người. Hắn... - Anh hoàn toàn tin chắc người đàn ông đã đe dọa anh là Jaime Miro? - Tuyệt đối. Thậm chí hắn còn đưa tôi xem tờ áp phích truy nã chính hắn. Nó bị... - Hắn vào nhà băng một mình sao? - Đúng vậy. Hắn chỉ vào một phụ nữ đứng trong hàng và nói rằng bà ta là đồng bọn, nhưng khi Miro đi khỏi tôi nhận ra bà ấy là một thư ký, khách quen của chúng tôi và... Đại tá Acoca không còn kiên nhẫn được: - Khi Miro ra, anh có nhìn xem hắn đi hướng nào không? - Ra đằng cửa trước. Cuộc gặp gỡ với viên cảnh sát giao thông cũng không gì hơn. - Có bốn đứa trong xe, thưa đại tá. Jaime Miro, một người đàn ông khác, và hai phụ nữ ngồi phía sau. - Chúng đi hướng nào? Người cảnh sát lúng túng: - Thưa ngài, có thể hướng nào cũng được một khi chúng thoát ra khỏi quãng đường một chiều ấy. Mặt anh ta sáng bừng lên - Dầu vậy, tôi có thể tả về cái xe. Đại tá Acoca lắc đầu khinh bỉ. - Khỏi phiền! * * * Cô đang mơ, và trong giấc mơ cô nghe thấy tiếng ồn ào của một đám đông, họ tới đây tìm cô để thiêu cô trên giàn hỏa vì tội đã cướp nhà băng. Không phải là cho tôi. Đó là cho sự nghiệp giành tự do. Tiếng ồn ào càng to hơn. Megan ngồi dậy nhìn trừng trừng vào những bức tường lâu đài xa lạ. Tiếng ồn ào là có thực, đang từ bên ngoài vọng vào. Megan vội đi tới bên cửa sổ. Ngay trước lâu đài là một tốp lính đang hạ trại. Cô bàng hoàng. Chúng tóm bọn ta rồi. Mình phải tìm Jaime ngay. Cô vội chạy sang phòng Jaime ngủ với Amparo và nhìn vào trong. Phòng trống rỗng. Cô chạy xuống thang tới phòng khách ở tầng dưới thì thấy Jaime và Amparo đang đứng gần cánh cửa trước đã cài then. Felix chạy tới bên họ: - Tôi đã xem kỹ. Không có lối nào khác ra khỏi đây. - Mấy cửa sổ sau thì sao? - Quá bé. Lối ra duy nhất là cửa trước này. Chỗ bọn lính đang chờ sẵn. Megan nghĩ. Thế là rơi vào bẫy rồi. Jaime nói: - Thật vô phúc cho ta là chúng lại chọn chỗ này mà hạ trại. - Thế bây giờ chúng ta làm gì? - Amparo thì thào. - Không thể làm gì được. Chúng ta phải ở đây cho tới khi chúng đi. Nếu... Đúng lúc đó vang lên tiếng đập mạnh ở cửa trước. Một giọng hách dịch vang lên. - Mở cửa! Jaime và Felix nhìn nhau. Rất nhanh, không ai bảo ai, cả hai cùng rút súng ra. Cái giọng đó lại vang lên: - Chúng tôi biết có người ở trong. Mở cửa ngay. Jaime bảo Amparo và Megan: - Tránh ra! Hết đường, Megan nghĩ khi Amparo lùi ra sau Jaime và Felix. Bên ngoài phải có ít nhất hai chục tên lính có vũ khi chúng ta không còn cơ may nào nữa. Trước khi có người kịp ngăn lại, Megan bước nhanh tới cửa trước và tháo chốt. - Ơn Chúa, ngài đã đến! - Megan kêu lên. – Ngài phải giúp tôi.