Mới đi được một đoạn, Ricardo Meliado chợt trông thấy con sói xám rất lớn đang lao về phía cửa hang. Anh khựng lại một giây, rồi vọt theo nó, nhanh đến mức chính anh cũng không ngờ nổi, lao vào trong hang. - Sơ? Trong ánh sáng lờ mờ, anh thấy một bóng xám khổng lồ đang chồm về phía Graciela. Theo bản năng anh rút súng, bóp cò. Con sói rú lên một tiếng đau đớn và quay sang Ricardo. Anh cảm giác được những chiếc răng sắc nhọn của con thú dữ bị thương đang giằng xé quần áo, và ngửi thấy hơi thở hôi hám của nó. Con sói mạnh hơn anh tưởng, hung hãn và dữ tợn. Ricardo cố gắng chống trả, nhưng cứ cảm thấy xỉu dần đi. Anh chỉ lờ mờ nhận biết Graciela đang tiến về phía mình, và anh quát lên: - Lui ra. Thế khi anh nhìn thấy tay cô nâng lên phía trên đầu anh, và hạ nhanh xuống. Anh thoáng thấy một hòn đá to, đầy góc cạnh. Cô ta giết mình rồi. Một giây sau hòn đá lướt qua anh đập trúng đầu con sói. Tiếng rú cuối cùng dữ tợn vang lên. Con sói đã chết. Vì viên đạn của Ricardo hay vì tảng đá của Graciela? Ricarđo nghĩ, nhưng không đủ sức trả lời. Anh nằm bất động trên nền hang, thở dốc. Graciela quỳ xuống cạnh anh. - Anh có sao không? - Giọng cô run lên. Anh cố lấy sức lắc đầu. Nghe tiếng lít rít phía sau, anh quay lại và thấy đàn sói con đang rúc vào một góc. Anh nằm yên lấy lại sức, rồi gượng dậy. Họ run rẩy chui ra ngoài đón luồng khí núi tinh khiết. Ricardo hít căng đầy lồng ngực cho tới khi đầu anh tỉnh táo trở lại. Cú sốc về thể xác lẫn tinh thần của sự cọ xát với cái chết khiến cả hai người như mất hết sức lực: - Phải đi khỏi đây ngay. Có thể cả bầy sói kéo nhau đến bây giờ đấy. Graciela rùng mình khi nghĩ đến sự nguy hiểm khủng khiếp vẫn còn đe dọa họ Hai người tiếp tục đi theo con đường núi dốc khoảng một giờ nữa, và cuối cùng khi gặp một dòng suối nhỏ, Ricardo nói: - Dừng ở đây thôi. Chẳng có bông băng lẫn thuốc sát trùng, họ cùng lau sạch những vết sói ngoạm, sói cào trong nước suối mát lạnh. Cánh tay Ricardo cứng đơ, cử động hết sức khó khăn. Và tiếng Graciela bỗng cất lên khiến Ricardo sững sờ: - Để em làm cho. Anh còn ngạc nhiên hơn, khi cô nhẹ nhàng và cẩn thận lau rửa từng vết xước cho anh. Rồi, bỗng Graciela run lẩy bẩy vì cơn sốc vừa qua. - Có sao đâu - Ricardo nói - mọi chuyện đã qua rồi. Nhưng cô vẫn không hết run rẩy. Anh đỡ cô trong cánh tay mình và nói êm ái: - Nó chết rồi. Có gì em phải sợ nữa nào? Anh ôm. chặt cô, và cảm thấy cặp đùi cô tựa vào đùi anh, đôi môi mềm của cô kề sát môi anh và cô đang mỗi lúc ghì giữ chặt anh hơn, miệng thì thầm những gì anh không hiểu. Điều đó diễn ra cứ như anh luôn được biết trước về Graciela, mặc dù anh chẳng hiểu gì về cô cả. Trừ một điều nàng là phép mầu của Chúa, anh nghĩ thầm. Graciela đang nghĩ đến Chúa. Cảm tạ Người, đức Chúa, vì hạnh phúc này. Ơn Người, vì cuối cùng đã cho con được biết tình yêu là gì. Graciela đang nếm trải những xúc cảm mà cô không gọi được thành tên, nó vượt ra ngoài cái cô từng tưởng tượng. Ricardo ngắm nhìn cô, vẻ đẹp và tình yêu cô dâng hiến cho anh vẫn còn khiến anh bàng hoàng. Bây giờ nàng thuộc về mình, anh nghĩ. Nàng sẽ không phải trở về với tu viện. Chúng ta sẽ lấy nhau và sẽ sinh ra những đứa trẻ đẹp đẽ, kháu khỉnh, thông minh và mạnh mẽ. - Anh yêu em. Anh sẽ không bao giờ để em đi khỏi anh, Graciela. - - Ricardo... - Em yêu, anh muốn cưới em. Em lấy anh nhé? Thậm chí chẳng suy nghĩ, Graciela đáp ngay: - Vâng! Ôi, vâng! Và cô lại ngã vào vòng tay anh. Đây là điều mình hằng mong muốn và mình đã nghĩ rằng khống thể có. Ricardo nói: - Chúng ta sẽ sang Pháp sống một thời gian. Bên đó, chúng ta sẽ được an toàn. Cuộc chiến này sẽ phải nhanh chóng kết thúc, lúc đó ta sẽ trở về Tây Ban Nha. Graciela hiểu cô sẽ đi bất cứ đâu với người đàn ông này, và nếu gặp hiểm nguy, cô muốn cùng được chia sẻ với anh. Họ nói về bao điều. Ricardo kể cô nghe anh đã đến với Jaime Miro như thế nào, kể về cuộc hôn nhân tan vỡ, về sự tức giận của cha anh. Nhưng khi Ricardo đợi Graciela kể cho anh nghe về quá khứ của mình, cô im lặng. Cô nhìn anh và nghĩ, Mình không thể kể cho anh được. Anh sẽ ghét mình. - Ôm lấy em nào - Graciela nài nỉ. Họ ngủ bên nhau và tỉnh dậy vào bình minh để ngắm mặt trời bò trên đỉnh núi, tắm cho rừng cây trong vầng sáng đỏ ấm áp của mình. Ricardo nói: - Hôm nay trốn ở đây cho an toàn. Trời tối ta sẽ lên đường. Họ ăn những thứ người Digan cho, và bàn tính chuyện tương lai: - Đất Tây Ban Nha này vô khối điều kiện làm ăn tuyệt vời một khi có hòa bình. Anh có hàng chục dự định. Chúng mình sẽ làm ăn riêng. Sẽ mua một căn nhà đẹp và nuôi dạy các chàng trai tuấn tú. - Và các cô gái kiều diễm nữa chứ. - Và các cô nàng yêu kiều nữa - Anh cười. – Anh chưa từng nghĩ anh lại được hạnh phúc dường này. - Em cũng vậy, Ricardo. Hai ngày nữa mình sẽ tới Loglono và sẽ gặp những người khác - Ricardo nói - Chúng mình sẽ nói với họ rằng em không trở lại tu viện nữa. - Không biết họ có hiểu không nhỉ - cô cười to - em chẳng quan tâm, có Chứa hiểu. Em yêu cuộc sống trong tu viện - cô nhẹ nhàng nói - nhưng... Cô ngả vào người Ricardo và hôn anh. Ricardo nói: - Anh có bao nhiêu thứ đền bù cho em. Cô bối rối: - Em không hiểu. - Bao năm qua em ở trong tu viện, cách biệt với thế giới bên ngoài. Nói anh nghe, em yêu... có lúc nào em thấy tiếc là mình đã bỏ phí ngần ấy năm không? Biết nói làm sao để ảnh hiểu? - Ricardo... em không mất thứ gì cả. Phải chăng, em thực sự đã trải qua nhiều mất mát - Graciela nói - Anh nghĩ ngợi, không biết bắt đầu từ đâu. Anh nhận thấy những sự kiện anh cho là quan trọng thì thật sự chẳng có ý nghĩa gì với các tu sĩ sống cách biệt. Chiến tranh? Bức tường Berlin? Những vụ ám sát các lãnh tụ chính trị như tổng thống Mỹ John Kennedy và em trai Robert Kennedy? Và Martin Luther King, nhà lãnh đạo vĩ đại của phong trào không dùng bạo lực đòi quyền bình đẳng cho người da đen? nạn đói? Lũ lụt? Động đất? Hay những cuộc bãi công, biểu tình phản đối sự vô nhân đạo của con người đối với con người? Rốt cuộc, có điều nào trong đó ảnh hưởng sâu sắc đến đời sống bản thân cô hay cuộc sống cá nhân của phần đông nhân loại trên thế gian này? Cuối cùng Ricardo nói: - Về mặt nào đó em chẳng mất mát nhiều. Nhưng mặt khác, phải, có cái rất quan trọng đã và đang diễn ra. Cuộc sống Khi em giam mình trong tu viện ngần ấy năm trời thì bao đứa trẻ đã ra đời và lớn lên, bao đôi lứa lấy nhau, con người đã chịu đựng đau khổ và hưởng thụ hạnh phúc, những người đã qua đời. Và tất cả chúng ta đây đều có một phần trong đó, một phần trong đó, một phần của sự sống. - Thế anh nghĩ rằng em chưa từng hay sao? - Graciela hỏi và rồi lời nói cứ thế tuôn ra trước khi cô kịp dừng lại - Em đã từng là một phần của cái cuộc sống mà anh đang nói đến nhưng đó là địa ngục sống. Mẹ em làm đĩ và tối nào em cũng có một ông bác mới. Khi mười bốn tuổi, em trao thân cho một gã, bởi lẽ em bị gã lôi cuốn và em ghen với mẹ về những gì bà ấy làm - lời cô tuôn ra như nước lũ - em cũng sẽ trở thành một con đĩ nếu như em đã ở lại đó để làm một phần của cái cuộc sống mà anh cho là quý giá: Không, em không tin rằng mình đã chạy trốn bất cứ điều gì. Em đã tới được một cái gì đó. Em đã tìm thấy một thế giới an toàn, một thế giới tốt đẹp và bằng an. Ricardo nhìn cô, sợ hãi: - Anh... anh xin lỗi. Anh không định... Cô khóc nức nở. Anh nắm tay cô trong tay mình và nói: - Suỵt! Có sao đâu nào? Mọi chuyện đã qua rồi mà! Lúc ấy em chỉ là một đứa trẻ con. Anh yêu em! Ricardo như đã ban cho cô sự xá tội. Cô đã thổ lộ với anh những điều khủng khiếp nhất trong quá khứ, vậy mà anh lại tha thứ cho cô, và điều kỳ diệu trong mọi điều kỳ diệu, anh vẫn yêu cô. Anh siết chặt cô. Có một bài thơ của Federico Garcia Lorca như thế này: Đêm không chịu đến. Nên anh không thể đến. Và em không thể đi... Nhưng anh sẽ đến Lưỡi anh cháy bỏng cơn mưa môi Ngày không chịu đến Nên anh không thể đến. Và em không thể đi... Nhưng anh sẽ đến Qua bao lầy lội của bóng đêm dày đặc Ngày không đến và đêm không đến Và anh có thể chết vì em, Và vì anh. Đột nhiên cô nghĩ tới những người lính đang săn lùng họ và tự hỏi liệu cô và Ricardo yêu dấu có còn sống để kịp chung hưởng hạnh phúc đó không?