Cappuccino

Chương 51

Từng lời lẽ đay nghiến tôi dành cho Hoàng Mai ban trưa giờ đây được tôi thuật lại một cách rõ ràng và tường tận cho Lan biết vì nàng đã yêu cầu rằng tôi phải kể hết tất cả các tình tiết dù lớn dù nhỏ xảy ra giữa tôi với Hoàng Mai, có thế nàng mới tìm cách mà giúp được. Tôi thực sự không hiểu một điều rằng, một người con gái có thể chịu được người con trai mà mình thích kể chuyện về người con gái khác sao, thông thường thì người con gái đó sẽ biểu lộ nét khó chịu ra mặt ngay, vậy mà khi nghe tôi kể, nét mặt Lan chưa biến sắc một lần nào cả, có lẽ nào Lan lại không thích tôi? Mấy tháng qua chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra thôi sao? Và rồi sau khi nghe tôi kể xong, nàng thở dài một tiếng rồi trầm giọng: -Phong này, tuy trước giờ Lan vẫn tôn trọng ý kiến của người khác bất chấp họ đúng sai, nhưng lần này Phong đã sai thật rồi đấy! -Sao, Phong sai à? -Dù đúng hay sai thế nào đi chăng nữa nhưng Phong phải tôn trọng một nguyên tác rằng không bao giờ quát nạt, nặng tay với con gái! -Nhưng lúc đó Phong tức giận quá đâu thế nào kìm nén cảm xúc được! -Thế mới bảo là Phong sai rồi đấy! -Bây giờ Phong phải làm sao đây! -Đơn giản thôi, xin lỗi là xong ngay ấy mà! -Chỉ xin lỗi thôi sao? -Phong nên nhớ một điều rằng, con gái dù có cứng rắn đến mức nào đi chăng nữa nhưng họ vẫn phải mềm lòng với người mình thích mà thôi. -Vậy bây giờ Phong phải đi xin lỗi à? -Ngồi dậy và đi xin lỗi ngay! Càng sớm càng tốt! – Nàng mỉm cười lôi tôi dậy. -Phong đi nhé! -Rồi cứ đi đi! Kết quả ra sao nhớ báo cho Lan biết đấy! -Ừ, tạm biệt! -Tạm biệt Phong, chúc thành công nhé! – Nàng vẫn mỉm cười chào tạm biệt tôi. Quả thật là từ lúc nghe tôi kể cho đến lúc chào tạm biệt, thái độ của Lan chẳng thay đổi tý nào cả, vẫn vui vẻ chỉ cách cho tôi làm lành Hoàng Mai và vẫn vui vẻ tiễn chân tôi ra về. Có lẽ nào nàng không có cảm giác gì với tôi chứ, tôi đã hoang tưởng trong suốt ngần ấy thời gian học chung với nàng sao? Nhưng thôi, giờ đây tôi chẳng còn tâm trạng nào để ý nhiều đến chuyện đó nữa, việc duy nhất mà tôi muốn làm lúc này là chạy thật nhanh đến chỗ Hoàng Mai để xin lỗi em, tôi đã quá ấu trĩ trong sự việc lần này rồi, chỉ một kích động nhỏ thôi thì tôi đã thẳng thừng quát mắng Hoàng Mai không thương tiếc. Đã mấy lần tôi quát mắng Hoàng Mai như thế này rồi nhỉ? Ba lần, bốn lần có lẽ, thế mà em vẫn tha lỗi cho tôi, vậy mà tôi chẳng biết sửa đổi, vẫn nặng lời với em mỗi khi bực tức. Như thế chẳng khác nào tôi coi em như là một cái bao cát không hơn không kém thôi sao? Không đúng, em chính là bạn gái của tôi, là người con gái tôi đã quyết tâm lựa chọn sau bao chuyện rắc rối xảy đến, vậy nên tôi phải có trách nhiệm đối với em về tất cả mọi mặt, một lời xin lỗi thì không bao giờ đủ với em được, nhưng tôi sẽ làm tất cả để được em tha thứ. -Mai à! – Tôi bước vào nhà gọi lớn. Thế nhưng trong nhà hoàn toàn không có lấy một bóng người nào ngoài chính tôi đang đứng lẩng thẩng một mình trong đó. Cũng phải, lúc nãy khi tôi vào nhà thì cửa ngoài vẫn còn khóa mà. Nếu Hoàng Mai về nhà rồi thì cửa phải khóa trong mới đúng, vậy là em vẫn chưa về nhà, thế em có thể thể đi đâu được chứ? À phải, có thể Hoàng Mai đang muốn tránh mặt tôi nên đã về nhà mẹ của mình rồi, dù gì em cũng đang giận tôi mà , làm sao có thể về nhà tôi ở được cơ chứ, chắc là đang chờ tôi đến xin lỗi rồi rước nàng về dinh đây. Được thôi, kiểu nào lâu lâu cũng phải đến thăm mẹ của em một lần mà, chắc là chậc vậc lắm chứ chẳng chơi, vì có thể em sẽ kể cho mẹ của mình biết chuyện hai chúng tôi cãi nhau và mẹ của em thế nào cũng cằn nhằn tôi thôi. Đành chịu vậy, chính tôi gây ra chứ ai vào đây nữa, thà chịu mắng một chút mà người yêu còn tha lỗi chi mình chứ sĩ diện quá thì có nước mà ở giá cho đến già luôn chứ giỡn. Nhưng khi đến nhà của Hoàng Mai thì tôi mới giật mình khi nghe mẹ của em nói: -Sao, con tìm Hoàng Mai à? -Ơ, Hoàng Mai không có ở đây hả cô? -Không, nó có về thì về cùng con chứ làm gì đến thăm cô một mình, bộ hai đứa có chuyện gì sao? -Um…chuyện khó nói lắm ạ? -Khó nói cũng không sao, nhưng chung quy là đã xảy ra chuyện gì? -Dạ, chúng con cãi nhau ạ! -Trời đất, lại xảy ra chuyện này nữa sao? Rồi nó đã đi đâu? -Lúc đó tụi con rất giận nên cũng không quan tâm đối phương đã đi đâu nữa ạ, con xin lỗi…! – Tôi cuối đầu trăn trối. -Chậc, rắc rối rồi đây! Con Mai nhà cô một khi nó buồn thì khó mà xác định nó sẽ đi đâu lắm! Mà con cũng sai rồi đấy Phong ạ, tại sao con lại để bé Mai đi như thế chứ, con đã hứa gì với cô lúc trước nào? -Còn thành thật xin lỗi, bây giờ con cũng đang lo lắm ạ! -Thôi bây giờ tạm gát chuyện đó lại đi, việc quan trọng bây giờ là phải tìm cho ra bé Mai đã. Con thử tìm ở nhà bạn bè và nơi nó thường lui tới nhé, dì sẽ qua nhà họ hàng hỏi thử! -Dạ, con đi ngay! Theo lời của mẹ em, tôi đã đến tất cả những nơi mà Hoàng Mai thường lui tới nhất để tìm em nhưng chẳng có lấy một tung tích nào cả. Hết cách tôi đành sử dụng phương án cuối cùng là liên lạc với tất cả những người có khả năng em sẽ đến nhà nhất, danh sách đó bao gồm những người bạn thân như: Kiều ẹo, Nhi lùn, Toàn phởn, Khanh khờ, Lam Ngọc, Ngọc Phương, Lanna. Lanna thì tôi đã ngoại trừ khả năng rồi nên tôi sẽ loại nàng ra đầu tiên, vậy người đầu tiên có khả năng nhất là Kiều ẹo và Nhi Lùn: -Tút…tút…tút…alô Linh Kiều nghe đây! – Nhỏ kiều ẹo nhấc máy. -À, tui Phong đây! Có Hoàng Mai ở nhà bạn không? -Ơ không! Từ sáng đến giờ Hoàng Mai chưa ghé nhà mình lần nào cả, điện thoại cũng không được đây này, bộ hai bạn có chuyện gì hả? -Không có gì đâu, nếu không có ở nhà bạn thì thôi vậy…rụp…! Vậy là Kiều ẹo cũng đã bị loại khỏi danh sách có khả năng, và cũng tương tự như Kiều ẹo, Nhi lùn cũng không biết Hoàng Mai bây giờ đang ở đâu. Hai người có khả năng nhất cũng đã bị loại rồi, phải thử những người khác xem sao: -Này, từ sáng đến giờ mày mất tích ở đâu thế hả? – Toàn phởn nhíu mày khi thấy tôi đến nhà. -Thì tao đi giải sầu thôi, lúc sáng bị thế không bực mới là lạ! -Uầy, sai có tý mà bực bội gì không biết! -Thì giờ tao hết bực rồi đây, mà Hoàng Mai sáng giờ có qua nhà mày không? -Không, làm gì có! Nó không ở nhà mày thì thôi chứ qua nhà tao làm gì? Nó vẫn chưa hết giận mày hả? -Ẹc, sao mày biết? -Xời, thì lúc sáng tao trông ra cửa sổ thấy tụi bây cãi nhau nè chứ đâu! -Uầy, thì như mày thấy rồi đấy! bây giờ chả biết Hoàng Mai ở đâu nữa! -Thôi, con Mai nó lớn rồi không xảy ra chuyện gì đâu, chắc nó đang ở đâu đó gần khu này thôi chứ chẳng dám đi xa đâu! Mày cứ đi tìm đi tao có gì đi tìm phụ mày cho! -Ừ, thôi tao đi tìm tiếp đây, cám ơn mày nhá! -Đệt, làm như tao là người lạ không bằng còn cám ơn nữa! -Vậy thôi tao đi nhé! -Cút, để yên bố điều tra con Mai! Cũng như thằng Toàn, Khanh Khờ cũng chả biết tin tức gì của Hoàng Mai cả, vậy là 2 tụi nó đã bị loại khỏi danh sách rồi. Tính đến bây giờ thì chỉ còn có 2 người có khả năng nhất thôi, đó là Lam Ngọc và bé Phương, nhưng làm sao tôi có thể đến nhà hai nhỏ đây, nhất là khi lúc sáng tôi đã bỏ đi một mạch không nói một lời nào khỏi hội trường, bây giờ lại qua nhà hỏi chuyện Hoàng Mai thì hơi kì. Và ngặc cái nữa là tôi vẫn chưa biết nhà Lam Ngọc ở đâu cả, đến bọn con gái mỏ nhọn trong cũng chả ai biết, hỏi thì nhỏ không bao giờ trả lời, chỉ phán một câu rằng “biết nhà tôi để làm gì?” và rồi tất cả phải tắt điện về chỗ ngồi. Bây giờ tạm thời tôi sẽ gát sĩ diện con trai qua một bên mà đến nhà Ngọc Phương trước vậy, dù gì nhỏ cũng là em gái kết nghĩa của tôi mà, chắc em sẽ không để tâm nhiều đâu, cùng lắm là sạc cho tôi một trận là xong ngay ấy mà, hic…! Và sau một hồi đứng ngó nghiêng ngó dọc vào nhà em, tôi cũng đánh bạo mà bấm chuông cổng: -Kính…koong… -Là Phong đấy à! – Ba em bước ra mở cổng cho tôi. -Dạ, là con đây! Con đến tìm bạn Phương có chút việc ạ! -À, đúng lúc lắm! Con vào xem xem nó làm gì mà từ lúc về nhà đến giờ cứ nhốt mình trong phòng hoài, bác gọi mãi mà nó vẫn không chịu ra! Cơm thì vẫn chưa ăn nữa! -Dạ, để con lên xem thử! Ây chà, điệu này chắc là buồn về chuyện bị tôi quát vào mặt lúc sáng nên em mới ngồi trong phòng tự kỉ đây mà. Quả thật là tôi đã gây ra biết bao nhiêu chuyện rắc rối, lại là rắc rối liên quan đến con gái nữa chứ. Thằng Toàn nó nói không sai chút nào, càng dính dáng đến nhiều đứa con gái càng khổ, nhất là những cô bé hay mít ướt như Ngọc Phương thế này lại khổ gấp trăm lần. Nhưng tôi đã là anh hai của bé Phương rồi nên cũng phải có một chút trách nhiệm chứ, vả lại lỗi cũng là do tôi gây ra mà nên tôi sẽ tự tay mình giải quyết chuyện này dứt khoát, nhanh, gọn lẹ và tách bạch: -Phương à, mở cửa ra ăn cơm nè con! – Ba em đứng bên ngoài gọi cửa. -Không ăn đâu, ba mặc kệ con đi! -Không ăn thì lấy sức đâu ngày mai thi hả con? -Con hông thi nữa, chán rồi! Để con một mình! -Con không ăn cũng không sao, nhưng có người muốn gặp con này! -Mặc kệ! -Là Phong muốn gặp con đó, có ra không? -Hông ra, đừng gạt con! -À, Phương ơi! Là Phong nè, nói chuyện tý được không? – Tôi rụt rè lên tiếng. -Hông muốn. hông muốn! Mọi người đi hết đi! – Em giận dỗi gắt lớn. Xem ra tình hình khi tôi đến chẳng khả quan hơn ra bao nên ông thở dài mà nói với tôi: -Con thấy đấy! Sáng giờ nó cứ thế, chả biết là gặp chuyện gì trên trường hay ai đã chọc giận nó nữa! Để bác biết được là ai thì không tha cho người đó đâu -Dạ, chuyện đâu còn có đó bác cứ bình tĩnh ạ! – Tôi giật mình nuốt khan. -Thế con có cách gì không? Bỗng dưng ngay lúc đó trong đầu tôi lại nãy ra một sáng kiến tuyệt diệu: -Bác có chìa khóa phòng của Phương không ạ? -Ừ có, con tính mở cửa phòng của bé Phương à? -Dạ phải ạ, đây là cách cuối cùng rồi! Nếu để lâu lại càng rắc rối! -Ừ được rồi đi theo bác! Nói xong, ba Phương dẫn tôi lên phòng khách rồi bảo tôi ngồi chờ một tý để bác ấy lục chìa khóa phòng của Phương. Nhưng thú thật là sau khi mở được cửa phòng rồi thì tôi chả biết làm gì tiếp theo nữa cả, ăn nói không khéo thế nào cũng bị mắng là xâm nhập chỗ ở bất hợp pháp cho coi, mà dù sao cũng đã phóng lao rồi thì phải theo lao luôn vậy. -Chìa khóa phòng bé Phương đây, đi thôi! -À, bác ơi! Để con lên phòng bé Phương được rồi ạ! -Có chuyện gì sao? -Dạ, vào đông người quá bạn ấy sợ! – Tôi lè lưỡi nói đại. -Hà hà, để bác đoán nhé! Bé Phương nhà bác bị thế này là do con phải không Phong! -Ực, dạ con xin lỗi! – Tôi khiếp vía khi bị ba em đoán trúng tim đen. -Được rồi chìa khóa đây, giải quyết làm sao cho bé Phương chịu ra đây ăn cơm thì bác bỏ qua cho, còn không thì tự hiểu nhé! -Dạ, Phương sẽ ra ngay thôi ạ! – Tôi gật đầu răm rắp. Thiệt là tình, tính giấu ba Phương chuyện tôi làm em buồn vậy mà cũng không giấu nổi, kiểu nào cũng chẳng qua mặt người lớn được. Nhưng thôi, lo chuyện trước mắt cái đã, bây giờ có chìa khóa trong tay rồi thì tôi nên làm gì trước tiên đây nhỉ? Mở cửa phòng em vào một mạch luôn hay sao ta? Nhưng như thế thì hơi thô lỗ. Vậy hỏi thăm em vài câu nếu em không chịu ra thì mới dùng chìa khóa mở cửa vào? Cách này coi ra có vẻ hợp lý hơn đây, cứ hỏi thăm em vài câu trước đã rồi tính, cứ vậy đi: -Phương ơi, là anh đây! Mở cửa cho anh đi! -Anh không muốn gặp mặt em mà, giờ đến đây làm gì? -Anh xin lỗi mà, lúc sáng là do anh tức giận quá thôi! -Hông nghe, hông nghe! Anh đi đi! Các bạn thấy đấy, là do bé Phương không chịu mở cửa nên tôi mới áp dụng cách tối hậu này thôi nhé chứ hông có thích thú gì đột nhập vào phòng con gái đâu. Phải nói trước để có gì sau khi đọc xong tình huống sau đây mới không bị mọi người bảo là dê cụ, biến thái. Vì khi vừa mở cửa phòng của bé Phương ra chưa kịp nhận biết được điều gì thì đã thấy em ôm đống đồ trên người mà la thất thanh đến chói cả tai: -Á…á…á…á…đồ biến thái…bốp…! – Cùng với tiếng la của bé Phương là một chiếc cặp nặng chịt đáp thẳng vào mặt tôi với độ lực kinh hồn khiến tôi phải bật ngửa ra sau mà đập đầu vào tường đến choáng váng cả mặt mày. -Có chuyện gì vậy? – Ba em hớt hải chạy lên. -Xít…aaa! Vừa mở cửa phòng thì con đã bị bé Phương đánh úp, đau quá! – Tôi suýt xoa quả đầu giờ đây đả u lên một cục to tổ nái. -Gì, con gái bác đánh con à? -Ai biểu Phong vào phòng con chứ…! – Em giận dỗi mở cửa ra. -Cuối cùng cũng mở cửa rồi hả, ba nhờ Phong lấy chìa khóa vào đấy! -Ghét ba! Còn Phong vào đây, nhanh! – Em đáp lời gỏn lọn rồi lôi tôi sềnh sệt vào phòng y như bao cát chẳng hơn chẳng kém. Vào phòng xong chỉ kịp nghe tiếng đóng sầm cửa thì tôi đã bị em đẩy ngã ra giường không một chút sức chống cự: -Nói nhanh, lúc nãy anh đã thấy những gì rồi! – Em cau mày, phùng má dò hỏi tôi. -Ớ, thấy gì là thấy gì? -Đừng có xạo, có phải anh đã thấy hết rồi không? -Thấy hết là thấy sao? -Phong đáng ghét! Có phải lúc nãy em đang thay đồ thì anh đã thấy hết rồi phải không hả, trả lời mau…bực…! Em tức tối nắm lấy cổ áo tôi mà giật liên hồi, nào ngờ đâu do vận động quá mạnh mà một cúc áo ngay giữa ngực em bị bung ra làm lộ một “khoảng trời mênh mông mây trắng”. -Á…á..á…đồ dê cụ…bốp…! – Em thét lớn túm lấy cái gối đập vào mặt tôi phát đau điếng. -Oái, anh không có ý! -Để gối ngay trước mặt, không được bỏ ra! Bản thân tôi cũng xấu hổ vì hồi nãy đã trót thấy tất cả nên chẳng dám làm trái ý em, đành để gối trước mặt mà cầu nguyện mọi việc từ nãy đến giờ chỉ là một giấc mơ ban đêm rồi sẽ nhanh chóng qua đi thôi. Thế nhưng một việc đã xảy ra rành rọt trước mặt thế này rồi thì làm sao là giấc mơ được chứ, mà nếu như đó không phải là mơ thì tôi tiêu đời tới nơi rồi mọi người ơi: -Phong, dỡ gối ra! -Thôi, để thế này đi! – Tôi cúm rúm ôm sát gối vào mặt. -Nếu anh không dỡ thì em sẽ hét lớn lên đó! -Rồi rồi, dỡ ra ngay! – Tôi hốt hoảng làm theo lời em. -Bây giờ khai mau, lúc nãy đã thấy gì rồi? -Không thấy gì thật mà! -Nói thật em biết đi nào, anh đã thấy gì rồi? Không có làm gì anh đâu! – Em bỗng dưng ngọt giọng. -Th…thì lúc mở cửa vào không thấy gì hết, nhưng lúc nãy em giật áo anh… -Rồi sao nữa…? -Thì thấy rồi! -Anh đúng là đồ dê cụ mà, hức! – Em giận dỗi đập gối lia lịa vào người tôi. -Ẹc, lúc nãy bảo không đánh mà! Ui da, anh đến để xin lỗi chứ có đến để ăn đòn đâu! -Cho anh chết, con gái có bấy nhiu đó mà anh đã thấy hết rồi còn gì? -Ẹc, anh có cố ý đâu, bất khả kháng mà! -Hổng biết, hức! – Em chu mỏ giận hờn, xoay mặt đi chỗ khác. -Uầy, bây giờ em muốn đánh đập anh sao cũng được, miễn sao đừng có báo công an là được rồi, ha! -Hổng thèm, giận rồi! -Tha lỗi cho anh đi mà, cả lúc sáng lẫn bây giờ luôn. -Hổng tha…ột…ột…ột…! Trong lúc Bé Phương đang cau mày trách móc tôi thì cái bụng phản chủ do nhịn đói của em lại réo lên ồn ột như đang biểu tình đòi được ăn. Bị như thế bé Phương liền đỏ cả mặt mày lên rồi lấy mền trùm kín bít từ đầu tới chân luôn. -Ê nè, làm gì thế! – Tôi bắt đầu trêu đểu. -Anh hông cần biết…! – Em nói vọng ra. -Có tha lỗi cho anh rồi đi xuống nhà ăn cơm không? -Hông, giận suốt đời luôn! -Còn cứng đầu là anh dùng vũ lực đấy! -Thách… -À, rượu mời không uống muốn uống rượu thuốc sao, được thôi! Vừa dứt lời tôi liền bế bỏng bé Phương lên cùng với tấm mền em đang trùm trên người làm em hốt hoảng giãy đành đạch trong lòng tôi: -Thả em xuống! – Nhỏ vừa giãy vừa đấm thùm thụp vào ngực tôi. -Hông tha lỗi thì hông thả? -Thả em xuống mau! – Bé Phương càng giãy mạnh hơn. -Có tha lỗi cho anh không? -Hông tha… -Hông tha thì hông thả…á…á..á! – Chưa kịp dứt câu thì em đã cắn vào ngực tôi phát đau điếng làm tôi phải bỏ em xuống giường mà ôm ngực suýt xoa. Cú cắn vừa rồi mạnh đến nỗi cả dấu răng còn hằn trên ngực tôi luôn, đau đến không thể tả. Quả thật con gái chỗ nào cũng là vũ khí chết người mà, không thể cù nhây được: -Au ui, đau quá bé Phương ui! -Anh chết luôn cũng được! – Em quay đi xem ra vẫn còn giận lắm. -Thôi mà, cho anh xin lỗi về mọi chuyện nha, lần này không đùa nữa đâu! – Tôi xít lại gần em nói nhỏ. -Chứ mọi chuyện nãy giờ anh nói là đùa sao? -Uầy, thôi đừng lẫy nữa! Anh biết lỗi rồi, từ nay không quát em nữa đâu mà! -Um…làm từ sáng đến giờ em không ngồi yên được chút nào! Tại anh cả đấy! -Thôi được rồi, xuống nhà ăn cơm đi! -Nhưng em vẫn chưa quên cái vụ thay đồ đâu đấy! -Rồi rồi, ăn cơm đã rồi tính sau!