Cappuccino

Chương 162

Ngày hôm sau tôi lại tức tốc đến lớp. Không phải vì có chuyện muốn bàn với Lam Ngọc mà là vì hỏi thăm tình hình của thằng Đức với nàng. Vì vậy, khác với hôm qua, vừa vào lớp tôi chạy thẳng vào chỗ của nàng luôn: -Hôm qua sau rồi Ngọc! -Sao là sao, Phong làm gì hớt hãi vậy? -À, thằng Đức ấy! Hôm qua nó có biểu hiện gì không? -Không vẫn bình thường! Mà hôm qua đến nhà thằng Đức sau rồi? -À,vẫn ổn! Chiều nay Phong sẽ dạy kèm cho em nó đấy! -Dạy kèm à? Rồi lỡ đụng mặt nhau thì sao? -Hề hề, không sao đâu, Phong mà! -Hừm, Phong đang vuốt râu hùm đấy! Liệu mà cẩn thận! Những lời khuyên của nàng quả không sai câu nào. Vừa mới ra chơi, tôi lại nghe thằng Phú nổ phong thanh tụi cờ đỏ đang tổ chức kiểm tra tóc ở mấy lớp kế bên. Ngay lập tức tôi lại quay sang Lam Ngọc: -Có chuyện này nữa hả Ngọc! -À hôm qua họp bọn Ngọc cũng có đề cập đến chuyện này! Nàng vẫn bình thản như chưa hề thấy nét mặt đang hoảng loạn của tôi lúc này. -Trời, bọn nó sắp qua kiểm tra Phong rồi đó! -À ra vậy! Nàng vẫn chúm chím cười mặc dù nét mặt của tôi đang biểu cảm bạo hơn lúc nãy. -Phong sẽ bị tụi nó kiểm tra tóc đó Ngọc! Chỉ khi đã thấy tôi hoảng loạn quá mức quy định nàng mới ngưng cười mà vô vãi tôi bồm bộp: -Đừng có lo, tóc Phong ngắn ngũn thế này không ai để ý đâu! Nghe nàng nói tôi mới ngó lại tóc mình. Quả thật nó chưa dài lắm. Tôi chỉ mới cắt tóc cách đây hai tuần thì làm sao mà dài được. Thế nên đã cảm thấy an tâm phần nào mà ngồi trong lớp đợi bọn cờ đỏ tới làm việc. Đúng như dự đoán, thằng Đức vừa vào lớp đã tìm ngay đến tôi để kiểm tra. Nhưng lần này với mái tóc ngắn bồng bềnh của mình, tôi không ngại phô trương cho nó thấy bằng mấy động tác đưa tay lên vuốt tóc chẳng khác gì người mẫu đang tạo dáng chụp hình. Ấy thế mà nó chẳng chịu thua: -Theo quy định là tóc không được dài tới cổ áo, tóc hai bên không được chạm vào lỗ tai. Để tôi xem! Vừa nói, thằng Đức kéo sộc cổ áo tôi lên, bắt tôi đứng thẳng để so theo tiêu chí của nó. Rồi nó đi vòng quanh xem xét hai bên vành tai của tôi, rồi lại ngó thẳng vào gáy của tôi. Lúc đó, người tôi đổ mồ hoi như tắm, chỉ sợ một cọng tóc vi phạm quy định thôi là nó sẽ bắt tôi được rồi. -Ừm,tóc tai ổn đấy! Nghe nó nói một câu mà cả người tôi muốn sụp xuống đất ngay tức khắc. Vậy là tôi đã được thoát rồi, trời đất phù hộ. -Khoan đã! Có mang quà bánh vào lớp không đấy? – Nó đột nhiên hỏi giật làm tôi hú vía. -Không hề, quà bánh gì chứ! -Đâu, xoay qua đây coi huy hiệu đoàn có không? Theo lời nó tôi phải làm theo y như một con rối không hơn không kém. Đã có lúc tôi sôi máu định nói hết gia cảnh nhà nó ra cho nó bị bẻ mặt nhưng nhớ tới con bé Tiên nên tôi chẳng đành lòng được. Chỉ tiếp tục cố gắng làm theo lời nó mà thôi. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng chấm dứt. Tôi chẳng bị bọn nó ghi một chứ nào vào sổ.Lam Ngọc cứ thế mà đám vào ngực tôi thùm thụp như cái trống: -Đấy thấy chưa, Ngọc đã bảo là sẽ không sao mà! -Phù, làm Phong cứ hết cả hồn! -Ừ,cũng may hôm nay Phong đi học đúng quy định đấy! -Hả,chứ không phải Ngọc chắc chắn Phong không bị ghi tên hả? -Chuyện tóc tai thì Ngọc chắc chắn, còn mấy chuyện khác thì tùy vào Phong đó! -Trời! Đúng thật là Lam Ngọc cũng có đôi lúc hay troll người lắm. Còn nhớ hồi năm lớp 10 nàng cũng trêu tôi hết lần này đến lần khác đấy chứ. Mà thật kì lạ là Lam Ngọc chẳng đùa với ai ngoài tôi. Điều đó khiến tôi cứ tưởng mình hiền đến nổi ai cũng đùa được. Mà ngẫm đi ngẫm lại thì điều đó cũng đúng đấy chứ! Trở lại với chuyện của thằng Đức. Vừa tan học xong, tôi lại lén theo thằng Đức về nhà để rướt con bé Tiên về dạy kèm. Sỡ dĩ tôi phải làm như vậy là bởi vì nếu cố gắng đi nhanh đến rướt con bé, thế nào tôi cũng phải đụng mặt nó trên đường về,thậm chí còn tệ hơn nữa là gặp nó ngay cổng. Thế cho nên, đợi nó vào nhà rồi, tôi mới an toàn mà đợi bé Tiên ra để chờ đi được. Khác với lần trước, thằng Đức lần này khác cảnh giác, vừa đi nó vừa nó về sau liền tục như đang biết có người theo dõi nó. Nhưng cũng may là lúc đó trên đường khác đông người nên tôi mới có thể tạm lánh vào dòng người đó ẩn nấp được. Dù gì thì tôi cũng đã biết nhà nó rồi, có bị mất dấu nó cũng chả sao. Chỉ cần biết nhà nó là được. Sau khi thấy thằng Đức đã vào khu trọ. Tôi mới an tâm dựng xe ở ngoài đầu ngõ để chờ con bé. Có lẽ vì thường xuyên đi học thêm nên thói quen đó giúp con bé đến rất đúng giờ, thậm chí còn sớm hơn vài phút. Đến khi chắc chắn là con bé đã ngồi trên yên xe, tôi mới xoay pê đan đạp thật nhanh ra ngoài đường lớn. Điều đó làm con bé cảm thấy sợ sệt, nó nắm chặt áo tôi: -Sao anh chạy nhanh vậy? -À hề, trời nóng quá chạy nhanh về nhà học ấy mà! -Dạ…! Rồi con bé lại làm thinh, suốt cả một chặng đường nó vẫn níu lấy áo tôi chặt như khóa. Nhìn thấy bàn tay đen đúa của nó, tôi cũng có một chút chạnh lòng. Đáng lẽ ra bàn tay này phải trắng lắm, dễ thương lắm chứ không phải xấu xí như thế. Thế là tôi bắt đầu chạy chậm lại một tý, để bàn tay đó không phải lo âu nữa. Và lần này khi thấy tôi chạy chậm, con bé cũng hỏi: -Sao anh chạy chậm lại rồi? -À ừ, anh hơi mệt tý! -Để em lau mồ hôi cho anh nha! Như đã chuẩn bị từ trước, con bé rút chiếc khăn tay từ trong chiếc cặp ra lau đi mấy giọt mồ hôi cay xè trên mặt tôi, làm tôi cẩm thấy khoan khoái vô cùng. Tâm lí cũng trở nên thoải mái hơn. Tôi mờ lời hỏi con bé: -Chắc em thương anh hai lắm hả! -Dạ hì, anh hai có gì cũng dành cho em hết á! Chỉ tại… -Chỉ tại sao? -Anh ấy cứ bắt em học hoài, có nhìu lúc em bực lắm! -Hề hề, có gì đâu, học để sau này có tương lai mà! Con bé lại làm mặt phụng phịu khiến tôi rất thích. Nó khiến tôi gợi nhớ đến bé Phương trước đây cũng hay làm như thế mỗi khi có ai chọc giận hay không vừa ý chuyện gì đó. Cứ mỗi lần như thế, tôi cảm thấy dễ thương cực. -Mà nhà anh có anh chị em gì hông? -Hông có! -Nhà anh có mẹ hông? Đột nhiên con bé lại hỏi tôi một câu mà đến tôi còn chẳng thể nhận biết được nó đang đùa hay đang hỏi thật. Nhưng nhìn lại nét mặt ngay ngô của nó, tôi nghĩ nó đang hỏi thật. Thế nên tôi cũng thành thật trả lời: -À,mẹ anh mất từ lúc anh còn nhỏ rồi! -Giống em! Một luồn điền bỗng chạy lan khắp người tôi. Tôi quay sang nhìn con bé, rồi tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt bé bằng hột nhãn đó. Sâu trong đôi mắt ấy có một chút gì đó rất lấp lánh như hai viên kim cương bé xíu. Nghe con bé trả lời một cách mộc mạc miệng tôi khô ran: -Mẹ em đâu? -Mẹ em đi làm xa! -Xa là ở đâu? -Em cũng hông biết! -Em gặp mẹ lần nào chưa? -Chưa? -Em còn nhớ mẹ ra sao không? -Không! Nó trả lời từng câu hỏi của tôi một cách rất ngây thơ. Cứ như mẹ với nó là một thứ gì đó rất xa xỉ mà nó chưa từng được thấy một lần, cũng như tôi. Con bé chưa tựng gặp mẹ được một lần và chỉ tưởng tượng hình ảnh của người mẹ đó qua những bức tranh được dán trong phòng để nguôi ngoai đi nỗi nhớ đó. Bây giờ thì tôi cảm thấy thương con bé hơn, thương cho số phận thật hẩm hiu của con bé. Có lẽ tôi đang đồng cảm với con bé, đồng cảm với những gì mà nó phải chịu đựng từ lúc còn nhỏ. Tôi thấy thương nó ghê. Tôi chở nó về nhà mình nơi có bé Phương đang đợi sẵn ở đó. Tất nhiên đó là nhà tôi, nhưng bé Phương đã mượn chìa khóa tôi để về nhà đợi tôi chở con bé tới. Chắc em cũng thương con bé như tôi nên khi mới vừa mở cổng, em đã chạy đến, ôm bé Tiên vào lòng như cô em ruột thịt của mình. Nhìn cái cũng cách bé Phương nâng niu bé Tiên mà tôi cũng muốn ôm ké cực. -Em ăn cơm chưa Tiên? Ngọc Phương mỉm cười mới một món quà đang giấu ở sau lưng. -Dạ em ăn rồi, nhưng còn đói! -Hì hì, chị cho em nè! Nhân trứng muối luôn nha! Ngọc Phương trao vao tay con bé một chiếc bánh bao thật to. Tôi cá là nó vẫn còn rất nóng. Bởi cả hai bị em chẳng ai cầm mà không đổi tay liên tục cả. Về phần con bé Tiến, khi nhận được chiếc bánh bao do Ngọc Phương tặng. Nó cứ nhảy cẫng lên sung sướng như đang nhận được một món quà vô cùng quý giá chứ không phải chỉ đơn thuần là một chiếc bánh bao. Tuy nhiên, có lẽ đối với một đứa trẻ con như bé Tiên, chỉ cần một chiếc bánh bao mà nó đang thèm thuồng bấy lâu nay là đủ. Cứ tưởng cả ngày hôm nay sẽ là một ngày dài nhưng không. Khi tôi chuẩn bị quay ra đóng cổng, một tiếng thét phát ra từ bên ngoài làm cả 3 giật mình ngẩng lên: -Thằng Phong, thì ra tụi bây dụ dỗ em tao à? Đó chính là thằng Đức, nó đang lù lù trước mặt tôi với bộ dạng chuẩn bị muốn tẩng nhau tới nơi. Nó dựng chiếc xe sát tường rồi tiền gần đến tôi một đoạn: -Tao hỏi lần nữa, mày đang dụ dỗ em tao à – rồi nó quay sang con bé Tiên quát – còn em nữa, bỏ cái bánh bao đó xuống, tụi nó bỏ độc vào đấy! Ngay lập tức con bé hoảng hồn làm rơi luôn chiếc banh bao xuống đất. Bé Phương lúc này không thể ngồi yên một chỗ nữa, em đứng lên cau mày: -Nè,bạn làm cái gì thế? Đó là chiếc bánh bao tui tặng cho em bạn mà! -Tao cốc cần biết, con gái không được xen vào! Nó gân cổ quát lên làm bé Phương giật mình đứng nép sau tôi một đoạn. Thằng Đức lại tiếp tục quay sang tôi: -Còn mày, tại sao mày lại dẫn em tao qua đây? Mày muốn gì ở nó! -Tao không muốn gì cả, tao chỉ muốn dạy kèm cho em mày thôi! -Tụi bây đừng có dốc láo! Hôm qua khi về tao thấy tụi mày chạy ngược lại hướng là tao đã nghi rồi. Con nhỏ Ngọc lại tổ chức họp khẩn nữa. Nay tao mà không theo tụi mày về đây chắc tụi bây đã làm gì con bé rồi cũng nên! -Mày đừng có mà áp đặt mấy cái suy nghĩ tầm phào đó với bọn tao. Tụi tao đang muốn giúp đỡ gia đình mày thôi! -Giúp đỡ, dẹp đi! Tụi mày thì giúp được cóc gì! Trả bé Tiến lại cho tao! Vừa nói, nó hùng hổ lao lên chựt giật tay con bé Tiên khỏi tôi. Nhưng tôi nhanh chóng vận lực đẩy nó ngược trở lại, trao tay con bé Tiên cho Ngọc Phương giữ. Thằng Đức vẫn hầm hầm cái mặt lao nhanh tới giật lại bé Tiên. Nhưng tôi không thể để nó mất bình tĩnh như thế, cũng không muốn đả thương nó nên chỉ dùng mấy đòn tự vệ hất nó ngược trở lại chỗ cũ. Cướp lại bé Tiên không được, nó quay sang đánh trả tôi. Nó khua tay lung tung làm tôi nhất thời bị bối rối, chỉ đưa tay lên đỡ nghe chát chúa. Dù không đánh nhau đã lâu nhưng không đồng nghĩa máu Trần gia trong người tôi mất đi. Thủ thế trong vài phút, tôi bắt đầu làm quen được nhịp trận đấu và có vài đòn phản công lại. Với mục đích không gây tổn thương sâu, tôi chỉ tìm cách vô hiệu hóa những đòn đánh của nó bằng những đòn đỡ nương theo sức đánh nó tỏa vào không trung. Những thế cũng không phải là cách hay. Con bé Tiên đang chứng kiến mọi sự việc, tôi không muốn nó thấy người anh mà nó yêu quý mất đi hình tượng của mình thế nên.Tôi quyết đình phải chấm dứt cuộc ẩu đả ở đây. Khi thằng Đức vung tay phải tới, tôi nhanh tay, bắt lấy cổ tay nó rồi dùng khớp ngón tay của mình, sỏ nhẹ vào vùng thịt gần nách khiến nó hoảng hồn khụy xuống đất ôm lấy bả vai mắt trợn trắng ra. Chừng chưa chịu thua, nó lại đứng lên đánh tiếp. Nhưng lần này nó bay tới đạp toang đạptôi một cú cực mạnh. Với những đòn đơn giản như thế không thê nào đánh bại tôi được. Ngay lập tức, tôi bước tới, dịch sang một bên né đòn rồi nắm lấy cẳng chân của nó,tay kia đảy mạnh vào ngực làm nó mất đà ngã lăn quay ra đất. -Mày phục chưa? -Thả em tao ra mau! -Tao có làm gì em mày đâu, mày bình tĩnh lại đã! -Đừng có sảo biện! tao cho mày chết! Nói rồi nó rút chiếc ná thun trong người ra rồi lum một viên đá làm đạn giương thẳng vào tôi quát to: -Mày thả em tao ra mau! Với tình huống như thế này, tôi có thể nhanh chân né khi nó bắn phát đạn đá đó,nhưng con bé Tiên và Ngọc Phương ở ngay sau lưng tôi. Nếu tôi né thì ắc hẳn thằng Đức sẽ bắn trúng một trong hai. Còn nếu không, nó sẽ cho tôi một phát thăng thiên luôn. Phải làm gì đây bây giờ…khổ quá!