Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
Chương 6 : Tin tưởng
edit: socfsk
Cả đêm ở đấy, Cố Trạch Vũ do dự muốn hỏi Hàn Hành Viễn tin tức của tiểu công chúa, nhưng nhìn Hàn Hành Viễn cả đêm ngồi than thở với Tề Chấn về cuộc sống, hắn không muốn xen vào.
Cố Trạch Vũ không ở trong đại viện. Lúc hắn tới thành phố G ngay lập tức đã mua một căn nhà được trang trí hoàn toàn theo sở thích của một bé gái. Bởi vì, hắn đã nói với một cô sẽ sống cùng cô ở thành phố G, nơi có một căn nhà rất xinh đẹp.
Mười sáu năm đã trôi qua, hắn vẫn không quên lời ước hẹn này. Còn tiểu công chúa hắn yêu mến thì sao?
Cố Trạch Vũ lái xe đưa Hàn Hành Viễn và Tề Chấn đã say mèm về đại viện. Lính gác nhìn thấy Hàn Hành Viễn đang ngồi ở ghế phụ, lập tức đứng nghiêm chào cho đi.
Hàn Hành Viễn đến cổng đại viện, nặng nề vỗ vỗ bả vai Cố Trạch Vũ: “Trạch Vũ à, rãnh rỗi thì tới thăm chú Hàn. Mấy ngày nay, tiểu công chúa cũng không ở nhà, ta nên để ý đến cháu. Tiểu công chúa có lúc nằm mơ cũng gọi “Tiểu ca ca”, người làm cha như ta nghe cũng đau lòng……”
“Chú Hàn, tiểu công chúa cô ấy hiện tại….”
“Đừng, đừng hỏi ta, “ Hàn Hành Viễn lắc đầu, khoát tay, “Tiểu tử cháu muốn rước tiểu công chúa nhà chúng ta còn phải cố gắng nhiều, đừng nghĩ đến việc moi được tin tức gì từ ta!”
Hàn Hành Viễn nói xong cũng không đợi Cố Trạch Vũ trả lời, đi vào nhà mình, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Dựa vào cái gì? Tiểu công chúa ta yêu thương hai mươi năm, bảo bối hai mươi năm của ta, dựa vào cái gì để một tiểu tử thối như cậu mang đi? !”
Cố Trạch Vũ cười cười, ngồi vào trong xe, lấy thuốc lá ra hít vài hơi rồi mới nổ máy lái xe về nhà mình.
Chẳng qua một đêm hưng phấn không chợp mắt.
“Sa Sa, Cố đoàn trưởng nói với cậu như vậy thật sao?” Lâm Tiếu gặm quả táo hỏi lại lần nữa.
“Lâm Tiếu, đây là lần thứ hai mươi ba cậu hỏi tớ rồi…” Hàn Lăng Sa ngồi trên giường sửa móng tay.
“Vậy cậu trả lời như thế nào?”
“Cậu không phải đều nhìn thấy sao? Cứ như vậy trả lời.”
“Thật quá đáng!” Lâm Tiếu ném lõi quả táo vào giỏ rác, “Làm sao cậu lại trả lời như vậy? Cậu không cần thì nhường cho tớ! Đề cử tớ cho hắn!”
“Đồng chí Lâm Tiếu!” Hàn Lăng Sa suýt chút nữa rơi từ trên giường xuống, “Dáng vẻ này của cậu khiến tớ có cảm giác cậu đang rất cần một thứ….”
“Thứ gì? Trai đẹp à?”
“Không phải….” Hàn Lăng Sa nhặt dũa móng tay bị rơi trên giường lên, tiếp tục vùi đầu sửa móng tay của mình, “Dưa chuột….ngoài trời cao, trống rỗng tịch mịch, lên cơn đói khát….”
“Hàn Lăng Sa! Cậu….cậu….”
“Ừ hứ.”
“Xem như cậu lợi hại! Bà đây không chọc nổi!” Lâm Tiếu thua trận nằm ngã xuống giường.
Hàn Lăng Sa nhún nhún vai, không phủ nhận, tiếp tục công việc đang làm.
“Sa Sa, tớ hỏi cậu một vấn đề, “ Lâm Tiếu ở trên giường buồn chán lăn qua lăn lại không ngủ được, “Trong nhà cậu chỉ có một mình cậu là con có đúng không?”
“Không, ba tớ ở đây… làm việc ở cơ quan, bị quản nghiêm nên không thể sinh hai.”
“Hả? thế trong nhà cậu có anh họ hay em họ gì không?”
“Lâm Tiếu, tớ nói cho cậu biết, cậu không cần phải suy nghĩ đến những điều đó. Đừng nói tớ không có anh họ, em họ, nếu tớ có cậu cũng không đủ trình độ!” Hàn Lăng Sa nói những lời này tuy khó nghe một chút nhưng tuyệt đối là sự thật.
Nếu cô thật có anh em trai họ cũng là con cái cán bộ. Bên cạnh cô toàn là những quan chức nhà nước. Những người đó xem hút thuốc, chuốc rượu, chơi gái là cuộc sống, là nghề nghiệp. Những con gái bình thường làm sao chế ngự được. Chỉ có yêu nghiệt mới có khả năng!
“Tớ cũng không nói là vừa ý với anh trai nhà cậu!” Lâm Tiếu vẻ mặt đau khổ, “Cậu thật không có anh trai sao?”
Hàn Lăng Sa lần này lười phải trả lời cô, lựa chọn im lặng.
“Kìa…. Sa Sa, tớ nói chuyện này, cậu đừng giận nha…”
“Vậy phải xem là chuyện gì đã…tính khí của tớ, không phải cậu không biết?”
“Tớ không nói nữa… “ Lâm Tiếu nằm vào chăn, từ từ nói, “Bảo bối ngân châm của cậu, tớ thật sự sợ. Nếu bị châm, tớ đau chết mất!”
“Bởi vì lúc tớ châm là châm vào huyệt vị cảm giác…”
“Vậy tớ càng không nói cho cậu, con gái như cậu quá độc ác, âm hiểm….cách xa ma túy, trân quý sinh mệnh.”
“Cậu mà không nói, tớ ngay lập tức leo lên giường cậu để châm!”
“TMD! Quá ác độc!” Lâm Tiếu mắng một câu rồi mới mở miệng, “Nửa đêm ngày hôm đó, lúc tớ vào nhà vệ sinh có nghe cậu vừa khóc vừa cười nói gì mà “tiểu ca ca”, thực sự rất giống kẻ ngốc.”
“Chuyện khi nào?”
“Mấy ngày trước. Thật ra thì trước kia tớ cũng có nghe qua, chỉ là không biết phải hỏi thẳng cậu thế nào thôi.”
Hàn Lăng Sa lập tức chui ra khỏi chăn, bắt đầu lục tung mọi thứ.
“Cậu không cần châm tớ!” Lâm Tiếu bọc chăn lui vào góc giường, “Sa Sa, tớ cũng chỉ là tò mò, cậu đừng…..thật sự rất đau!”
Hàn Lăng Sa vẫn không trả lời, chỉ là tìm đồ ở trong ngăn tủ.
Cuối cùng là lấy điện thoại di động, nhấn một chuỗi số không thể không quen thuộc hơn nữa.
“Alo, dì Trương, là cháu, ba cháu đâu?”
“Dì đi gọi ông ấy, ta có việc gấp…”
Hàn Lăng Sa phiền não đi đi lại lại trong phòng ngủ, cuối cùng dựa vào cái bàn, ngẩn người nhìn đèn bàn.
“Ba, con hỏi ba chuyện này, ba phải thành thật trả lời con. Có phải lúc ở nhà con có nói mê hay không? Phải thành thật trả lời con, nếu không con sẽ trở mặt!”
“Đừng, đừng nói cho nó biết. Cứ như vậy! Cúp đây.”
“Không có, không có gì, chờ con xong quân huấn, về nhà rồi nói.”
Hàn Lăng Sa cúp điện thoại, ngơ ngác dựa đầu vào thành giường, trong đầu vẫn muốn biết có phải Hàn Hành Viễn say rượu, rượu vào lời ra hay không?
“Tiểu công chúa, thật sự thì ba nhiều lần nghe con khóc gọi “tiểu ca ca”, ba rất đau lòng…”
“ Ba biết tiểu tử con thích hồi nhỏ, dù con chưa bao giờ nói cho ba biết, ba cũng biết…”
“ Tiểu tử ngu ngốc kia hiện tại cũng đến thành phố G rồi, con cũng đừng vì hắn mà vứt ba sang một bên…”
Hắn tới thành phố G rồi hả? hắn tới thành phố G rồi!
Tất cả suy nghĩ của Hàn Lăng Sa đều dừng lại ở đây. Mười sáu năm rồi, rốt cuộc hắn cũng chịu đến rồi sao? Tiểu ca ca, anh rốt cuộc còn nhớ đến tôi sao? Nhưng sao anh không đến tìm tôi?
“Sa Sa, Sa Sa, cậu làm sao vậy? tớ gọi cậu lâu rồi!” giọng nói của Lâm Tiếu kéo Hàn Lăng Sa đang suy nghĩ trở lại.
“Không có gì, đi ngủ đi, ngày mai còn phải tập luyện!” Hàn Lăng Sa cứng nhắc bò lên giường, đắp chăn, nhắm mắt thế nào cũng không ngủ được. Từng giọt từng giọt rơi xuống gối, thấm ướt một khoảng.
“Có phải cậu thích “tiểu ca ca” đó hay không?” Lâm Tiếu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Tớ không biết…” Hàn Lăng Sa dùng chăn trùm lên đầu, trả lời.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Lăng Sa bình thường không dậy nổi. Tối qua lăn đi lăn lại trên giường đến nửa đêm cũng không thể nào ngủ được, đến lúc trời tờ mờ sáng mới mơ màng ngủ.
Buổi sáng nghe được báo hiệu rời giường, Hàn Lăng Sa kì tích không ngủ nướng, bò dậy rửa mặt ra thao trường. Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ khác thường của Hàn Lăng Sa, bị dọa không ít, kéo tay áo của một em gái bên cạnh, vẻ mặt đưa đám nói: “Chị thật không có cảm giác an toàn….”
“Chị bị làm sao vậy?”
“Hôm nay Hàn Lăng Sa ngoan ngoãn nghe lời, điều này khiến chị cảm thấy có khủng hoảng…”
Không phải chỉ có Lâm Tiếu mới phát hiện Hàn Lăng Sa hôm nay khác lạ, ngay cả Cố Trạch Vũ mấy ngày nay đến giám sát Hàn Lăng Sa cũng cảm thấy lạ. Ngày thường vẫn luôn hếch cằm khiêu khích, khinh thường nhìn hắn, hôm nay bỗng nhiên không nhìn đến hắn. Ngay cả lúc huấn luyện viên ra lệnh đứng thế hành quân hai giờ đồng hồ, vị đại tiểu thư cũng không nói lời nào thi hành mệnh lệnh.
Nhưng Cố Trạch Vũ nhạy bén nhìn thấy, lúc đang đứng thế hành quân, Hàn Lăng Sa nước mắt đầm đìa. Mặc dù nói quân nhân có chết cũng phải thi hành mệnh lệnh của cấp trên, nhưng dù sao đối phương cũng là nữ sinh, vừa đứng vừa khóc. Nếu tiếp tục như vậy, e rằng cơ thể không chịu nổi…
Biết được tiểu công chúa có ý với mình, tâm trạng mấy ngày gần đây của Cố Trạch Vũ khá tốt, ngay cả nhìn Hàn Lăng Sa cũng thuận mắt chút ít. Bây giờ nhìn con gái người ta khóc đến thê thảm như vậy cũng cảm thấy thương cảm.
“Hàn Lăng Sa bước ra khỏi hàng.”
“Vâng.”
“Em nghỉ ngơi một chút đi, đứng khóc cũng không báo cáo.”
“Ừm.”
Lần đầu tiên Hàn Lăng Sa không đối nghịch với hắn, im lặng khác thường, lặng lẽ đi tới cầu thang bên cạnh cái cây ngồi xuống.
Cố Trạch Vũ mím môi nhìn thật lâu mới phát hiện hôm nay trạng thái Hàn Lăng Sa hắn chưa từng thấy qua. Hồn xiêu phách lạc, cả người giống như bị rút hết tinh thần. Mắt cô mở to nhìn về phía trước, tập trung vào một điểm, nước mắt bắt đầu rơi.
“Haz…không phải chỉ đứng hai giờ thôi sao, em còn không đứng hết, khóc gì chứ? Em cũng quá quý giá rồi…” Cố Trạch Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, không nhìn cô mà nhìn chằm chằm vào những sinh viên đang đứng phía trước.
“Vậy sao?”
“Hàn Lăng Sa, tôi thật sự thấy rất lạ, sao em cứ thích đối nghịch với tôi vậy?”
Vấn đề này chỉ là để dời sự chú ý của cô, Cố Trạch Vũ cũng không yêu cầu cô phải trả lời. Hàn Lăng Sa quay mặt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nước mắt.
“Anh có bao giờ trong nhiều năm chỉ thích một người chưa?”
Cố Trạch Vũ không ngờ Hàn Lăng Sa sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một chút, nhớ tới cô bé trong trí nhớ, khóe mắt đuôi mày đều hiện ý cười: “Có, thích mười sáu năm.”
“Mười sáu năm….” Hàn Lăng Sa thì thào nói, “Anh không sợ sao?”
“Sợ gì?”
“Sợ trong tâm trí cô ấy không có anh, sợ cô ấy chỉ xem anh như một người bạn, sợ cô ấy dẫn người khác đến, nói cho anh biết người đó là cuộc đời duy nhất của cô ấy…”
Cố Trạch Vũ cau mày: “Em cả ngày suy nghĩ lung tung sao? ! Em bây giờ mới lớn, con đường phía trước rất dài, em thì biết cái gì?”
“Lúc ba tôi phản bội mẹ, mẹ ở bên ngoài uống rượu, khóc lóc… Cuối cùng đã tự sát ở nhà. Lúc đó trước khi đi học, mẹ có dặn tôi về sau nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn đọc sách, về sau nhất định không được tin tưởng những lời hứa của đàn ông. Lúc tôi đi học về mới nhìn thấy…. Tôi chưa bao giờ nói chuyện với ba chuyện này, không phải vì tôi không quan tâm, không hiểu, tôi chỉ là… Mẹ đã không còn ở đây, hắn cũng không ở bên cạnh… Tôi chỉ có ba, làm sao chịu mất đi chút dựa dẫm cuối cùng này?
Mặc dù Hàn Lăng Sa không nói cụ thể, nhưng Cố Trạch Vũ cũng đoán được 89% rồi. Hắn đưa bàn tay thô ráp kéo kéo vạt áo cô: “Hàn Lăng Sa, không phải mọi lời hứa đều không có uy tín, chỉ cần em kiên trì tin tưởng.”
“Cố… Đoàn trưởng, có thể giúp tôi một việc được không?” Hàn Lăng Sa sắp không nhịn được rơi nước mắt, móng tay bấm sau vào lòng bàn tay, cắn răng, run rẩy nói.
“Được.” Cố Trạch Vũ nhìn cô run lẩy bẩy, lại nhìn đám đông trước mặt, hiểu được thỉnh cầu của cô, gật đầu đồng ý.
Cố Trạch Vũ đứng lên, bước xuống một bậc, dùng tấm lưng rộng rãi che chở cô gái đang vùi đầu vào hai chân.
Hàn Lăng Sa chưa từng khóc trước mặt người khác, lúc này cả người run rẩy, nước mắt tuôn rơi. Cô cắn tay cố gắng những tiếng nấc nghẹn.
Mặc dù Cố Trạch Vũ không quay đầu nhìn, thỉnh thoảng còn nghe tiếng khóc khẽ của cô ở sau lưng, hắn biết được bây giờ Hàn Lăng Sa đang rất khổ tâm. Trong lòng không khỏi thương cảm, nắm chặt quả đấm, xoay người đứng trước mặt cô.
Cố Trạch Vũ lấy tay xoa đầu cô, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ đành vụng về khuyên bảo: “Hàn Lăng Sa, em…đừng khóc…”
Đối phương không nhúc nhích, Cố Trạch Vũ sợ cô gặp chuyện không may, nhẹ nhàng nầng đầu cô lên mới nhìn thấy cô vì cố gắng chịu đựng đến nỗi cắn chảy máu tay. Cố Trạch Vũ không nói gì, nắm lấy bàn tay bị thương của cô, ôm cô vào lòng. Hàn Lăng Sa vùi mặt vào hõm vai của hắn, há mồm cắn vào vai hắn, khóc đến mức như sắp hỏng mắt đến nơi.
Trong khi huấn luyện, không biết người nào phát hiện thao trường vô cùng yên tĩnh. Mọi người bao gồm sinh viên và huấn luyện viên dường như đều hướng mắt về phía đôi nam nữ đang ôm nhau thật chặt nơi đó.
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
76 chương
10 chương
87 chương
95 chương
37 chương
10 chương
53 chương