"Anh là ai? Sao lại ở trong nhà anh tôi?" Đúng là không phải người một nhà thì không được tiến vào cổng nhà nửa bước. Có thể hiểu được hai anh em này đều rất ghê gớm. "Tôi là ——" Trương Thần Phong nhất thời cũng không biết giới thiệu bản thân thế nào, "Trương Thần Phong, với anh của cô là..." Mỹ nữ không quan tâm cắt lời hắn, hỏi thẳng vào vấn đề: "Các người sống cùng một chỗ đã bao lâu?" Nàng cũng không chút khách khí khóa cửa vào, phía sau còn kéo thêm hai cái vali. Trương Thần Phong cảm thấy ý của cô nàng khá là cổ quái, nhưng cũng không định giấu diếm: "Không tính là lâu đi." "Nói vậy khác gì chưa nói." Nàng tùy ý phẩy tay, trước cửa xỏ vào đôi dép đi trong nhà, "Không muốn nói thì quên đi. Cứ gọi tôi là Giai Nhạc, phòng cho khách ở kia đúng không?" Ngoại trừ Tương Băng Cầm, Trương Thần Phong chưa thấy qua phụ nữ mưa rền gió dữ thế này, đành phải nhún nhường cho ý kiến: "Tôi đang ngủ ở phòng khách." "Ngại quá, phiền anh đem đồ chuyển đến phòng ngủ của anh tôi, gian này tôi ở, ga giường tôi sẽ tự đổi." "Hả?" Nhìn bộ dạng Trương Thần Phong không biết nên khóc hay cười, Hồng Giai Nhạc có điểm khó chịu: "Anh cùng Hồng Chính Thân không phải là quan hệ kia sao? Nếu không làm sao anh ấy để anh đến đây ở chứ! Anh là người đầu tiên tôi biết có thể được sống trong nhà anh ấy đấy, nên anh ấy sẽ không để ý việc anh đến phòng ngủ ở đâu. Ai bảo anh ấy mua cái chung cư nhỏ thế này. Ban đầu tôi còn tưởng anh trai muốn tự làm khổ mình, hóa ra là chơi "kim ốc tàng kiều", đúng là quá đáng, bảo sao không dám kiêu hãnh về nhà một chuyến." Nghe đối phương keng keng một trận quở trách, Trương Thần Phong không khỏi lùi sang một bên nhìn cô ấy nhanh nhẹn kéo vali vào gian phòng của mình, sau đó đi tới phòng khách tự nhiên ngồi xuống ghế sofa đơn, bắt đầu xoa mắt cá chân. "Thực là mệt chết, tôi qua đây nhất định phải bức vua thoái vị, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Đã sớm đoán được anh ấy có sức ép, không ngờ lại nghiêm trọng như thế. Anh em chúng tôi đúng là không hợp làm vừa lòng tất cả mọi người, lúc nào cũng phải chiến tranh với người nhà đến cùng, thế mới biết khẩu vị của bản thân có bao nhiêu kỳ lạ, cuối cùng mắt toàn nhắm phải thể loại thú vị ghê gớm." Cái "thú vị ghê gớm" này là chỉ hắn sao? Trương Thần Phong nhún nhún vai có điểm cảm thấy vô lý, đành phải hợp tác thu dọn một đống quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt, đóng gói vác qua hành lang. Bởi vì bầu không khí trong phòng thực sự rất quỷ dị, Trương Thần Phong đi vào gian phòng của Hồng Hồng Chính Thân đặt đồ đạc xuống rồi lại một lần nữa đi ra, nhìn thấy Hồng Giai Nhạc lúc này đã ngồi ở phòng khách sửa móng tay, đại tiểu thư này thật sự nửa điểm gò bó cũng không có. Hai người đều tự giác mỗi người một góc, không ngoài dự đoán, Hồng Giai Nhạc lần thứ hai phá vỡ yên lặng, khơi mào đề tài mạnh bạo mới: "Các người chia phòng là vì che tai mắt người khác, định lừa mình dối người? Cho rằng vẫn có không gian riêng tư thì không bị mang tiếng sao? Đúng là ấu trĩ." ... Đã lĩnh giáo qua phong cách thẳng thừng của Hồng Giai Nhạc, cho nên Trương Thần Phong chỉ còn cách đối đáp lại: "Nhờ phúc của cô, bây giờ chúng tôi muốn hai người hai thế giới cũng khó." "Nói nhảm, đừng cho là tôi nghe không hiểu anh đang châm chọc tôi. Anh làm nghề gì?" "Công tác quan hệ xã hội." Hồng Giai Nhạc cổ quái hỏi lại: "Ngưu lang?!" "Host." Trương Thần Phong một bên sửa chữa, một bên đi sang phía bên phải nàng ngồi xuống trên ghế dài. "Dù sao thì cũng không khác nhau lắm." Đối với quan niệm của đại đa số, những người dính dáng tới vòng tròn luẩn quẩn của giới giải trí đều hỗn loạn cho là cùng một thể loại. "Khác rất nhiều." "Được rồi được rồi, coi như anh có nghề nghiệp tốt đi." Cái gì mà "coi như"? Trương Thần Phong biết rõ trong mắt vị tiểu thư này, chính mình tuyệt đối không phải là người tốt. "Anh thích anh trai tôi ở điểm nào?" Hồng Giai Nhạc tiếp tục cúi đầu sửa móng tay. Trương Thần Phong thực sự nghiêm túc suy nghĩ tự hỏi tìm câu trả lời, nhưng bị Hồng Giai Nhạc lần thứ hai cắt đứt câu chuyện: "Thôi đi, làm sao anh nói sự thật cho tôi biết chứ." Nàng nghiêng người hướng đến Trương Thần Phong, trong mắt ẩn chứa tia sắc bén: "Không được làm khó Hồng Chính Thân, bất cứ lúc nào cũng không được! Bằng không ——" Hồng Giai Nhạc làm một động tác cắt cổ. "Cô đối xử với mỗi tình nhân của anh ta đều nghiêm khắc thế này sao?" Nàng đưa tay gác lên lưng ghế sofa: "Thành thật mà nói, những người trước đây không có ai được anh ấy coi trọng đến mức cho bước vào nhà cả, nên có thể nói, anh nhất định đủ đặc biệt đối với anh ấy đi?" Trương Thần Phong thấy thú vị hỏi: "Cô xem chúng tôi là thể loại gì vậy?" "Đừng cho là anh tôi nhìn anh thuận mắt thì anh có thể muốn làm gì thì làm. Trong nhà đã tạo một đống áp lực cho anh ấy rồi, tôi không ngờ, thì ra anh ấy vẫn còn quan hệ với đàn ông." Hồng Giai Nhạc vừa nói đến đó, tiếng mở cửa chính vang lên, Hồng Chính Thân gần như là tông cửa xông vào. Nửa tiếng trước anh vừa nhận được một mẩu tin nhắn của Hồng Giai Nhạc, nội dung là —— Ha! Hồng Chính Thân, anh chắc chắn cái tên tiểu bạch kiểm quá đẹp trai ngạo mạn nuôi trong nhà này không phải là thể loại khốn kiếp chuyên lừa người chứ? Anh chắc chứ? Có thể tưởng tượng được lúc Hồng Chính Thân nhận được tin nhắn này sắc mặt có bao nhiêu khó coi. Mặc dù việc Trương Thần Phong nhanh chóng quay về chung cư như thế khiến anh có chút khẩn trương, vì không rõ hồi sáng hắn gọi điện cho anh là muốn cùng hoàn toàn chấm dứt hay giảng hòa, hiện tại lại bị Hồng Giai Nhạc giữa đường nhảy ra quậy phá, anh muốn phát điên đến nơi rồi. Không phải không biết rõ cách nói chuyện của em gái mình như thế nào, anh không muốn hai người kia có xung đột cùng hiểu lầm gì. Nên trước tiên Hồng Chính Thân phải chạy như bay về nhà. Vừa vào cửa, đã chộp lấy Hồng Giai Nhạc từ sofa kéo lên: "Em qua đây làm gì hả?" "Em đã nói với anh rồi, nếu anh không cùng em về nhà nói với ông già một câu, em sẽ tự mình tới tận cửa gọi anh về, anh tưởng em nói thế cho có lệ sao? Ông già thật không dễ dàng đáp ứng chuyện của em với Nhiếp Phong, anh lại nhẫn tâm chỉ lo cho mình, không để ý đến em à?" Gương mặt Hồng Giai Nhạc tỏ ra mọi chuyện vốn rất bình thường: "Em tạm thời ở lại chỗ này vài ngày, thằng nhóc này chung một phòng với anh đi, ở cùng một tòa chung cư là được rồi, còn phải học đòi người ta "chúng ta muốn gặp mặt mỗi ngày, nhưng không nhất thiết phải ở chung một phòng ", thế này có phải làm ra vẻ quá không a!" Hồng Chính Thân vừa nghe đến câu này, không biết Hồng Giai Nhạc cùng Trương Thần Phong rốt cục lại nói bậy cái gì, có chút lo lắng: "Làm cái quỷ gì thế, biệt thự không ở lại đến đây quấy rối anh. Anh chỉ nói một lần này thôi, lập tức rời đi ngay, đừng có chọc anh." "Là anh chọc em trước, anh không giúp em, em cũng không giúp anh." Hồng Giai Nhạc điếc không sợ súng, nói xong câu này liền tuyên bố đình chiến, trực tiếp mặc kệ anh, trở về phòng nghỉ cho khách. .............. Cuối cùng, Hồng Chính Thân cũng không thắng được cô em gái quật cường này. Trải qua sự việc hôm qua, hai gã đương sự đối mặt với nhau càng rơi vào cục diện bế tắc. Trương Thần Phong thấy Hồng Chính Thân từ đầu đến cuối không hề nhìn mình, thế là chủ động tiến lên một bước bắt chuyện: "Tôi... ngủ trên sofa phòng khách là được rồi." Hồng Chính Thân không trả lời, xoay về phòng ngủ của mình, năm phút sau lại đi ra. Lần này có chút trịnh trọng nhìn về phía hắn, trong mắt lấy lại vẻ thản nhiên: "Tôi mới dọn dẹp qua, cậu xếp đồ ra đi." Trương Thần Phong có chút kinh ngạc, xác nhận lạ không phải mình nghe nhầm. Hắn cảm thấy mình giống như học sinh tiểu học lần đầu tiên đến trường mới câu nệ như vậy. Hôm nay bởi vì người thứ ba xuất hiện mà hai người đột nhiên gặp mặt, đến một câu nói qua cũng không có, trực tiếp chuyển luôn đến cùng một phòng, tiến độ này đúng là... nhảy một lúc lên ba cấp. Trương Thần Phong không biết Hồng Chính Thân có chán ghét thế này không, bình thường hắn lúc nào cũng có thể cảm nhận rõ ý đồ xấu của người khác đối với mình, thế mà hiện tại lại không muốn cố gắng tìm hiểu rõ suy nghĩ thực sự của Hồng Chính Thân. Thực ra lần này cảm thấy đối phương cùng chính mình có mối liên hệ nào đó, không cách nào có thể diễn tả bằng ngôn ngữ, mơ mơ hồ hồ thế nào lại vào ở chung một phòng, khiến cho hắn nhất thời khó mà xác thực chuyện gì đang xảy ra cùng hoàn toàn thích ứng được. Lúc Trương Thần Phong đi vào phòng của Hồng Chính Thân, không khí bay vào thoang thoảng dâng lên một tầng hương bạch ngọc lan thanh thanh, cùng với mùi hương sữa tắm mà Hồng Chính Thân đặt trong phòng tắm, lúc này nhè nhẹ dừng lại trên người Trương Thần Phong, giống như gãi ngứa lại bén nhọn khiêu khích, cứ thế vững vàng chọc trúng linh hồn không chịu nổi khảo nghiệm của Hồng Chính Thân, dẫn đến một đạo kích thích mị tinh. Hồi hộp từ lòng bàn chân thẳng lên tới trán, Hồng Chính Thân đối với biến hóa của cơ thể gần đây đã không còn xa lạ, chỉ tại lúc đối mặt với Trương Trương Thần Phong, anh mới có một ít phản ứng sinh lý cực kỳ khó chịu, mà càng khó xử hơn nữa là anh lúc nào cũng phải chịu áp lực kìm hãm ham muốn đó. Nhân lúc Trương Thần Phong cầm quần áo treo lên nửa bên còn lại trong tủ quần áo của anh, Hồng Chính Thân dời đi đường nhìn bốc lửa của mình: "Giai Nhạc là như vậy đó, cậu đừng chấp nó. Tôi vẫn còn việc cần quay lại tòa soạn, cậu... cứ tự nhiên." "Trước không phải anh từng cảnh cáo tôi, không được phép ra vào phòng của anh." Hồng Chính Thân nhàn nhạt hỏi: "Lẽ nào cậu lại muốn mượn đi cái gì?" "A, tôi còn không nhớ tới, nếu anh vô tình phát hiện mình thiếu đồ gì, nhớ kỹ tìm tôi đòi lại." "Tôi không nghĩ mình lại có khách trọ có loại thói quen loạn thất bát tao này." Trương Thần Phong có chút ngây ngốc mỉm cười một cái: "Hồng Chính Thân, nè —— phiền anh chiếu cố nhiều." Như thế đơn giản là hòa giải sao? Quan hệ giữa bọn họ rốt cục là trở nên càng đơn giản hay càng phức tạp, Trương Thần Phong cảm thấy chính mình cũng không thể nói rõ. ............... Tám giờ tối, Hồng Chính Thân vẫn không về. Có người gõ cửa phòng ngủ của Hồng Chính Thân, mà có thể nói hiện tại cũng là phòng của Trương Thần Phong. Hồng Giai Nhạc vác khuôn mặt uể oải đến bắt chuyện hắn: "Anh, ra ăn cơm đi, anh không định học mấy gã cơ bắp tập thể hình ăn trứng gà qua ngày đấy chứ." Trương Thần Phong cho rằng đối phương sẽ coi mình như cỏ dại mà sống, không ngờ còn có đãi ngộ bữa tối, hắn nghi hoặc đi về phía bàn ăn, thật sự nghi ngờ có phải mình hoa mắt không, bước chân không tự chủ được đến gần hơn tý nữa. Đậu cô ve xào nấm hương, thịt bò hầm dứa, cá hấp pecca, canh đậu hũ, cũng được coi là một bữa tối khá là xa hoa. "Cô tự làm? Mời tôi ăn cùng một bàn?" Trương Thần Phong được chăm sóc đâm ra hoảng sợ* (thụ sủng nhược kinh). "Không lẽ lại ra quán rượu của bán đảo gọi à, hai cái người đàn ông này, tưởng mình đang sống ở kỷ Jura sao? Đồ ăn dự trữ trong tủ lạnh cũng không có." Hồng Giai Nhạc một bên oán giận một bên ngồi xuống đối diện Trương Thần Phong: "Tôi vừa mới ra ngoài siêu thị mua đồ ăn đủ cho ba ngày, lẽ nào anh trai tôi chưa bao giờ về nhà ăn cơm tối sao?" "Ách." Thực ra Trương Thần Phong cũng không rõ lắm, dù sao thì hắn cũng chưa từng cùng Hồng Chính Thân ăn bữa tối ở chung cư. "Anh ta không về ăn được." Hồng Giai Nhạc quẳng cho Trương Thần Phong một cái nhìn đầy xem thường: "Nếu là phụ nữ, còn có động lực về nhà ăn cơm, thế mà lại đi tìm thể loại đàn ông bình hoa, đúng là không có tác dụng gì." "Này, muốn nói xấu người khác, trước tiên có phải nên mời đương sự tránh đi một lát không?" Nói qua nói lại, đã lại cười meo meo ăn tiếp, ừm, cô gái này mặc dù ác miệng, tài nấu ăn không tồi, chẳng qua không mấy đàn ông chịu hưởng thụ nổi cái diễm phúc này. Mặt Hồng Giai Nhạc thản nhiên: "Thực ngại quá, tôi chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác, cho nên toàn nói thật trước mặt thôi, miễn cho có người lại tưởng mình tốt quá rồi, làm sai chuyện gì còn không biết." Trương Thần Phong lại không sợ chết nói: "Bát canh này hơi mặn thì phải." Hồng Giai Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy, tôi bỏ độc xuống đấy, mặn là đương nhiên." "Có độc thì tôi cũng phải coi như thuốc bổ mà ăn a, đây là do bàn tay xinh đẹp làm ra mà." "Anh coi chừng đấy! Đừng đem thủ đoạn trùm ngưu lang của anh dùng lên đầu bà đây, còn dám mặt dày liếc mắt đưa tình tôi, tôi lập tức bảo Hồng Chính Thân đem anh đá ra ngoài!" Trương Thần Phong chép chép miệng, cười đến rất tà ác: "Anh ta không nỡ đá đâu." "Anh!" Đúng lúc Hồng Chính Thân lần thứ hai đẩy cửa ra thì bắt gặp cảnh em gái mình dùng ngón trỏ chỉ khuôn mặt cười xấu xa của Trương Thần Phong, đành ho nhẹ một tiếng. Hồng Giai Nhạc thu hồi ngón tay, giả vờ thân thiện với Trương Thần Phong cười nói: "Anh không nên chỉ lo ăn một mình đi?" Trương Thần Phong vẫn ăn không ngừng, tùy tiện hướng Hồng Chính Thân vẫy vẫy tay: "Qua đây cùng ăn cơm đi." "Vô tâm vô phế." Hồng Giai Nhạc mắng một câu, bỏ đũa lại quay về phòng đi, sắp đi còn nói một câu, "Ăn xong nhớ rửa bát!" Trước giờ quen ăn cơm Tây, rất ít khi phải rửa nhiều bát như vậy, chẳng qua lần này đứng dưới mái hiên người ta, Trương Thần Phong quyết định thành thật cống hiến. Do dự một hồi, cuối cùng vẫn trùm cái tạp dề không được dùng quá mấy lần vào người, đi tới vòi nước chỗ bồn rửa bát. Hắn vừa xong thì phát hiện Hồng Chính Thân đã lặng yên đi tới phía sau hắn, rất tự nhiên đoạt lấy một cái đĩa, dùng khăn lau khô nước bỏ vào tủ bát. "Mọi lần buổi tối anh ăn gì?" Không nghĩ tới Trương Thần Phong sẽ mở miệng hỏi loại vấn đề hiếm có này, Hồng Chính Thân giật mình: "Ăn trong công ty." "Hồng Giai Nhạc không quen với sự xuất hiện của tôi." Trương Thần Phong sau khi ăn cơm của người ta vẫn quyết định nói một câu công bằng: "Chẳng qua không sao cả, cô ấy nấu ăn rất ngon." "Đừng để ý nó, còn tưởng cậu chiếm tiện nghi nó kìa." "Cô ấy lợi hại như vậy, ai dám chứ." Trương Thần Phong đưa cái đĩa cuối cùng cho Hồng Chính Thân, "Anh định giải thích với cô ấy... Chuyện của chúng ta thế nào?" "Chúng ta thì có chuyện gì?" Hồng Chính Thân đem đĩa gõ lồng ngực Trương Thần Phong, gương mặt bình tĩnh nhìn không ra bất kì cảm xúc gì: "Tôi có dự cảm, cậu sẽ rất nhanh chóng chuyển đi." Trương Thần Phong cười như không cười: "Xem ra, tôi ở chỗ này không được hoan nghênh lắm nhỉ." "Chỉ là không muốn quấy rầy đến cậu, tôi không biết làm thế nào mới có thể ở chung với cậu một cách tự nhiên." "Anh nói vậy, tôi sẽ nghĩ là anh đang khen tôi đấy." Trương Thần Phong đoạt lấy khăn lau trên tay anh, sau đó tiến lên nửa bước dán lấy chóp mũi đối phương, gần đến mức chỉ cách khoảng nửa cái móng tay, khiến cho Hồng Chính Thân phải đem đường nhìn dời xuống sàn nhà, khí áp xung quanh cũng lập tức thấp đến tận cùng. "Nếu như người phát cuồng vì tôi là anh, tôi trái lại rất vừa ý. Nói thật, anh là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng tiếp xúc qua, tôi có phải nên tuân theo tinh thần của Quang Vũ, bắt lấy cơ hội này trải nghiệm một lần trong đời không nhỉ? Nếu như đối tượng là anh, tôi thực sự không ngại thử xem một lần." "Tôi sợ cậu chơi đến nghiện rồi lại không dứt ra được." Hồng Chính Thân lạnh lùng tổng kết, sau đó nhẹ nhàng đẩy hắn ra, bước chân không chút nào dừng lại trở về phòng ngủ. ................ Cửa vừa đóng lại, lập tức cố hết sức lấy vẻ mặt ngụy trang thoải mái nhất có thể, Hồng Chính Thân sống lưng thẳng tắp ngồi trên ngăn tủ, không dám nhúc nhích lấy nửa bước. Dùng sức lau mặt, nỗ lực giữ bình tĩnh, nhưng không có hiệu quả, tim đập như bão táp không ngăn lại được, dường như đã quen thói phản bội chủ nhân. Trương Thần Phong, cậu đang đùa tôi sao? Vừa rồi một chút nhận thức tình hình hiện tại cũng không có, cậu còn dám ve vãn tôi?! Mẹ nó ai báo động trước cho tôi biết được không! "Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì..." Hồng Chính Thân có chút chán nản thuận chân trút giận đá khung ảnh một cái vào góc tường, lồng kính "ba" một tiếng nứt ra. Trương Thần Phong ở ngoài không biết gì, một mình gác cánh tay ngồi trên sô pha phòng khách, mở TV chọn kênh, nhấp một ngụm café tự pha, cảm thấy hương vị kém xa so với cafe của Hồng Chính Thân pha. Mắt thỉnh thoảng vô tình liếc về phía phòng ngủ, nhưng ngay lập tức thu hồi. Hắn thấy mình thế này thật khác thường, thậm chí tâm tình có chút hỗn loạn. Trong quá khứ, chỉ trong bầu không khí cực độ gò bó căng thẳng loại khẩn trương này mới có thể bị kích phát, chẳng hạn như kế hoạch tấn công tổ chức Kameta đã sắp xếp chu toàn suýt nữa bị bại lộ, hay là vụ giành lại con tin từ tên sát thủ liên hoàn khét tiếng. Thường ngày thả ra vô số đạn khói chỉ để cho người khác nghĩ rằng mình có nguyên tắc lập trường rất vững vàng. Hiện tại thì sao? Bởi vì một người đàn ông mình vừa ý tùy tiện phát ra vài ám hiệu, mới đầu trận tuyến đã bắt đầu luống cuống, còn mơ hồ không kịp bật cơ chế phòng thủ, cuối cùng còn tưởng có thể tránh làm chính mình bị thương. A, đúng là buồn cười. Trương Thần Phong lúc này đang giằng co mười mấy phút với cái TV, con sư tử châu Phi cũng không thể khiến hắn chú ý được, đường nhìn vẫn tập trung vào màn hình, nhưng ánh mắt thì ngược lại. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại hắn đúng là chỉ nghĩ đến làm tình, đầu óc toàn hình ảnh Hồng Chính Thân dưới thân hắn ướt đẫm mồ hôi thở dốc. Cứ mỗi khi Hồng Chính Thân tới gần, chính mình như bị một luồng nhiệt đánh trúng, lần này không phải do thuốc hay dục cầu bất mãn, mà bởi vì hắn nhìn thấy được dục vọng trong mắt Hồng Chính Thân, trần trụi phiến tình như thế, vô duyên vô cớ làm hắn tan chảy. Không biết thế nào, sắc mặt ửng hồng của đối phương mang dư vị sau cao trào chưa tan biến hết lại gợi cảm câu hồn đến thế, cứ như vậy thoáng chốc hiện ra, hoàn toàn không khống chế được. Vốn là chuyên gia tâm lý Trương Thần Phong đương nhiên biết rõ việc này có ý nghĩa gì. Tựa như thiếu niên mới nếm thử trái cấm, ngoại trừ ăn với ngủ, đều chỉ nghĩ linh tinh. Cứ tưởng rằng hắn sẽ rời khỏi chung cư này, trở lại thế giới của chính mình, nhưng bản thân không theo ý mình bắt đầu si mê loại quan hệ giống hoa trong gương, trăng trong nước này, hắn bắt đầu nảy sinh tình cảm với Hồng Chính Thân. Sự chiếm hữu đêm qua càng giống như một loại nghiệm chứng và bộc lộ cảm xúc thật sự. Chắc chắn anh ta không thể trở thành tình nhân bí mật của mình, nhưng dù chỉ lên giường một lần, Trương Thần Phong vẫn ích kỷ cho rằng hiện nay Hồng Chính Thân nên chỉ là của một mình hắn. Ít nhất là trong thời gian qua lại này, hắn vẫn có quyền chiếm hữu tuyệt đối. Mặc dù loại kích tình này chỉ xuất phát từ sự mới mẻ cùng thăm dò, trở thành giả thiết mê luyến ngắn ngủi, nhưng những biến đổi tâm lý này đều không có vẻ gì đáng trách, giống như trước đây đặc biệt thích Vivienne vậy. Trương Thần Phong tự cho rằng những sự hấp dẫn này bản chất đều là một dạng. Cho nên, từ giờ trở đi, hắn theo nhu cầu hình thành thói quen có thể chấp nhận một đàn ông thực sự, mà người đàn ông này phải thuộc về hắn. Cho đến khi mình tự nguyện rời khỏi chung cư này, chính thức quay về Quang Vũ, mới coi như là vì đoạn gặp gỡ này làm một cái kết hoàn mỹ. Ảo tưởng xu hướng tâm lý bình thường làm cho Trương Thần Phong cảm thấy an toàn, cũng đối với thứ tình cảm xa lạ phát sinh không khống chế được này an ủi chính mình: Quyết định như vậy chỉ dùng vào những thời điểm thích hợp. Mà trước mắt, muốn cùng Hồng Chính Thân ở cùng một chỗ, chính là thời điểm vô cùng thích hợp. / / / ... .................. Đây là lần thứ hai đi vào phòng ngủ này qua đêm, chỉ khác là lần này là trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo. Tuy rằng giường cũng đủ lớn, nhưng để hai người đàn ông trưởng thành thanh tâm quả dục cũng là việc khó. Cho nên lúc Trương Thần Phong chuẩn bị vào phòng Hồng Chính Thân thì đêm đã khuya. Hồng Chính Thân không có vẻ mệt mỏi, chỉ là an tĩnh ngồi ở trên giường lật xem tạp chí tài chính buổi sáng vừa đưa đến. Đèn đầu giường mở bên cạnh, màu sắc có chút hôn ám, luồng khí lưu bị người từ bên ngoài đến vô tình làm đảo loạn, một cỗ nhiệt nhẹ nhàng lan tỏa. Hồng Chính Thân thoáng ngẩng đầu, cùng người vừa khóa cửa tiến vào phòng ngủ chạm ánh mắt, xem ra tối nay dù không muốn cũng phải lần thứ hai mất ngủ rồi. Mỗi một bước Trương Thần Phong đến gần, cảm giác nặng trịch nơi đáy lòng Hồng Chính Thân lại càng rõ rang. Lồng ngực dần dần cảm nhận được luồng nhiệt khí đi qua. Có thể vừa rồi do dùng sức bình tĩnh lại trong trạng thái quá căng thẳng mà cảm xúc lúc này trực tiếp lan tràn trên người đối phương. Trương Thần Phong yên lặng nhìn kỹ vẻ mặt của anh, đột nhiên mở miệng nói: "Xin lỗi, tôi không chuẩn bị sofa để ngủ." Sau đó, nửa quỳ trên giường dán sát lấy Hồng Chính Thân, thuận lợi rút ra chướng ngại vật trước mặt hắn —— quyển tạp chí, vứt sang một bên. Nhiệt độ thiêu đốt trong mắt hắn khiến cho Hồng Chính Thân phải thu hồi đường nhìn, lúc chỉ còn cách nhau 1 cm, Hồng Chính Thân như ngừng thở, nhưng không né tránh. Không biết nhịn qua bao lâu, Hồng Chính Thân mới thấp giọng hỏi: "Cậu biết rõ mình đang làm gì chứ..." Cảm xúc hoang mang giữa hai người đã bị đối phương trực tiếp đi qua lấp kín bờ môi của, nuốt trọn lời nói đang dang dở. Vị đạo nam tính quen thuộc này ngập tràn khoang miệng, trấn an nội tâm đang xao động, bị ký ức về người đàn ông này dưới thân quấn quýt si mê một lần nữa hiện ra trong đầu, thân thể đáp lại so với ý chí của bản thân thành thực hơn nhiều lắm. Nụ hôn này từ nông đến sâu, mang theo một tia cuồng dã bá đạo, cuối cùng biến thành dùng sức hút cùng gặm cắn, dần dần dời xuống cần cổ, xốc lên áo ngủ, theo cổ áo liếm lộng vai gáy anh, lại tại xương quai xanh cùng hầu kết tinh tế lưu luyến, Hồng Chính Thân cảm nhận rõ sóng nhiệt đang tập trung lại dưới thân, làn da nơi lòng bàn tay căng đến phát đau, lồng ngực phập phồng dữ dội, màng tai cũng chấn động phình lên, Hồng Chính Thân không tự chủ được mê muội đáp lại đối phương. Trương Thần Phong cảm nhận được đối phương đột nhiên chủ động, vô ý thức dừng lại một lúc, nghiêng người ngã lên giường, Hồng Chính Thân đặt nụ hôn lên hai gò má cùng cằm hắn, ngón tay bắt đầu hoạt động, tiếp theo môi nhanh chóng ngậm lấy một điểm nổi lên trên ngực. Quần áo cùng da thịt thấm ướt ma sát đầy khoái cảm, lực đạo của đầu lưỡi càng ngày càng biến hóa, bị cảm giác bao bọc ấm áp xa lạ mà đầy kích thích, Trương Thần Phong không kiềm chế được thở dốc. Trương Thần Phong không ngò đối phương tích cực đáp lại cảm giác sẽ mỹ diệu như thế, cả người không khỏi run rẩy bắt đầu rên rỉ, dần dần thả lỏng toàn thân, vong tình hưởng thụ sự dịu dàng lại mạnh mẽ cấp bách từ một người đàn ông khác. Màn dạo đầu tiến hành đến giai đoạn gay cấn, Trương Thần Phong nhận ra nếu đối phương còn tiến thêm bước nữa, chính mình sẽ không chịu được, liền vòng tay ôm lấy sau gáy Hồng Chính Thân, kéo anh đến trước mặt, sau đó xoay người một cái nửa đè lên anh. Hai người ở giữa tình dục nồng đậm bị cắn nuốt bao vây đã không phải một hai lần, đối diện vài giây cũng có thể khiến bộ não sinh ra ảo giác trong nháy mắt, Trương Thần Phong cảm nhận một trận mê muội, cúi đầu ngang ngược nạy ra môi Hồng Chính Thân, cơ thể một bên ma sát sinh điện, một bên kích thích mãnh liệt cởi bỏ áo ngủ Hồng Chính Thân, nút buộc văng ra, lòng bàn tay men theo sống lưng đàn hồi trượt xuống phía dưới, dần dần xâm nhập lưng quần. Ngoại trừ chiếm hữu, Trương Thần Phong nghĩ không ra phương thức nào tốt hơn để phát tiết ái dục phức tạp của chính mình. Đang lúc tay kia nhiệt tình xoa bộ vị kiêu ngạo của Hồng Chính Thân, hắn nỗ lực chống lên nửa người trên để chống đỡ lại sự phản kháng bên dưới, Trương Thần Phong trước một bước áp chế anh, hai người có chút xô đẩy mãnh liệt, Trương Thần Phong đưa tay vào nơi bí mật liên tục xoa nắn lên xuống. Mặt Hồng Chính Thân như bị thiêu cháy, anh không biết rõ tại sao mình luôn bị người đàn ông này lặp đi lặp lại nhiều lần chiếm được cơ hội, định dùng sức một cước đá hắn xuống giường, thế nhưng lại mềm lòng, đối phương cứ thế đã đem hạ thể đặt trước lối vào. Nhiệt tình mãnh liệt hôn đến thở dốc, Trương Thần Phong cố gắng kiềm chế, chậm rãi đẩy vào không làm anh bị thương, hai người giằng co vuốt ve, hạ thân đều ẩm ướt, Trương Thần Phong nhẹ nhàng cử động, Hồng Chính Thân chỉ cảm thấy mình đang bị trần trụi dò hỏi, cơ thể trước mặt đối phương như biến thành trong suốt, anh không muốn phát ra tiếng động khiến chính mình có vẻ càng thêm mềm yếu. Trương Thần Phong lần này lại dịu dàng ngoài ý muốn, kiên nhẫn chờ người bên dưới thích ứng. Sau đó, Hồng Chính Thân phát hiện giữa lúc chính mình bị tấn công dồn dập cả trước lẫn sau thế mà lại có cảm giác. Trương Thần Phong rất vừa ý tư thế này, có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình của đối phương. Nét mặt Hồng Chính Thân biểu lộ thống khổ cùng khoái cảm khiến dục vọng của Trương Thần Phong như muốn bùng nổ, càng muốn khiến người đàn ông gợi cảm này vì hắn nhiệt huyết sôi trào rên rỉ hơn nữa. Trương Thần Phong nâng chân Hồng Chính Thân lên, nương theo góc độ càng thâm nhập sâu thêm vài phần, chậm rãi mà mạnh mẽ, nỗ lực khống chế tiết tấu, mỗi lần ngập sâu đến tận cùng mà lại hữu lực luật động, khiến nơi hạ thể giao hợp ma sát phát ra luồng nhiệt nóng bỏng. Dần dần, mồ hôi nơi bụng hai người hòa làm một, tình hình chiến đấu ngày càng trở nên kịch liệt, Trương Thần Phong bắt đầu gia tăng lực đạo, thô bạo ra vào, Hồng Chính Thân gần như không chịu nổi, có ý muốn lùi lại, lại bị dục vọng như sóng dữ trực tiếp mang đến cao trào. "Thật muốn làm anh thế này, a! A —— " Trương Thần Phong thỉnh thoảng nói mấy câu dâm tà khiến người ta hưng phấn, nhưng Hồng Chính Thân lúc này cảm thấy những âm thanh kia chầm chậm rời xa mang tai rồi, anh gần như nghe không được cũng nhìn không thấy, va chạm biên độ lớn khiến hông run rẩy co lại, thần trí hồn độn, cũng có lúc lơ đãng thất thần, ngửa người ra sau ngã ra giường, hạ thể Trương Thần Phong run rẩy tiết ra nhưng vẫn giữ lại trong cơ thể Hồng Chính Thân... Lúc Hồng Chính Thân xuống giường, Trương Thần Phong chợp mắt không hề nhúc nhích. Mười năm phút sau, hắn nhìn thấy Hồng Chính Thân đã tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, mặc một cái quần lót màu trắng. Anh đến bên giường đổi áo sơmi, tư thế ưu nhã tự nhiên, từ góc độ của Trương Thần Phong có thể nhìn thấy cơ thể xinh đẹp cùng đường cong vân da mịn màng theo đường cong cột sống kéo dài đến câu hồn. Hơi nước càng làm nổi bật làn da sẫm màu. Nắng sớm qua rèm cửa sổ chiếu vào, chân thực phác họa cánh tay, bờ mông săn chắc, đôi chân thon dài chân, vòng eo mềm dẻo, cường kiện mà cuồng dã mang ý vị thiên nhiên thanh khiết, chính là một vẻ đẹp diễm lệ cao quý. Trương Thần Phong cảm thấy mình lúc đó có điểm thác loạn rồi, thế mà còn cảm thấy một người đàn ông gợi cảm đến chảy máu mũi, đối phương cũng không phải mỹ thiếu niên nhỏ nhắn thon dài, cũng không phải nam thần tượng tươi mát, mà là mang vẻ thành thục đậm khí chất nam tính của một người đàn ông chân chính, mà hắn lại tự nhận mình là người có tính hướng trong sáng, có thể đối với đối tượng thế này tùy thời tùy chỗ động dục, thế nào lại thư giãn đến vậy? Hồng Chính Thân khi mặc quần áo thì cánh tay mở rộng, đường cong hoàn hảo ưu mỹ dễ khiến người ta ảo tưởng, Trương Thần Phong rất rõ ràng sự hấp dẫn thuần túy này có nguy cơ bộc lộ bất cứ lúc nào, dù cho chính mình lại lớn mật, chọn ai không chọn, lại không ngờ lại vì một người đàn ông có thân thể nam tính tương đương hắn như vậy càng phá vỡ tính hường. Cứ như vậy, cách hai, ba mét, Trương Thần Phong vẫn có thể cảm nhận được hương vị của Hồng Chính Thân, thỉnh thoảng bay qua khiến hắn say mê cố chấp gần như kịch liệt đến điên cuồng. Một lần chìm đắm đã khiến chính mình sợ hãi loại công kích này, mãnh liệt đánh vào linh hồn cô độc, khiến người ta không khỏi cảm thấy ngọt ngào mà đau đớn. Thỉnh thoảng, sự không bình tĩnh này khiến Trương Thần Phong cảm thấy không thể chấp nhận, nhưng cứ khi nào luồng khí ấm áp do thân thể này đi ngang qua mà đến, hắn lập tức quên hết tất cả việc dùng lý trí chữa trị. Hồng Chính Thân tựa hồ đã cảm giác được đường nhìn nóng rực đến từ phía sau, động tác hơi ngừng lại, sau đó lại như không có việc gì tiếp tục đeo caravat. Buổi sáng hôm nay còn có cuộc gặp một đám nhà văn hóa cùng nhà văn quan trọng, phải nghiêm chỉnh tham dự. Cho đến khi chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ, Hồng Chính Thân vẫn quay đầu nhìn phía sau một cái, ai ngờ cũng cùng lúc gặp được ánh mắt Trương Thần Phong đang nhìn lại, mà thần tình đối phương tựa như một con mèo lớn, có một chút mệt mỏi cùng thoả mãn, thoải mái giãn ra thân thể, dùng một ánh mắt như xem xét con mồi nhìn anh. Hồng Chính Thân bỗng cảm thấy một trận vô lực không thể tránh được, anh che đi khóe miệng cười khổ, che đi khuôn mặt đang bén nhiệt cấp tốc rời đi. Trong lúc đóng cửa, nghe tiếng động vật cỡ lớn trên giường hướng anh nói một câu: "Ngày mai ngày nghỉ, Quang Vũ muốn phỏng vấn người mới, anh cùng tôi đi chứ." Hồng Chính Thân vốn định độp lại "liên quan gì tôi", nhưng vẫn là lịch sự ném qua một câu: "Tôi có việc rồi." Trương Thần Phong còn chưa kịp tiêu hóa đáp án lạnh lẽo này, cửa phòng trước mặt hắn đã "phanh" một tiếng khép lại. "Hồng Chính Thân..." Trương Thần Phong dùng khuỷu tay chống cơ thể xích lõa lên, giống như đăm chiêu thì thào lẩm nhẩm cái tên này, bên khóe miệng nhếch lên một cái cười khẽ ái muội cùng bất đắc dĩ.