Cặp đôi siêu sao
Chương 2
“Noãn Noãn, bây giờ cô cũng là quỷ mà!” Những lời này của Phi Phi như một chậu nước lạnh dội thẳng vào người An Tâm làm cho An Tâm trở nên ngây ngốc, nhìn người quen thuộc trước mắt mà như xa lạ.
“ Mình cũng đã chết sao?” Nghe vậy, Phi Phi liền cười lạnh một tiếng: “Cậu đương nhiên là đã chết, hơn nữa còn chết một cách rất nghẹn khuất, là đột tử mà chết, ha ha ha…”
Nghe tiếng cười của Phi Phi làm An Tâm nhớ lại hình ảnh cô trước khi chết, lúc đó cô đang cố gắng chuẩn bị đưa ra một quảng cáo mới. Vì để có một ý tưởng hay cô đã vài ngày không nghỉ ngơi nhưng đều không đạt kết quả. Hôm đó sau khi tan tầm, cô vẫn tiếp tục tăng ca để nghĩ tiếp, đến cơm tối cũng không ăn mà chỉ dựa vào cà phê để nâng cao tinh thần. Thật vất vả cô mới nghĩ ra được một ý tưởng hoàn hảo thì sau đó, sau đó? Là không có sau đó...
“Mình chết vào lúc đó sao?” An Tâm có chút khó tin quay sang hỏi Phi Phi. Hỏi sao lúc đó cô cảm thấy hai mắt tối lại, hô hấp cùng nhịp tim đặc biệt khó chịu.
Phi Phi lau khóe mắt còn vương chút nước vì cười, nhìn An Tâm một cách trào phúng “Sao cậu không nhìn lại mình xem, sắc mặt thì trắng bệch giống như quỷ còn dám liều mạng làm thêm giờ, ông trời không làm cho cậu đột tử thì còn ai nữa!”
An Tâm khi biết là mình đã chết, đầu tiên là có chút thương tâm, rồi nghĩ đến gì đó liền cúi đầu thở dài, sau đó lại ngẩng đầu nở nụ cười thoải mái.
“Chúng ta đều đã chết, vậy giờ sẽ đi đầu thai sao?” An Tâm mỉm cười hỏi Phi Phi, Phi Phi nhìn thấy cô vui mừng liền không nhịn được liếc xéo một cái, thấy An Tâm không hiểu gì lại quay ra khó chịu “Đầu thai gì chứ, trong hai chúng ta chỉ có một người có thể đi đầu thai. Lần này cậu không thể đoạt với tôi, tôi muốn đầu thai vào một nhà tốt, không muốn lại làm cô nhi nữa.”
An Tâm nghe Phi Phi nói vậy cũng cảm thấy nghi hoặc, giữ chặt Phi Phi không để cô ấy đi “Tại sao trong hai chúng ta chỉ có một người có thể đi đầu thai”.
“Bởi vì trong năm nay giữa tôi và cậu nhất định phải có một người sống và một người chết”.
“Vậy tại sao người sống sót lại là mình? Không phải cậu nói mình đã chết sao?” An Tâm bị chuyện xảy ra làm cho không biết phải làm sao, mà Phi Phi rõ ràng là biết có chuyện gì đó nhưng lại cố tình không nói cho An Tâm biết.
“Phi Phi!” An Tâm bất mãn kêu một tiếng làm cho Phi Phi nhớ lại chuyện của bọn họ ngày bé. Hai cô là hai bé gái lần luợt trước sau bị người vứt bỏ trước cửa cô nhi viện, được xem như là cùng nhau lớn lên như hình với bóng. Giường như là số mệnh đã an bài làm cho hai cô vào năm sáu tuổi cùng vào cô nhi viện, sau này lại cùng được một người phụ nữ lựa ra để chọn một trong hai người làm con nuôi.
“Khi người phụ nữ đó quyết định nhận nuôi cậu, lúc đó tôi rất ghen tị với cậu, ghen tị cậu tốt số hơn tôi! Có một gia đình. Nhưng vừa rồi xem qua quá trình trưởng thành của cậu, cảm thấy cậu cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu”. Phi Phi bỗng dưng có chút thương cảm, ánh mắt nhìn An Tâm cũng ôn hòa hơn, không lại mang theo địch ý.
“Noãn Noãn, mặc dù tôi lấy đi cơ hội được đi đầu thai của cậu nhưng tôi sẽ để cậu được trở thành tôi, sống cuộc đời mà cậu muốn. Không có trói buộc, Noãn Noãn, tôi biết cậu sẽ làm tốt hơn tôi”. Phi Phi nói xong liền tiến lên ôm Noãn Noãn một cái rồi sau đó hóa thành một luồng khói xanh theo gió bay đi.
An Tâm cố gắng đi lên giữ chặt Phi Phi nhưng lại chỉ bắt được không khí. Sau đó bốn phía cô liền tối đen. Ở trong bóng tối làm An Tâm có chút sợ hãi, cô cố gọi “Phi Phi, Phi Phi..”
“Phi Phi!” An Tâm từ trên giường bật dậy, làm động đến kim tiêm, đau đớn trên mu bàn tay truyền đến làm cô cúi đầu, lại nhìn thấy ống tiêm đầy máu.
“Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh, mau đến xem xem!” Người phụ nữ duy nhất trong phòng bệnh thấy An Tâm tỉnh liền vội vàng kêu lên. An Tâm đưa mắt nhìn người phụ nữ đó liền biết rằng đó lag người đại diện của Phi Phi, tên Giản Khiết.
“An Tâm, em thấy thế nào rồi? Có khó chịu không? Ngoài đau ở đầu còn thấy chỗ nào đau nữa không?” Hôm nay chứng kiến ‘An Tâm’ từ trên cao ngã xuống, Giản Khiết liền sợ hãi, lúc đó nhiều máu như vậy, cô đã nghĩ ‘An Tâm’ không qua khỏi rồi.
“Chị…” An Tâm muốn hỏi Giản Khiết sao chị ấy lại ở đây, nhưng từ con ngươi của cô ấy cô thấy được bộ dáng hiện tại của mình, “Phi Phi?” – “Tại sao mình lại biến thành Phi Phi rồi?” An Tâm lấy tay sờ lê mặt mình, cũng mặc kệ làm như vậy sẽ kéo lên ống tiêm, liên tục sờ “Đây không phải mình, đây không phải là mình!”
“Em bây giờ còn có tâm trạng để ý đến dung mạo sao, chỉ là trên đầu quấn thêm một tầng bang gạc thôi mà. Mặc dù có xấu xí một chút nhưng là bởi vì bây giờ em đang bị thương mà?” Giản Khiết chắc chắn đã hiểu lầm ý tứ của An Tâm, nhìn mặt cô tràn đầy hoảng sợ liền hạ giọng trấn an “Đừng lo lắng, chị đã hỏi bác sĩ, ông ấy nói trên đầu em sẽ không để lại sẹo đâu.”
Nghe Giản Khiết nói như vậy, An Tâm càng thêm khẳng định là mình đã biến thành Phi Phi. Cô nghĩ đến lời nói lập lờ của Phi Phi lúc nãy thì trong lòng nhẹ đi chút ít, bàn tay đang sờ trên mặt từ từ buông xuống.
An Tâm đã ý thức được, Phi Phi đã chết, cô cũng đã chết nhưng không biết vì nguyên nhân gì cô lại biến thành Phi Phi, hay nói đúng hơn là linh hồn cô đã nhập vào trong than thể của Phi Phi, thay cô ấy sống lại.
“Bác sĩ, ngài đã đến rồi, mau kiểm tra cho cô ấy đi!” Giản Khiết thấy bác sĩ vào lập tức đứng tránh sang bên nhường chỗ cho bác sĩ kiểm tra cho An Tâm.
Bác sĩ nhìn đến tay An Tâm vẫn còn cắm ống tiêm đang chảy máu liền rút ra, sau đó lại đâm trở lại, động tác nhanh đến nỗi An Tâm cũng không chú ý tới, chỉ là cảm giác đau đớn làm An Tâm cúi đầu xem, vừa hay nhìn thấy kim bị rút ra rồi đâm trở lại trong nháy mắt.
Nhìn đến một màn vừa rồi làm An Tâm cảm thấy đầu óc có chút choáng, trong lòng cũng chán ghét, cho nên khi bác sĩ hỏi cô có bị choáng váng đầu hay cảm thấy buồn nôn không cô đều gật đầu. Bác sĩ ghi lại bệnh án cho đó là di chứng của việc não bị tổn thương chứ không biết đó là do An Tâm vẫn đang bị sốc vì chuyện vừa rồi.
Sau khi kiểm tra xong hết, bác sĩ kêu An Tâm nằm xuống nghỉ ngơi, dặn dò cô không được vận động mạnh rồi rời đi. Thấy vậy Giản Khiết liền tiến lên đỡ cô nằm trở lại giường.
Vị bác sĩ sau khi trở lại phòng làm việc liền có bác sĩ khác hỏi ngay “Bệnh nhân chết hụt kia sau khi sống lại như thế nào rồi?”
“Hiện tại kết quả kiểm tra của cô ấy vẫn bình thường, chỉ là mất máu quá nhiều nên cần truyền máu. Mặc dù có tình trạng choáng đầu với buồn nôn thì cũng là di chứng bình thường.”
“Cô nàng này mạng cũng thật là lớn, lúc ấy khi chúng ta tiếp nhận đã có dấu hiệu tử vong, sau nữa lại kích tim cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, chắc là rơi vào trạng thái chết giả.” Bác sĩ đã chẩn trị cho An Tâm nói xong, một người bác sĩ khác liền mở miệng cảm than.
Bên này An Tâm nằm trên giường, nhìn trần nhà bắt đầu nghĩ đến tình huống của mình hiện tại, nghĩ đến sau này cô phải làm sao đây?
Thân thể của cô chắc cũng đã chết rồi, cô không thể trở về nhà. Bây giờ cô lại trở thành Phi Phi, vậy có nghĩa là những chuyện trước đây đều đã chấm dứt từ khi cô chết, cùng cô hiện tại không có quan hệ gì cả. Cô không cần phải tuân thủ những khuôn sáo của mẹ nuôi, chỉ nghĩ tới cuộc sống của chính mình.
“Mình là An Tâm, lại không phải là An Tâm!” An Tâm tươi cười, nghiêng người nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
Khi Giản Khiết cầm theo đồ đi vào liền nhìn thấy nụ cười tươi tắn của An Tâm, bởi vì mất máu quá nhiều làm cho tươi cười của An Tâm như không còn sinh khí nhưng lại mang vài phần sinh cơ.
“Sao hôm này lại vui như vậy?” Giản Khiết đỡ An Tâm dậy để ăn cơm, nhìn thấy cô cười liên tục liền hỏi.
An Tâm biết rõ Giản Khiết là người đại diện của Phi Phi, là người rất tốt với Phi Phi, mà bây giờ cũng rất quan tâm tới cô nên An Tâm đối với cô ấy cười sang lạn nói “Bởi vì có chuyện vui mừng mà!”
Giản Khiết bị khuôn mặt tươi cười của An Tâm làm cho thất thần, khi lấy lại tinh thần nhịn không được liền trêu chọc cô “Cười rạng rỡ như vậy làm cái gì, đẹp làm cho chị đây chảy máu mũi a!”
Giản Khiết nói xong còn cố ý sờ sờ mũi, giống như là lau máu. An Tâm bị cô ấy chọc cho cười ha hả, Giản Khiết cũng bị lây nhiễm nở nụ cười.
Chờ đến khi hai người cười đủ, Giản Khiết mới nhớ đến những sắp xếp của công ty dành cho An Tâm.
“Công ty hiện tại để cho em nghỉ ngơi dưỡng bệnh, khi nào khỏe lại đi quay MV ‘Nữ Thần’. Mặc dù mọi người đều ghen tị nói em trong họa gặp phúc nhưng đúng là phúc lần này của em cũng thật quá nguy hiểm, công ty sắp xếp như vậy là đúng. Còn ba người đã đẩy em, công ty chuẩn bị đóng băng họ, nghiệp diễn của bọn họ coi như là chấm dứt, đúng là hả hê.”
An Tâm lắng nghe Giản Khiết nói chuyện, khi nghe cô ấy nhắc đến ‘ba người kia’ thì nhíu mày, nghĩ đến gì đó lại giãn ra. Giản Khiết không chú ý tới, tiếp tục nói chuyện với An Tâm.
“Lần này mặc dù công ty chịu đền bù rất nhiều tổn thất cho em nhưng chắc chắn đối với em cũng có oán hận. Tất cả mọi người trong công ty đều biết em và ba người kia có mâu thuẫn với nhau, trong chuyện này em cũng có trách nhiệm. Nếu không phải chuyện em thiếu chút nữa là chết hù đến công ty, còn tạo ra tin tức thật lớn, công ty không thể không đem chuyện của em ra để PR, tiện thể cấp cho e chút ít ngon ngọt để trấn an, nếu không sợ rằng em cũng sẽ bị công ty đóng băng luôn. Cho nên em đừng nghĩ rằng công ty bồi thường cho em những thứ này là để chuẩn bị bồi dưỡng em. Về sau em mà còn không hiểu chuyện, còn cùng người khác gây gổ thì công ty sẽ tìm cơ hội đem em đóng băng.” Giản Khiết nói xong liền quan sát vẻ mặt của An Tâm, thấy cô không có bị dọa sợ cũng không có ủ rũ. Cô nói như vậy cũng là muốn tốt cho An Tâm, muốn cô ấy về sau thu bớt tính tình, nghe lời cô nói để làm việc.
An Tâm chú ý tới cảm xúc của Giản Khiết, nghĩ một chút cũng biết những lời này là để nhắc nhở cô. Vì vậy cô liền đảm bảo với cô ấy “Chị Giản, lúc trước là do em không hiểu chuyện, tính hay làm loạn, em đảm bảo sau này sẽ nghe lời của chị”
Giản Khiết nghe An Tâm nói vậy trong lòng liền thoải mái. Lúc trước tính tình ‘An Tâm’ như con nhím làm cho Giản Khiết đau đầu không thôi. Hiện tại mặc dù An Tâm chỉ đảm bảo bằng miệng nhưng lại thay đổi rất nhiều so với ‘An Tâm’ thích làm theo ý mình trước kia. Giản Khiết vui mừng cầm tay An Tâm, thừa thắng xông lên báo cho An Tâm “Em thu liễm lại tính tình, dưỡng bệnh cho tốt, chờ khỏi bệnh rồi đi quay MV, không cần biết có thể cùng diễn với Mạc Thiên Vương hay không thì em đều là nữ chính duy nhất. Nhất định sẽ rất nổi trội, đến lúc đó, em tiếp tục tiến lên, mượn cơ hội này tiếp nhận vài bộ phim, như vậy có thể từ từ tiến vào tầm mắt của khán giả”
“Diễn viên?” Đối với An Tâm việc này hết sức xa lạ, chuyện quay chụp MV cũng xa lạ cực kỳ.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
125 chương
56 chương
67 chương
50 chương
111 chương