Cặp Đôi Ngớ Ngẩn

Chương 6 : Bạn bè

Hắn đẩy người tôi ra, trừng mắt lên nhìn tôi và nói... -Cậu dám!!! -Vâng. Chẳng có chuyện gì mà tôi không dám cả! Tôi cũng dành cho hắn cái nhìn sắc lạnh rồi quay người bước đi mặc kệ người ở sau nghĩ gì. ..... Những ngày sau tôi cố ý ngồi sát Phương Lê, thỉnh thoảng khoác tay lên vai nhỏ, mục đích cũng chỉ là chọc tức tên thối tha kia. Thế mà hắn chẳng thèm để ý, còn Phương Lê thì vui phát điên lên. Tin xấu đồn xa, người ta cứ tưởng tôi với Phương Lê là một cặp. Cô nàng còn nhận được cả thư đe dọa bảo rằng phải tránh xa tôi nếu không sẽ có hậu quả xấu. Dĩ nhiên là vì cô ta mách lẻo nên tôi mới biết. **** Ngày nghỉ, tôi đến nhà Hạo chơi và mục đích là giúp Hạo luyện tập cuộc thi sắp tới. Mẹ Hạo nấu ăn rất ngon, bố Hạo thì có giọng hát thật buồn cười. Thi thoảng ông kể lại chiến tích thời trai trẻ, rồi còn dạy chúng tôi cách cưa gái. Đôi lúc Hạo ngượng quá, ngăn cản không cho bố nói thì tôi lại liên tục ủng hộ bố cậu ấy. Gia đình họ thật ấm áp, khác xa với gia đình lạnh lẽo của tôi. Quanh năm sống một mình với người làm. Tất nhiên tôi vẫn tự nhận thấy rằng mình may mắn hơn rất nhiều người vì có cuộc sống đầy đủ và không phải lo lắng chuyện tiền bạc. Hạo bảo với tôi, cậu ấy muốn bản thân phải khác đi để bố mẹ cậu ấy không phải vất vả như bây giờ. Về cuộc thi sắp tới, tôi ngỏ ý muốn giúp Hạo nhưng cậu ấy nói chỉ cần giảng cho cậu ấy hiểu được bài tập ở lớp còn việc chuẩn bị cuộc thi cậu ấy muốn tự mình làm. Mặc dù lo lắng nhưng tôi tin cậu ấy làm được. .... Hôm nay tôi lại đi bộ về nhà một mình, vừa đi vừa nhấm nhá vài món ăn vặt ven đường. Qua con ngõ vắng... Bất chợt từ đâu xuất hiện ba tên đầu dê mặt ngựa chặn ngang đường.. -Chào cậu em! Tôi cũng chào lại.. -Ờm. Chào các anh! -Ăn mặc sạch sẽ, da dẻ trắng trẻo thế này chắc có nhiều tiền trong người nhỉ? hê hê Mấy tên này chắc là đang định đòi tiền của tôi đây mà... -Uhm.. cũng đủ ăn! Tôi trả lời bình thản. Dù sao cũng học tới đai đen karate rồi. Học mà không hành thì cũng hơi phí... -Giờ mày thích giải quyết trong hòa bình hay là vận động tý cho giãn xương cốt? Tên béo nhất bầy ra lời đe dọa. Tôi cười mỉa mai mà không nói gì... -Chú mày cười thế là có ý gì? -Không có. Ngon thì lại đây mà lấy! -Hả.. Thằng này láo!!! Bọn bay, xông lên!!! Thằng béo vừa dứt câu thì hai thằng kia xông vào. Tôi cũng chuẩn bị động tác để cho bọn nó vài cú liên hoàn, bỗng nhiên có tiếng nói cất lên làm bọn tôi bị dán đoạn... -Dừng lại!!! -Thằng oắt con. Mày ở đây làm gì! Dám phá đám bọn ông! Tôi cũng thêm vào.. -Có gì nói sau. Tôi phải xử bọn này đã! (Hắn lại thì thầm bên tai tôi) -Khùng hay sao? Cậu chưa bằng cái ngón tay ba tên to béo đó. Muốn chết à? -Kệ tôi. Sợ thì đi trước đi! -Đấy là cậu nói nhé. Tôi .. tôi không liên quan! -Uhm... Nói xong hắn tránh sang một bên. (hắn ở đây là Vi Hoàng Anh Duy đấy mọi người) Lần này cả ba tên xông vào.. -Hayzaaaaa!!! Nhóc con bọn tao tới đây!!! RẦM!!! .... -Này! Thả tôi ra. Cậu làm cái gì thể hả. Để tôi đánh bọn chúng! -Thằng nhóc này. Muốn bẹp lép ở đó à! -Kệ tôi. Thả tay ra! -Thả cái gì. Tôi ghét cậu nhưng không đến nỗi muốn nhìn cậu thành thịt thối! -Uhm... Nghe xong câu của hắn tôi bỗng thấy cảm động quá chừng. Hóa ra hắn cũng không đến nỗi xấu xa như tôi nghĩ. Tôi cứ thế chạy cùng hắn. Chắc các bạn cũng đã tưởng tượng ra. Khi ba tên đấy xông vào đánh tôi, lúc gần hạ cánh thì Duy cầm tay tôi chạy ra khỏi đó. Ba tên đấy vì có thân hình quá khổ nên có sự va chạm không hẹ nhẹ với mặt đất. Tôi và Duy vừa chạy vừa nhìn nhau cười. Và có lẽ đó là lần mà chúng tôi xóa đi ác cảm với nhau. **** Những ngày sau... Cả trường, ai ai cũng ngạc nhiên vì bỗng nhiên Duy đến ăn cùng bàn với tôi và Hạo. Trước đây cũng có tiếng xấu là chúng tôi ghét nhau, mà rõ là thế. Nhưng bây giờ khác rồi. (Cho phép tác gỉa đổi gọi “hắn” là “Duy” luôn nhé) Chúng tôi cười nói vui vẻ, thậm chí còn hứa sẽ là anh em tốt của nhau. Tất nhiên bao gồm cả Hạo của tôi. Suốt một tuần liền chơi với nhau, từ ăn uống học hành. Chúng tôi cùng đến nhà Hạo, nhà tôi, và hôm nay là nhà Duy... Thực sự mà nói, nhà Duy chẳng thua gì nhà tôi. Từ cách thiết kế cổng lẫn nội thất trong nhà quả là kiệt tác. -Nhà cậu đẹp thật đấy Duy! Hạo lên tiếng... Hắn chỉ mỉm cười. Tôi không nói gì. Nhà Duy cũng có một lực lượng người làm đồ sộ. Chúng tôi vui chơi, hết nghịch đàn, chơi game, lại ăn uống vớ vẩn. Có lúc Duy hỏi tôi mấy câu khiến tôi cũng phải giật mình... -Bảo. Sao tay ông mềm giống tay con gái thế? Mặt cũng vậy? Cả chân nữa? Thấy tôi nói đúng không Hạo? -Ờ. Đúng đấy! Giọng nói thì chưa vỡ luôn. Tôi mặt đỏ bừng.. -Không có gì nói à? Tôi chuẩn man. -Thì có ai nói ông gay đâu? Nhưng mà cái lần bị ba thằng kia đuổi. Cầm tay ông mà tôi cứ tưởng đang cầm tay một cô gái. Hê hê Tôi bực mình lên giọng.. -Đưa tay đây tôi coi! Duy đưa tay ra. Tôi nắm lấy tay Duy, cầm thật chặt làm cậu ấy đau điếng.. -Có mềm nữa không. Mềm à!!! Thằng dại gái sinh hoang tưởng này!!! -AA aa. Tôi biết rồi. Thả tay ra. Tôi thả tay Duy ra rồi cười khoái chí. .... Đang đùa nhau thì từ cửa chính xuất hiện một cô gái vô cùng xinh xắn (thua tôi) lại gần và nói.... -Anh Duy. Ai vậy..? HIHIHI -À. Bạn tao. Mày lên phòng đi. Ở đây là chỗ của bọn anh chơi! -Xer. Em cũng muốn chơi! Giới thiệu bạn của anh đi! hihi -Mày bị thế lâu chưa? Sao lúc trước thấy mày chẳng thèm quan tâm tao đem ai về nhà cơ mà. -Anh này lạ thật. Em như thế lúc nào. Hì hì... -Ờ. Để tao giới thiệu... Duy chưa kịp nói câu tiếp theo thì... -Xin chào. Em là Vi Hoàng Linh. Em gái của anh Duy. Anh tên gì? Con nhỏ đưa tay sang phía tôi. Mắt lung linh hình trái tim (tôi đoán thế)... -Mai Anh Bảo... Tôi nói tên mình luôn. Vậy mà... -Anh nói hôm nay luôn đi. Lại còn ngày mai làm gì nữa. Ngày mai hỏi chuyện khác. Hihihi -Mày bị gì thế. Tên nó là Bảo. Mai Anh Bảo. Con nhỏ nhìn Duy bỉu môi. Và quay sang cười toe toét với tôi. (Đẹp trai thật khổ) -Vậy còn anh này? Anh tên gì vậy? -Xer. Mày cũng thấy nó cơ à? -Anh hay thật. Người ta đang có thành ý làm quen. -Anh tên Minh Hạo! Hạo bẽn lẽn trông mắc cười. Vì con bé em Duy mà chúng tôi phải về sớm để bảo toàn tính mạng. Nó chẳng khác gì mấy cô gái ở trường, cứ liên tục làm phiền tôi. **** Mấy tuần trôi qua, cuối cùng ngày biểu diễn cũng đến. Vòng loại diễn ra. Hạo bắt thăm trúng số báo danh đầu tiên. Tôi cuối cùng. Duy thì áp chót. Ở trong cánh gà, Hạo đứng cạnh tôi và Duy và có vẻ như cậu ấy rất lo lắng. Tôi và Duy vỗ vai trấn an và chúc cậu ấy thi tốt. Cậu ấy trổ tài nấu ăn. Minh Hạo làm món phở do mẹ cậu ấy truyền lại, hình thức không được bắt mắt...