Kiều Nhạc Hi trở về văn phòng, đồng nghiệp xung quanh vây quần hỏi thăm, "Kỹ sư Kiều, làm sao bây giờ?" Kiều Nhạc Hi đã sớm ổn định tinh thần lên tiếng, "Sự việc xảy ra rồi, Tổng giám đốc Bạch và đại biểu đối phương đang thảo luận. Mọi người nghỉ ngơi trước đã, cũng không biết khi nào mới có kết quả". Nói vài lời trấn an mọi người xong, Kiều Nhạc Hi cười cười, ngồi trên mép sô pha, im lặng. Cô nhìn trời bên ngoài, lúc này chắc Giang Thánh Trác đang trên máy bay, không biết anh ấy đang làm gì? Xem văn kiện? Ngủ? Hay chọc ghẹo tiếp viên hàng không? Nghĩ đến khả năng sau cùng, Kiều Nhạc Hi bỗng nở nụ cười, đối với khả năng này thì tương đối lớn hơn. Không biết từ lúc nào Kiều Nhạc Hi ngồi trên ghế ngủ thiếp đi, cô mơ mơ màng màng cảm giác được có người đến cạnh mình, sờ tay cùng mặt cô, bàn tay khô ráo mà ấm áp, sau đó đắp áo khoác lên người cô, mà độ ấm từ người đó vẫn còn vươn trên áo, hơi thở ấm áp quen thuộc bao vây lấy người cô khiến cô cảm thấy yên tâm kỳ lạ. Cô biết bản thân mình không thể tiếp tục ngủ, đấu tranh mấy lần nhưng làm thế nào cũng không mở mắt được, cánh tay kia lại vỗ lưng cô hai lần, sau đó cô thật sự ngủ tiếp. Khi tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối đen, trong phòng không một bóng người. Cô vừa mới ngồi dậy liền chạm tới một lớp vải mềm mại. Đắp trên người cô là chiếc áo khoác len màu bạc, thủ công tinh xảo, loại xa xỉ này không cần nói cũng biết là của ai. Cô chạm tới nơi cổ tay áo, nơi đó đúng là có thêu ba chữ mẫu. Kiều Nhạc Hi nâng áo lên mặt, hơi cười, cuối cùng anh ấy vẫn tới. Cô cầm chiếc áo khoác đứng lên, mới vừa mở cửa ban công đã có thể nghe vài giọng tranh cãi. Cô không lên tiếng từ từ đóng cửa lại cho tới khi chỉ chừa lại một khe hở nhỏ. Bạch Khởi Hùng, Bạc Trọng Dương và Giang Thánh Trác đang đứng bên ngoài phòng nói gì đó. Kiều Nhạc Hi chỉ liếc mắt qua ngay lập tức cảm giác đau lòng. Gió bên ngoài so với lúc trưa còn lớn hơn mà Giang Thánh Trác chỉ mặc trên người chiếc áo màu đen mỏng hở cổ. Cả người đứng trong gió lạnh nhưng dáng người vẫn cao ngất như cũ, Tổng giám đốc Bạch bình thường tươi cười vui vẻ giờ đây đầy lạnh lẽo. Trên mặt Bạch Khởi Hùng mang theo biểu hiện khiến người ta chán ghét, cười nói, "Hiện tại chuyện lớn như vậy đã xảy ra, quan trọng như thế này, Tân Tân là cháu ruột của tôi nên tôi khẳng định sẽ không đẩy nó ra. Hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, chuyện này mấy người có thể hiểu được chứ?" Giang Thánh Trác cười ấm áp, "Cho nên định đem Kiều Nhạc Hi ra gánh tội thay sao?" Bạch Khởi Hùng vội vàng giải thích, "Cũng không thể nói như vậy, hạng mục này là cô ta phụ trách, bản vẽ do cô ta ký tên nên dĩ nhiên trách nhiệm cũng là của cô ta, cái này không gọi là gánh tội thay". "Là hãm hại hay là sai sót, điều tra xong sẽ ra chân tướng, Tổng giám đốc Bạch nói thế này có quá sớm hay không?" - Giang Thánh Trác hai tay đặt trong túi quần, híp mắt nhìn bóng người không xa bên kia, "Bạch Tân Tân muốn phủi tay sạch sẽ chuyện này như vậy sao?" Người vẫn giữ im lặng bên cạnh từ đầu tới giờ - Bạc Trọng Dương - lúc này mới mở miệng, "Thánh Trác, chuyện này không liên quan tới cậu, cậu mặc kệ đi". Giang Thánh Trác quay đầu sang nhìn cậu ta, bỗng nhiên có chút kích động, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên cùng tiếng gió thổi làm giọng điệu có chút thay đổi, "Không liên quan tới tôi? Chuyện của người phụ nữ của tôi mà nói là không liên quan sao? Bạc Trọng Dương, đối với cậu tôi không muốn giả tạo hay cố kỵ gì, con người của tôi vừa hồ đồ lại ngang ngược, cái gì mà nghề nghiệp hay tiền đồ tôi đều không cần, nhưng mà ai dám đụng tới cô ấy dù chỉ một chút, chuyện gì tôi cũng có thể làm được!" Bạc Trọng Dương suy nghĩ một lúc lâu mới nói, "Cậu cũng đừng nổi giận, tớ không có ý đó. Giờ đã xảy ra chuyện rồi, toàn bộ đều hướng về phía Nhạc Hi, tớ là người làm kinh doanh, đương nhiên hy vọng ở CON NGƯỜI, hay là trước hết cứ để Nhạc Hi chịu đựng một khoảng thời gian ngắn. Sau lưng cô ấy còn có cả một đại gia đình họ Kiều, còn có cậu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì......" Bạc Trọng Dương còn chưa nói xong đã bị Giang Thánh Trác cắt ngang, "Cậu thúi lắm! Mẹ nó, cậu không thể nói tiếng người sao hả? Các người một đám đàn ông có địa vị mà khi xảy ra chuyện là đẩy lên đầu một người con gái chịu trách nhiệm! Các người có còn là người không?" Kiều Nhạc Hi tựa người trên cửa, tay nắm chặt áo khoác. Bao nhiêu năm qua, cô chưa từng thấy Giang Thanh Trác nổi bão như vừa rồi bao giờ. Cậu ấy trước mặt người khác luôn vẫn tỏ ra bất cần đời, không để ý đến chuyện gì, hiện tại bộ dáng này chắc cũng là một phần chân thật của bộ mặt thật. Giang Thánh Trác châm một điếu thuốc, hút vài hơi cho tỉnh táo lại, kẹp điếu thuốc ở giữa hai ngón tay trỏ và giữ chỉ về phía Bạch Tân Tân đang đứng cách đó không xa, "Bây giờ tôi cực kỳ nghi ngờ chuyện xảy ra lần này có liên quan tới cô ta, tôi nói ra câu này, nếu thật sự là cô ta làm, Tổng giám đốc Bạch, ông tốt nhất tìm một miếng giấy sạch sẽ lau cho cô ta thật sạch vào, đừng bao giờ để cho tôi điều tra được, không thì, cô ta chờ xuống mồ đi". Tâm lý Bạch Khởi Hùng ngày càng không nắm chắc, Giang Thánh Trác - cái người này lúc nào cũng lạ lùng, luôn luôn xuất hiện với bộ mặt khác ngoài dự đoán của mọi người, ông ta cố gắng ra vẻ trì hoãn, "Thánh Trác, chuyện này chúng ta từ từ thương lượng lại......" Giang Thánh Trác nhếch môi cười âm u, "Thương lượng cái gì? Thương lượng ngày tốt để chọn phong thủy cho mảnh đất kia sao?" Cậu lại vẫy tay với Bạch Tân Tân để cô ta tới gần, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô ta, giọng điệu nhẹ nhàng, "Nhạc Hi mỗi lần nói chuyện đều không động não, trước đó có đắc tội với ai thì tôi chỗ này thay cô ấy xin lỗi, nhưng mà nếu ai vì vậy mà sau lưng tính kế hãm hại cô ấy, đâm sau lưng, tôi đây cũng không tha cho đâu". Vốn dĩ cậu muốn đi tới nhưng lại lui về nhìn Bạc Trọng Dương, "Bạc Trọng Dương, tôi biết đây là tác phong làm việc của cậu, luôn luôn ở chỗ tối suy nghĩ lợi ích thiệt hơn mới quyết định đứng về phía nào. Cậu là doanh nhân, lựa chọn dĩ nhiên là phòng vệ, tôi có thể giải thích được, thế nhưng đàn ông mà như vậy thì tôi thật sự khinh thường cậu!" Kiều Nhạc Hi sững sờ nhìn cậu, trong đầu cô bỗng nhiên vang lên một câu nói trên tạp chí. "Nếu ai làm gãy cánh của cô ấy, tôi nhất định sẽ phá đi cả thiên đường của người đó". Lúc đó cô nghĩ, một người đàn ông yêu một người phụ nữ đến mức nào mà có thể nói ra lời như vậy, bây giờ cô dường như đã biết rõ. Giang Thánh Trác vừa quay người đi thì thấy được Kiều Nhạc Hi, cậu bước nhanh tới vài bước, đi đến bên cạnh cô, chỉ có ngắn ngủi mấy bước mà biểu cảm trên mặt cậu đã thay đổi hoàn toàn. Một đôi con ngươi trong trẻo sáng suốt, cả khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười sáng ngời, không hề nhìn thấy dấu hiệu nào của gương mặt lên "giương nòng súng" như vừa rồi, vẻ mặt thoải mái giống như mỗi buổi sáng gọi cô thức dậy, "Có phải chúng tôi làm em thức giấc?" Kiều Nhạc Hi hồng hồng khóe mắt lắc đầu, đưa áo cho cậu mặc vào, nắm lấy tay cậu, giọng hơi run rẩy, "Anh có lạnh không?" Giang Thánh Trác trở tay nắm lấy tay cô, bao bọc chúng trong lòng bàn tay mình, ôm lấy cô đi vào trong, vừa đi vừa cười xấu xa hỏi, "Không lạnh, nhiệt của anh nóng tốt lắm, em cũng không phải không biết". Kiều Nhạc Hi lần này không nổi giận cũng không buồn bực, bỗng nhiên nghiêng người ôm lấy thắt lưng cậu. Một tay Giang Thánh Trác ôm lên lưng cô, một tay xuyên qua mái tóc cô vuốt ve, bắt đầu cười không đứng đắn chọc cô, "Thế nào? Không gặp một lúc mà nhớ anh rồi à?" Kiều Nhạc Hi yên lặng trước ngực cậu, thành thật gật đầu, "Ừm, nhớ anh rồi......" Mỗi khi gặp chuyện không may, cô biết anh và người nhà không thể ra mặt giúp cô. Phóng viên bên ngoài loạn như chó điên, gặp người nào là cắn người đó cho nên cô phải bình tĩnh hỏi nguyên nhân sự tình, mạnh mẽ khí thế chất vấn Bạch Tân Tân, nếu không có Giang Thánh Trác xuất hiện, cô chắc chắn sẽ phải đối mặt một mình với Bạch Khởi Hùng và Bạc Trọng Dương. Toàn bộ cô có thể làm được, nhưng khi nhìn thấy Giang Thánh Trác, nhìn cậu ấy vì cô mà nói mấy lời đó, cô bỗng nhiên thấy mình thật yếu đuối. Mọi cử chỉ, hành động của cậu đều khiến cô không thể ngăn được nước mắt dâng trào. Trong giây phút đó, từ đáy lòng mình cô thật sự muốn Giang Thánh Trác có thể xuất hiện, để cho khí thế của cô được phục hồi lại. Cô cũng hy vọng có thể có một ai đó làm cho cô bỏ đi tất cả mọi mặt nạ phòng bị của mình, ôm cô vào trong ngực che mưa chắn gió. Mà Giang Thánh Trác lại chính là người kia. Giang Thánh Trác nghe giọng mũi của cô, muốn quay mặt cô từ trước ngực lại để nhìn xem, không ngờ cô ôm mãi thắt lưng cậu không buông. "Cô bé ngốc, sao lại không gọi điện cho anh?" - Giang Thánh Trác lần tay tới mặt cô, bất đắc dĩ thở dài. Hồi lâu sau Kiều Nhạc Hi mới ngẩng đầu lên nhìn cậu, từ từ tiến tới hôn lên môi cậu. Cô nhắm chặt mắt cảm nhận đôi môi mềm mại của cậu, rụt rè vươn đầu lưỡi quyến rũ. Sau vài giây sửng sốt, cậu lập tức biến bị động thành chủ động, đôi môi quấn lấy chiếc lưỡi của cô nhẹ nhàng ma sát hút vào, vuốt ve đôi môi mềm của cô, khó có được một nụ hôn không mang tia dục vọng chỉ đầy một mảnh ôn nhu. Bạch Khởi Hùng nhìn Bạch Tân Tân hồi lâu mới giận dữ hỏi, "Có phải cháu làm không?" Bạch Tân Tân mang theo vẻ sợ hãi gật gật đầu. Bạch Khởi Hùng lập tức tát một cái lên mặt cô ta, tức giận cả người phát run, "Đồ khốn nạn!" Ông chỉ thấy cơn giận dữ xông lên đầu, cái tát dùng hết cả sức lực, Bạch Tân Tân ngã trên đất, mặt bị sưng lên. Bạch Khởi Hùng tức muốn ói máu, thái độ bình thường rốt cuộc cũng không giữ được, chỉ vào mũi cô ta mà mắng, "Mày cuối cùng muốn làm gì? Lần trước bị bài học như vậy còn chưa đủ sao? Mày còn đáng sợ hơn bom hẹn giờ, muốn nổ lúc nào thì nổ vậy hả?" Bạch Tân Tân lúng túng, ngồi dưới đất không dám cử động, nước mắt không ngừng rơi, "Cháu không biết chuyện sẽ xảy ra như vậy, Mạnh Lai nói chỉ cần xảy ra sự cố thì Kiều Nhạc Hi sẽ bị hủy hoại....... Cháu không biết sẽ gây ra án mạng....." Bạch Khởi Hùng khi nghe hai chữ "Mạnh Lai" thì nhíu mày, còn muốn hỏi kỹ lại nhưng vì cố kỵ sự có mặt của Bạch Trọng Dương nên không nói gì nữa. Bạc Trọng Dương bên cạnh ngoảnh mặt làm thinh nãy giờ, đột nhiên mở miệng, "Tổng giám đốc Bạch xử lý việc nhà trước, chuyện giữa chúng ta để nói sau". Bạch Khởi Hùng cười tiễn Bạc Trọng Dương đi,  sau đó mới quay hỏi Bạch Tân Tân tận tường sự việc, tiếp đó thì trầm mặc. Bạch Tân Tân sợ hãi nhỏ giọng hỏi, "Chú Hai, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Mặt Bạch Khởi Hùng bỗng nhiên trở nên tối tăm ngoan độc, ông ta xoay người rời khỏi. Sau khi gọi xong mấy cuộc gọi, trở lại thì thấy Kiều Nhạc Hi đang đứng trước cửa sổ đầy gió lạnh. Cậu đi tới muốn đóng cửa sổ lại thì bị cô ngăn cản, "Đừng đóng". Giang Thánh Trác thu tay quay đầu nhìn cô, sau đó từ tầm mắt cô nhìn lại. "Em......." - Kiều Nhạc Hi mới mở miệng mới phát hiện giọng nói khàn khàn của mình, "Em nghĩ tới cô ấy, em.... Cô ấy......." Kiều Nhạc Hi bỗng ngậm miệng quay đầu nhìn Giang Thánh Trác cười, có chút tiều tụy, Giang Thánh Trác cũng ngầm hiểu câu hỏi của cô nhưng không nói gì, vẻ đau lòng trên mặt càng rõ ràng hơn. Cậu cầm lấy gói thuốc lá đưa cho cô, "Này, lấy một điếu". Kiều Nhạc Hi nhìn nhưng không lấy, nâng mắt nhìn cậu, "Không phải anh không cho em hút thuốc sao?" Cô còn nhớ rõ lúc mười lăm hay mười sáu tuổi - cái tuổi mà đối với cái gì cũng tò mò - cô bắt gặp Giang Thánh Trác và mấy người khác đang hút thuốc dưới mái hiên trường. Sau đó đòi sống đòi chết chạy theo bắt cậu ấy dạy cô cho bằng được. Giang Thánh Trác lúc đó còn hùng hồn giải thích này nọ từ chối cô, còn dạy dỗ cô một trận nói cái gì mà con gái đòi học làm gì. Cô cũng không biết mình đã dùng biện pháp gì khiến cậu ấy thỏa hiệp, nhưng rõ ràng còn nhớ cảm giác cay cay đắng đắng dâng lên khiến cô vừa ho vừa rơi nước mắt, Giang Thánh Trác bên cạnh cười ha ha. "Tâm trạng không tốt thì hút một điếu" - Giang Thánh Trác đem thuốc để vào tay cô. Kiều Nhạc Hi lần này chỉ nhìn cậu một cái rồi nhanh chóng nhận lấy, đưa một điếu cho cậu, tự cô cũng lấy ra một cái đốt lên. Giang Thánh Trác hút một hơi nhả khói cười, "Còn giả vờ với anh, nhìn bộ dáng này của em, mấy năm nay chắc cũng hút không ít nhỉ?" Kiều Nhạc Hi thành thật trả lời, "Có hút vài lần, ở nước ngoài mấy năm, thỉnh thoảng đêm khuya nhớ anh không chịu được thì hút". "À.........." "Hô hô.........." - Giang Thánh Trác nghẹn lời nhìn bộ dáng cười đùa của Kiều Nhạc Hi, cô cũng không biết mình hôm nay bị sao nữa, bình thường sẽ không nói nhiều như vậy mà lời cứ thuận miệng nói ra. Cô bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn cậu nghịch ngợm cười, sau đó phun khói lên mặt cậu, híp mắt ra vẻ thâm trầm nói, "Viết tên anh trên khói, sau đó hít vào trong phổi sẽ khiến anh ở gần trái tim em hơn........." Nói xong lại bắt đầu cười to. Giang Thánh Trác nhìn sửng sốt, vừa rồi là một Kiều Nhạc Hi diêm dúa lòe loẹt quyến rũ như vậy, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, khói trắng mờ từ miệng cô bay ra, ánh mắt trống rỗng mơ màng. Giờ cậu mới phát hiện thì ra cảnh tượng này quá đỗi xinh đẹp như vậy.