Nhìn hai gò má đỏ hây xinh đẹp của cô, chiếc ót trắng nõn vì cúi đầu mà lộ ra, Bạc Trọng Dương khẽ cười đứng lên. Kiều Nhạc Hi hắng giọng nói, "À, chỗ nào có vấn đề?" Sau khi vận hành mọi thứ xong, bọn họ cùng nhau ra ngoài. Trên đường đi, mỗi khi gặp công nhân, bất kể người già hay trẻ đều vui vẻ chào hỏi Kiều Nhạc Hi, mà cô cũng thỉnh thoảng dừng lại nói chuyện mấy câu với họ. Bạc Trọng Dương chờ cô rảnh người mới bước tới hỏi, "Bọn họ hình như rất thích cô". Kiều Nhạc Hi cười một tiếng. Bầu trời tối đen, gió thổi mạnh, tóc cô bị thổi bay rối loạn nhưng nhìn thế nào cũng thấy chúng xinh đẹp nhảy múa trong gió. Xuyên qua mấy sợi tóc tán loạn nhìn thấy Bạch Tân Tân đang đứng cách đó không xa chỉ huy công nhân, nhẹ giọng trả lời, "Tôn trọng lẫn nhau mà thôi". Giọng nói của cô hòa cuốn theo làn gió phá thành nhiều mảnh nhỏ, Bạc Trọng Dương không nghe rõ nhưng không có ý định hỏi sâu thêm, "Thật làm phiền cô, đã trễ thế này mà bắt cô phải đi xa như vậy" Kiều Nhạc Hi giữ chặt cổ áo, "Không có gì, đây là công việc của tôi". "Trời không còn sớm, để tôi đưa cô về" - Bạc Trọng Dương ý bảo cô nhìn qua chiếc xe công vụ màu xanh đậm phía bên kia. Những năm gần đây có rất nhiều lời mời tương tự với cô, nhưng phần lớn là có ý dò hỏi, có rất ít người trực tiếp như cậu ta, loại cảm giác mới lạ này khiến Kiều Nhạc Hi không khỏi căng mắt nhìn cậu. Người đàn ông này, đứng thẳng người, chiều cao ngất ngưỡng, nhưng sâu bên trong sợ là một người đàn ông bá đạo cố chấp. Thật ra thì Kiều Nhạc Hi nhớ tới lời đề nghị của Giang Thánh Trác, nhớ lại một chút chuyện nhỏ, nhưng mà cô không thể đặt người đàn ông trước mắt vào trí nhớ lúc đó với hình ảnh cậu bé dịu dàng như nhau được. Cô cự tuyệt, "Không cần, tôi tự lái xe đến". "Vậy cùng ăn bữa cơm?" - Bạc Trọng Dương dường như cảm thấy thái độ của cô với cậu có một chút mâu thuẫn, lần này dùng cách khác thăm dò. Có lẽ vì ít khi nào dùng kiểu thương lượng thế này nên giọng nói nghe hơi gượng gạo. Kiều Nhạc Hi thẳng thắn, "Tổng giám đốc Bạc, không cần khách sáo như vậy". Liên tiếp bị cự tuyệt hai lần, Bạc Trọng Dương cũng không giận, đứng tại chỗ gật đầu một cái, "Được". Nhìn Kiều Nhạc Hi lái xe rời đi, có một nhân viên nam đi tới hỏi, "Tổng giám đốc Bạc, chúng ta đi chưa?" Trên mặt Bạc Trọng Dương còn nụ cười nhạt, "Ừ, đi chậm phía sau xe một chút". Bạc Trọng Dương ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng mở mắt nhìn chiếc xe phía trước. Đến nội thành, Kiều Nhạc Hi chợt cho xe dừng bên lề, chạy nhanh tới một quầy nhỏ đối diện. Cậu vỗ vỗ ghế người lái, "Dừng lại sát lề". Cậu xuống xe mới thấy rõ, thì ra là tiệm bán khoai lang nướng. Cậu cười một tiếng, ra là thèm ăn. Kiều Nhạc Hi quay người lại, Bạc Trọng Dương sợ hết hồn. Cô giơ một túi khoai nướng lên, vừa đi vài bước, bác bán khoai lang gọi cô lại, xoa xoa tay cười nói chuyện khá nghiêm túc. Kiều Nhạc Hi xoay người cười sảng khoái, phất tay, sau đó chào bác bán khoai. Ai ngờ cô đi thẳng đến chỗ cậu, đến gần mới cười hì hì nói, "Tôi biết anh theo tôi suốt dọc đường, yên tâm đi, tôi giấy chứng nhận bằng lái từ hồi phổ thông, kỹ thuật rất tốt!". Vừa nói vừa đưa túi trước mặt cậu, tỏ vẻ rộng rãi, "Chọn một cái đi, tôi mời, rất ngọt đấy!" Bạc Trọng Dương cúi đầu nhìn trong túi thấy mấy củ đen thùi lùi vẫn còn bốc khói, nhìn không ra là thứ gì, nhíu mày. Kiều Nhạc Hi rất nhanh hiểu được, rút tay lại, tự giễu trả lời, "Là tôi mạo phạm, Tổng giám đốc Bạc sao lại ăn mấy loại này". Bạc Trọng Dương cũng không lúng túng, đi nửa bước, nghiêm túc chọn mấy củ sau đó mở cửa đưa cho mấy trợ lý. Gia đình cậu vẫn yêu cầu nghiêm khắc, từ nhỏ đã được giáo dục không được tùy tiện ăn thứ gì từ gánh hàng rong. Hơn nữa, những người bán hàng này còn thuốc lá, uống rượu. Dạ dày của cậu không được tốt nên không thể ăn những món này. Sau khi chia hết mấy củ khoai trên tay, cậu mới quay lại giải thích với Kiều Nhạc Hi, "Dạ dày của tôi không được tốt, ăn một cái đó có thể lấy nửa cái mạng của tôi". Kiều Nhạc Hi giờ mới hiểu sự do dự vừa rồi của cậu ta, "Ngại quá, tôi không biết......" Bạc Trọng Dương rất quan tâm chuyển đề tài, "Dù thích đi nữa cũng không nên mua nhiều như vậy chứ?" Kiều Nhạc Hi nhìn mấy bóng lưng lam lũ xa xa, thành thật nói, "Khi còn nhỏ, có một người lớn đã nói, ban đêm nếu nhìn thấy nhiều quán hàng rong vỉa hè, nếu có thể thì nên mua nhiều hơn một chút, chớ trả giá, đồ không đắt, hoàn cảnh có khá hơn một chút thì còn đỡ, nhưng người nào không may sẽ phải chịu đựng trong đêm bày bán hàng rong trên vỉa hè. Lúc đó còn nhỏ không hiểu, sau này lớn lên mới hiểu được." Kiều Nhạc Hi nhớ tới ngày tuyết bay lất phất đó, bà nội Giang Thánh Trác tới đón cô và Giang Thánh Trác sau giờ học. Thời tiết không được tốt, vừa đúng giờ cao điểm tan học, cả con đường tắt rối tinh rối mù. Cô cùng Giang Thánh TRác nằm ở hàng ghế sau của xe hơi, xuyên qua lớp kính ngắm bông tuyết bay đầy trời. Cuối cùng bà Giang đành dắt bọn họ xuống xe đi bộ về. Bà Giang một tay kéo cô, một tay lôi Giang Thánh Trác trên đường. Dọc theo đường đi, bà Giang mua một túi rau, mấy kí táo, còn có mấy tờ báo. Khuôn mặt nhỏ của cô và Giang Thánh Trác dấu trong khăn quàng cổ, nhỏ giọng hỏi, "Bà nội, những thứ này chúng ta đều có rồi, tại sao còn mua thêm?" Bà Giang nhìn bọn họ cười hiền hành giải thích, "Hai đứa nhìn xem, tuyết rơi lạnh như vậy, mấy cô chú không thể đem nước trái cây, hay báo chưa bán được về nhà, chúng ta đem đồ thừa mua lại, vậy thì không phải họ có thể về nhà rồi sao?" Khi đó cô còn nhỏ, không hiểu được cuộc sống khó khăn, "Tại sao không bán hết không được về nhà?" Bà Giang dường như đang suy nghĩ nên giải thích với hai đứa nhỏ như thế nào, Giang Thánh Trác bĩu môi, "Xảo Nhạc Tư, cậu đần quá! Đây là bài tập của bọn họ, không làm xong không thể về nhà! Cũng giống như chúng ta vậy!" Kiều Nhạc Hi trừng mắt cậu, ngước đầu hỏi, "Phải không bà nội?". Bà Giang lôi kéo bọn họ tiếp tục đi, "Đại khái là giống như vậy, hai người nên nhớ, sau này khi thấy thời tiết không tốt thì làm như vậy. Chúng ta ăn cái gì cũng là ăn, nhìn cái gì cũng là nhìn. Chẳng qua chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi, mà bọn họ có thể được về nhà sớm hơn một chút, trong nhà có lẽ cũng có người đợi cơm bọn họ". Khi đó Kiều Nhạc Hi không hiểu nhưng lại nhớ rõ lời nói của bà nội Giang Thánh Trác. Bạc Trọng Dương đứng trong gió nhìn cô gái trước mặt. Hình như cô đang nhớ đến chuyện gì đó, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười yếu ớt. Gió mạnh thổi loạn trên phố, nụ cười hời hợt của cô vốn không có độ ấm nhưng lại làm tim cậu rung động. Không liên quan đến tình yêu, không liên quan đến quan hệ nam nữ, chỉ vì sự thiện lương cùng chân thành của cô. Khi mới gặp gỡ, cậu chỉ cho rằng cô chỉ là một cô gái được nuông chiều từ bé trong gia đình giàu có, cô cùng cãi nhau, đùa giỡn với Giang Thánh Trác. Cách một khoảng thời gian, giờ mới phát hiện cô hoàn toàn khác biệt. Nghiêm túc trong công việc, đối xử với những người công nhân kia bình dị gần gũi, không xem thường cũng như tự cao. Cô của hiện tại, chắc là vừa tan ca ngay lập tức đến xem xét, có lẽ cơm còn chưa ăn bận rộn suốt đến giờ, nhưng vẫn còn quan tâm người khác được về nhà sớm hay không. Thật là một người con gái khác biệt. Cuối cùng Kiều Nhạc Hi chào tạm biệt cậu ta, về đến nhà gọi điện thoại để báo lại tình hình bên công trình cho Quan Duyệt. Máy vừa được kết nối liền bị tiếng nói đột ngột bên kia truyền tới, "Nhìn thấy Tổng giám đốc Bạc không?" Kiều Nhạc Hi không biết cô có ý gì, "Ừ" "Có phải rất đẹp trai không? Rất nhã nhặn lịch sự? Haiz, anh trừng em làm gì? Người ta tất nhiên so với anh đẹp trai........." Kiều Nhạc Hi ôm điện thoại "Hắc hắc" cười, chắc là Tạ Hằng có ý kiến với "bà vợ yêu trai đẹp" của mình. Qua mấy giây sau, giọng nói của Quan Duyệt vang lên rõ ràng, "Theo tớ thấy, vẫn còn độc thân đó. Có muốn suy nghĩ một chút không?" Kiều Nhạc Hi cảm thấy không thể cung cấp bất cứ nguyên tố "buôn dưa lê" nào cho Quan Duyệt được nên lập tức đổi đề tài, "Đúng rồi, ngày sự sanh là ngày nào? Tên con đặt xong chưa?" Quan Duyệt chợt bình tĩnh lại, lâu sau mới trả lời, "Sao mà cậu vừa nói xong tớ lại thấy đau bụng". Kiều Nhạc Hi bị dọa sợ tới mức xuống muốn ném điện thoại, bên kia đường dây nghe giọng nói căng thẳng Tạ Hằng và tiếng dọn đồ đạc luốn cuống tay chân. Sau đó điện thoại bị cúp. Kiều Nhạc Hi rốt cuộc cũng gọi hỏi được địa chỉ bệnh viện từ Tạ Hằng. Lúc chạy tới bệnh viện, Quan Duyệt đã đau vài lần. Tạ Hằng và cha mẹ hai nhà cũng đứng xung quanh giường bệnh của cô ấy khiến cô ấy bị chọc tức. Quan Duyệt vừa nhìn thấy cô liền quăng mấy câu thô tục, "Nhạc Hi, cậu đừng, đừng bao giờ sinh con. Mẹ nó, thiệt là đau quaaaaa!" Kiều Nhạc Hi cau mày nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì đau của Quan Duyệt. Cô chưa từng trãi qua những chuyện như vậy, nhiều nhất chỉ là nhìn thấy con nít khi đầy tháng khi dự tiệc, hơn nữa nhìn cha mẹ ôm bé hạnh phúc rực rỡ. Nhưng giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Quan Duyệt, cô cảm thấy Quan Duyệt khuyên rất đúng, cô sợ đau. Tạ Hằng nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, mới giải thích, "Thật ra thì có thể phẩu thuật, không đau lắm đâu........." Quan Duyệt lập tức phản đối, "Càng không được, Nhạc Hi, đừng nghe lời anh ấy, trên bụng sẽ bị sẹo, rất xấu xí!" Kiều Nhạc Hi mặc dù hồi hộp lo lắng nhưng chứng kiến cô ấy vẫn có sức nói chuyện, thậm chí bắt bẻ Tạ Hằng, cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi hộ sĩ thông báo có thể vào phòng phẩu thuật, Quan Duyệt gần như cạn sức. Kiều Nhạc Hi bên cạnh nói chuyện khích lệ cô ấy. Kiều Nhạc Hi ngồi bên ngoài phòng đợi, nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của Tạ Hằng, bỗng nhiên muốn biết năm đó lúc mình được sinh ra, Kiều Bách Viễn đang làm gì. Đang họp? Hay đang ngủ? Hay giống như dáng vẻ lo lắng không yên của Tạ Hằng bây giờ? Đang suy nghĩ, bả vai bị vỗ một cái, dọa cô giật mình. Giang Thánh Trác cau mày, vẻ mặt đau khổ, "Nghĩ gì vậy? Gọi cậu cả nửa ngày cũng không trả lời". Kiều Nhạc Hi nhìn cậu từ trên xuống dưới, sau đó hỏi, "Sao cậu lại ở đây?" Giang Thánh Trác lầm bầm câu trả lời trong miệng, "..........." Kiều Nhạc Hi không nghe thấy, "Cậu nói gì?" Vừa nói vừa theo quán tính kéo tay của cậu, Giang Thánh Trác lập tức kêu đau. "Thế nào? Bị thương hả? Sao lại bị?" - Hỏi ra mới phản ứng được, "Cha cậu đánh?" Giang Thánh Trác đứng im hồi lâu mới gật đầu. Cũng biết rõ nguyên nhân, nhất định là chuyện ngày hôm đó. Kiều Nhạc Hi kéo cậu ngồi xuống, "Bị thương chỗ nào cho tớ xem chút nào". Giang Thánh Trác nhìn cô mít ướt, khuôn mặt bỗng nhiên hiện lên nụ cười không đứng đắn, "Muốn nhìn? Chỗ kín cũng bị thương... nếu nhìn thì phải chịu trách nhiệm, vậy cậu còn muốn nhìn không?"