Trên đường trở về, Kiều Nhạc Hi ngồi ở ghế sau ngủ gà ngủ gật, đầu không ngừng đụng vào cửa kính, Giang Thánh Trác nâng tay kéo đầu cô tựa lên vai mình rồi nói với hai người ngồi ghế trước, "Chỉnh tiếng nhạc nhỏ lại". Ngồi phía trước là hai người bạn tốt của Giang Thánh Trác, bọn họ cùng Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi quen biết từ nhỏ và cùng nhau lớn lên tình cảm như anh em nên khi nhìn thấy chuyện vừa rồi cũng không nói nhiều. Xe đang chạy với tốc độ nhanh trên đường, cả không gian đang yên tĩnh, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Kiều Nhạc Hi đang ngủ say sợ hết hồn, cả người nhảy dựng lên, tim như muốn nhảy ra ngoài. Giang Thánh Trác vỗ vỗ lưng trấn an cô, Kiều Nhạc Hi nhìn cậu một chút mới lấy điện thoại ra, nhìn cũng không nhìn đã nghe máy. Nghe được giọng nói bên kia, trong nháy mắt cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Thánh Trác, thật lâu sau cô mới trả lời một chữ "được" rồi cúp điện thoại. Sau đó, cô cúi đầu im lặng nghịch điện thoại, cũng không ngủ nữa. Giang Thánh Trác đá đá chân cô, "Không ngủ nữa à? Điện thoại của ai đó? Sao nghe xong lại ủ rủ như vậy?". Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái rồi tiếp tục cúi đầu, buồn buồn trả lời, "Mạnh Lai nói xế trưa ngày kia về, gọi tớ đi rước cậu ấy, tớ nhận lời rồi". "Ừ". Sau đó hai người mỗi người mang ý nghĩ riêng trong im lặng. Trước khi rời khỏi, Kiều Nhạc Hi đỡ cửa xe khom lưng thử thăm dò, "Ngày kia cậu có đi không?" Giang Thánh Trác nghiêng người nhìn cô, "Cậu muốn tớ đi không?" Kiều Nhạc Hi rũ mi xuống suy nghĩ hồi lâu, "Nếu không thì cùng đi?" Giang Thánh Trác gật đầu, "Được, vậy ngày mốt tớ tới đón cậu". Kiều Nhạc Hi không biết thế nào, đột nhiên mặt không chút thay đổi đứng lên "phanh" một tiếng đóng cửa xe, cũng không quay đầu trực tiếp bỏ đi. Giang Thánh Trác không hiểu ra sao, cũng không biết câu nói kia của cậu lại đắc tội gì cô. Sau khi Kiều Nhạc Hi xuống xe, hai người vốn yên lặng ngồi ở ghế trước bắt đầu nói chuyện, "Ủa, Mạnh Lai là ai mà nghe quen tai quá vậy?" "Vậy mà cậu cũng quên! Là bạn chơi thân nhất với Giang Thánh Trác thời trung học, sau này cùng nhau đi du học đấy". Vừa nói vừa quay đầu hỏi Giang Thánh Trác, "Đúng không Giang?". Mỗi lần Giang Thánh Trác cùng bọn họ nói chuyện phiếm cũng giống như chăm ngòi tên lửa, càng nói càng hăng, cứ để bọn họ tùy tiện nói. "Tớ nhớ cô ta còn là Nhạc Hi là bạn tốt, đúng không? Khi đó chúng tớ đều nói, hai đóa hoa xinh đẹp nhất ban Khoa học tự nhiên chính là Mạnh Lai và Nhạc Hi, những mà khi Mạnh Lai chưa xuất hiện thì Nhạc Hi là người xinh đẹp nhất, còn từ khi Mạnh Lai xuất hiện, một cười của cô ấy thật là........." Người nọ nghĩ rằng Giang Thánh Trác cùng Mạnh Lai bên cạnh nhau thời gian dài, tóm lại chỉ thiên vị mỗi Mạnh Lai, bắt đầu nịnh hót. Ai ngờ, Giang Thánh Trác vốn chẳng quan tâm, nghe xong dần dần cau mày lại, sắc mặt không vui, ngay cả khóe miệng cũng rũ xuống. Người nọ liếc nhìn biến hóa của ai đó qua kính chiếu hậu, lập tức đổi giọng, "Coi tớ nói gì thế này, cô ta thì coi là gì, làm sao có thể so sánh với em gái Kiều của chúng ta đây! Nói thật, thấy cậu với em Kiều cãi nhau ầm ĩ nhiều năm nhưng tình cảm vẫn tốt như vậy, anh em chúng tớ thật là hâm mộ!" Sắc mặt Giang Thánh Trác lúc này mới trở lại bình thường, liếc cậu ta một cái, "Được rồi, đừng nói nữa, đi suốt không mệt à?". Cách một ngày, khi Giang Thánh Trác đến đón Kiều Nhạc Hi, sắc mặt cô không được tốt, Giang Thánh Trác chỉ đoán là cô khó chịu vì mới ngủ dậy. Cô lằng nhằng đứng cạnh xe mãi không lên, "Tớ không đi, tự cậu đi đi!". Giang Thánh Trác cũng không vội vàng, chỉ rảnh rỗi đứng một bên nhả một hơi thuốc lá, "Cậu không đi tớ đi làm gì?". Kiều Nhạc Hi kỳ quái hỏi, "Cô ta không phải là bạn gái cũ của cậu sao?". Giang Thánh Trác xuyên qua khói thuốc trừng cô, "Phải rồi Nhạc Tư này, cậu nghĩ gì vậy, đó đã là chuyện mấy năm trước rồi, sao cậu còn nhắc mãi thế!". Kiều Nhạc Hi tự nhận bản thân có chút không được tự nhiên, lúc này quả thật là lấy bụng mình so bụng người, cúi đầu thỏa hiệp, "Đi thôi!". Khuôn mặt Giang Thánh Trác cổ quái nhìn cô, "Cậu hôm nay sao vậy, đến kỳ sinh lý à?" Kiều Nhạc Hi mở to mắt nhìn cậu, mặt nóng như lửa, "Cậu tới kỳ sinh lý thì có!". Giang Thánh Trác cười cười, "Còn nói không phải, cậu cũng không biết thời đi học, cậu làm tớ bị dơ biết bao nhiêu cái áo khoác........." "Giang Bươm Bướm! Cậu câm miệng lại cho tớ!" "Tớ chỉ toàn nói sự thật thôi". "Dù là sự thật cũng không cho nói!" "Ui, không nói thì không nói, cậu đá tớ xong chưa?" "......" Đến sân bay, Kiều Nhạc Hi xuất hiện trước lối vào, trái ngược với vẻ an nhàn của người đứng bên cạnh, cô đột nhiên không biết phải làm thế nào. Cô không biết mình còn nhận ra Mạnh Lai hay không, khi gặp mặt câu đầu tiên sẽ nói gì.... Nhiều người xung quanh đang nói chuyện điện thoại hoặc ít ra cũng tỏ ra phấn khích, chỉ có mình cô với vẻ mặt đau khổ. Giang Thánh Trác hết nhìn đông lại nhìn tây, miệng thì lẩm bẩm, "Đi ra chưa? Cậu thấy chưa? Sao còn chưa ra?" Kiều Nhạc Hi ghét bỏ quay mặt sang một bên, lập tức nhìn thấy người quen, đầu óc còn chưa kịp phản ứng nhưng miệng đã kêu lên. "Bạch Tân Tân?" Bạch Tân Tân quay mặt qua nhìn thấy cô cũng có chút ngạc nhiên, "Kỹ sư Kiều, cô cũng tới đón người sao?" Giang Thánh Trác vẫn đang đứng bên cạnh, cười híp mắt nhìn, chờ hai người chào hỏi xong mới mở miệng, "Không giới thiệu cho tớ à?" Kiều Nhạc Hi bất đắc dĩ, trong lòng lại mắng "đồ háo sắc", "Bạch Tân Tân - đồng nghiệp cùng công ty, Giang Thánh Trác - bạn của tôi". Nơi nào có Giang Thánh Trác chưa bao giờ lo lắng sẽ bị lúng túng, cậu ta mà há miệng thì sẽ lừa gạt không biết bao nhiêu cô gái ngu ngốc. "Tên rất dễ nghe, tôi thường nghe Nhạc Hi nhắc tới cô......." Lời khách sáo tục tằng được phát ra từ miệng cậu không bao giờ khiến người nghe ghét bỏ, ngược lại rất phù hợp với khuôn mặt cười chào hỏi khuôn phép, nghe thế nào cũng giống như đây là một lời nói thật lòng. Cứ tưởng sân bay lớn như vậy, nhiều chuyến bay như thế, nghĩ Kiều Nhạc Hi không nghĩ tới, vừa nhìn thấy Mạnh Lai bước ra từ bên trong cô còn chưa có hành động gì thì Bạch Tân Tân bên cạnh đã nhiệt tình chào đón.. Cô chỉ có thể cảm thán… Thế giới này quá nhỏ bé! Mạnh Lai hầu như không hề thay đổi, vẫn với dáng vẻ năm đó. Có vẻ như mấy năm trôi qua cũng không để lại bất kỳ dấu vết năm tháng trên mặt cô, chỉ khác là quần áo đẹp hơn, áo đen quần trắng - một phong cách tuyệt vời. Chân Kiều Nhạc Hi cứ như bị dính chặt trên đất, làm thế nào cũng không bước nổi một bước. Giang Thánh Trác đã nhìn ra sự khác thường của cô, "Sao vậy?" Kiều Nhạc Hi  suy nghĩ một lát, lấy hết dũng khí, nếu đã tới đây thì không thể lùi bước được! Cô đứng bên cạnh nhìn Mạnh Lai cùng Bạch Tân Tân ôm nhau hét chói tai một lúc mới đi đến. Khuôn mặt Mạnh Lai với nụ cười rạng rỡ, "Đây là Bạch Tân Tân - em ấy là bạn học lớp dưới của mình, đây là........" Kiều Nhạc Hi cũng thành thật trả lời cô, "Không cần giới thiệu, chúng tớ quen biết, thật là trùng hợp". Mạnh Lai ngược lại rất giật mình, "Quen biết?" "Chúng tớ là đồng nghiệp". Giang Thánh Trác bước lên giúp cô ta cầm lấy hành lý, nở nụ cười có chừng mực, giọng nói mát lạnh, "Mạnh Lai, hoan nghênh trở về". Mạnh Lai nhìn thấy Giang Thánh Trác khuôn mặt vui mừng hiện rõ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Giang Thánh Trác. Kiều Nhạc Hi thờ ơ lạnh nhạt nhìn bộ dạng si mê như trước kia của cô ta thầm nghĩ, nếu đã như vậy tại sao năm đó còn chia tay? Tình cảm sâu nặng, sâu hơn cả tình bạn bè. Chân trời xa cách, tình cảm cuối cùng cũng phai nhạt. Không phải nói tình cảm dành cho nhau thay đổi, cũng không phải nói không muốn làm bạn bè của nhau, chẳng qua là khoảng cách quá lớn, vui buồn không thể cùng chia sẻ, thậm chí căn bản ngay cả hỏi thăm cũng gượng ép........... Nhiều năm qua, bạn bè đã lâu không gặp, hôm nay gặp mặt cảm giác lúng túng cùng lạ lẫm dĩ nhiên không thể tránh khỏi. Từ sân bay trở về, Giang Thánh Trác lái xe còn Kiều Nhạc Hi im lặng ngồi ở ghế phụ, hai người còn lại đang nói chuyện đùa giỡn ở hàng ghế sau, Giang Thánh Trác thỉnh thoảng cũng xen vào nói vài câu, cô chỉ cảm thấy mình thật dư thừa. Giang Thánh Trác nhìn cô mấy lần, rồi từ ngăn cất đồ lấy ra một hộp bạc hà đường đưa cho cô, "Sao lại buồn ỉu xìu như vậy, còn chưa tỉnh ngủ hẳn?" Kiều Nhạc Hi nhận lấy, trút ra mấy viên đem toàn bộ ném vào trong miệng, mùi vị cay nồng kích thích thần kinh cùng tuyến nước mắt, chỉ trong chốc lát nước mắt giàn giụa, cảm giác mát mẻ từ cổ họng truyền đến đến đáy lòng. Giang Thánh Trác đang tập trung lái xe không kịp ngăn cô, trơ mắt nhìn cô một lúc nhét nhanh vào miệng, khuôn mặt cau có hỏi, "Cay không?" Nước mắt nhịn mười mấy ngày qua của Kiều Nhạc Hi cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận chảy xuống, mặc dù đã dần dần thích ứng với vị cay nồng nhưng nước mắt càng chảy càng nhiều. Giang Thánh Trác không nghĩ nhiều, một tay đỡ tay lái, một tay giơ ra trước miệng cô, ra lệnh "Mau nhả ra!" Kiều Nhạc Hi hất cằm lên ương ngạnh nói, "Tớ không nhả!" Nói xong dùng sức nhai mấy cái, xong xuôi đem toàn bộ nuốt xuống. Giang Thánh Trác không thể làm gì, chỉ biết cười khổ. Bạch Tân Tân cùng Mạnh Lai nghe được tiếng của hai người, cả hai rướn người lên phía trước. Tầm mắt Mạnh Lai không chớp nhìn ánh mắt đang giao nhau giữa Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi, nụ cười trên mặt cứng ngắt, rất lâu sau mới điều chỉnh lại nét mặt, thân thiết hỏi, "Nhạc Hi, cậu làm sao vậy?". Kiều Nhạc Hi tùy tiện quệt hai hàng nước mắt trên mặt, hé ra khuôn mặt tươi cười, cười hì hì nói, "Ăn kẹo bạc hà cay thôi, cậu có muốn không?" Vừa nói vừa đem kẹo đưa tới trước mặt cô ta. Mạnh lai lắc đầu liên tục, "Cậu biết là tớ sợ nhất cay mà" Kiều Nhạc Hi sửng sốt một chút, cười lên, "À, đúng rồi. Tớ quên!." Mạnh Lai mấy năm nay không về nên tạm thời ở lại khách sạn, trước tiên bọn họ đến khách sạn gửi hành lý rồi mới đi ăn. Mọi người từ khách sạn đi ra, Kiều Nhạc Hi đứng lại không đi, cười mở miệng, "Lai Lai, thật ngại quá, tớ có chút việc, có thể không ăn cơm cùng cậu được, mọi người đi đi!". Cô hiện tại ngay cả cùng diễn kịch cũng thấy mệt mỏi. Giang Thánh Trác vốn cho rằng cô bị chứng khó chịu khi thức dậy nhưng bây giờ mới phát hiện sắc mặt khó coi của cô, "Thế nào? Không khỏe? Thôi để tớ đưa cậu về trước". Kiều Nhạc Hi lắc đầu, "Không cần, các cậu đi ăn nhanh đi". Vừa nói xong thì cô đã chạy ra con đường đối diện đón taxi rời khỏi. Giang Thánh Trác cau mày nhìn cô nhanh chân nhảy lên xe taxi rời khỏi, dường như phát hiện ra ánh mắt của Mạnh Lai đang chăm chú nhìn cậu, cậu mới thu hồi tầm mắt. Mất mây giây cậu mới quay đầu cười nói, "Đi thôi, đi ăn cơm trước".