Convert: Vespertine Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY "Nghiêm tiểu thư." Giám đốc khom lưng cúi đầu, Nghiêm Vi ôm cánh tay: "Cô nhân viên này làm không tốt chức trách, lúc mở cửa thiếu chút nữa là đã khiến cửa đập vào người chúng tôi, tôi muốn khiếu nại cô ta." "Vâng, Nghiêm tiểu thư, chúng tôi sẽ nhanh chóng xử lý." "Bạn học Nghiêm Vi, mình biết cậu không vừa mắt mình, nhưng đây là công việc vất vả lắm mình mới tìm được, cậu không thể sa thải mình như vậy." Ôn Nhược Liên lập tức đỏ mắt, lúc nói còn mang theo tiếng nức nở. "Cái lỗ tai nào của cô nghe ra là tôi muốn sa thải cô, khiếu nại, khiếu nại cô nghe hiểu không? Vừa nãy không phải là tôi bảo cô giúp chúng tôi mở cửa sao? Vậy có đúng là cô chưa làm xong việc mà đã tự tiện rời đi không? Nếu đã là nhân viên của Shadow, thì phải hiểu được quy tắc cơ bản của một nhân viên, làm không được thì bị khiếu nại, bị sa thải cũng là do cô đáng bị như thế, quyền thế cũng không phải gió thổi đến đâu." Xin hãy đọc truyện ở địa chỉ chính chủ - Wattpad: MatDangCanhY để được đọc chương mới sớm hơn từ 5-6 tiếng, hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup. "Nghiêm Vi, cô có lấy cớ thì lấy cái cớ nào đàng hoàng một chút, cô còn không phải là ghen ghét với Nhược Liên sao, cô chết tâm đi, cho dù cô có làm bao nhiêu việc đi chăng nữa, tôi cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái đâu." "Đã thiểu năng trí tuệ thì thôi, lại còn mắt mù tai điếc, tôi không rảnh mà nhiều lời với hai người, giám đốc Lý, phí sửa chửa cánh cửa phòng bao này cứ ghi vào sổ cho tôi, phát sinh thêm phí gì nữa thì cứ ghi lại, còn nữa, sau này không phải do tôi hoặc không có điện thoại của tôi gọi đến, ai cũng không được dùng thẻ hội viên của tôi." "Vâng, Nghiêm tiểu thư." Khóe miệng Nghiêm Vi hơi cong lên hài lòng, xoay người về hướng Chu Ninh cười khẽ. "Tránh ra." Tần Hằng ngơ ngác nhìn một Nghiêm Vi lạnh như băng sương, trong lòng bắt đầu sinh ra một loại cảm xúc khác, Ninh Kỳ Kỳ say, Tần Hằng vẫn đứng ở kia không chịu nhúc nhích, Ninh Kỳ Kỳ vẫy vẫy tay: "Đừng có chặn đường, bọn tôi còn muốn đi tăng hai nữa." "A, đây không phải là Tần Hằng sao? Hồi tâm chuyển ý rồi hả?" Ninh Kỳ Kỳ cười ha ha, thân thể hơi lung lay: "Nhưng mà đáng tiếc, Nghiêm Vi nhà chúng tôi không thèm cái tên rác rưởi như anh, hừ hừ." Nghiêm Vi ôm Ninh Kỳ Kỳ đi, Tần Hằng nhìn bóng dáng Nghiêm Vi rời đi, từ đầu đến cuối, Nghiêm Vi cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái. Đôi mắt Ôn Nhược Liên đỏ lên, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Tần Hằng, con ngươi ngập nước muốn nói rồi lại khóc, Tần Hằng hoàn hồn, đau lòng hôn lên mắt Ôn Nhược Liên: "Nhược Liên, có anh bảo vệ em, ai cũng không ức hiếp em được đâu." Lúc đến là đi bằng xe của Ninh Kỳ Kỳ, bây giờ cô ấy uống say không biết trời trăng mây đất gì nữa, tất nhiên là không thể lái xe được, vậy nên trọng trách liền rơi xuống người Nghiêm Vi, trước khi xuyên sách, Nghiêm Vi biết lái xe, mà vừa may nguyên chủ cũng đã thi lấy bằng lái. Xin hãy đọc truyện ở địa chỉ chính chủ - Wattpad: MatDangCanhY để được đọc chương mới sớm hơn từ 5-6 tiếng, hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup. Nghiêm Vi cầm chìa khóa, đỡ Ninh Kỳ Kỳ lên xe, thắt dây an toàn cho cô ấy, sau đó mới lái về nhà họ Ninh theo ký ức. Kĩ năng lái xe của Nghiêm Vi cũng khá là thành thạo, dọc đường đi chỉ có tiếng nghiến răng ngáy ngủ của Ninh Kỳ Kỳ mà thôi, Nghiêm Vi cảm thấy buồn cười. Đến nhà họ Ninh, Nghiêm Vi gõ cửa, người mở cửa khiến Nghiêm Vi có hơi không ngờ được, là con nuôi của nhà họ Ninh, Ninh Chính. Ninh Kỳ Kỳ cũng chưa say đến mất nhận thức, ngủ một giấc xong cũng đã vơi bớt men say, lảo đảo lắc lư phất tay với Nghiêm Vi, Ninh Kỳ Kỳ ngửa đầu, nhào vào ngực Ninh Chính: "Aaa, lần này em bắt được anh rồi nhé, xem anh còn trốn được đi đâu." Nghiêm Vi bỗng dưng có một loại ảo giác Ninh Kỳ Kỳ đang cưỡng gian người khác. Cửa lớn đóng lại, Ninh Kỳ Kỳ không ngừng lay người Ninh Chính, giọng nói của cô rất thấp: "Ba mẹ đâu?" "Đi du lịch nước ngoài rồi." Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, Ninh Chinh mới cố ý trở về ở cùng cô. Ninh Kỳ Kỳ ngước mắt, khóe mắt hơi ướt át: "Em làm hòa với Vi Vi rồi." "Ừ." Ninh Chính chặn ngang người Ninh Kỳ Kỳ, bế cô lên, Ninh Kỳ Kỳ dễ dàng ôm lấy cổ Ninh Chính, hai người dán sát vào nhau, hơi thở quấn quýt, Ninh Kỳ Kỳ cười ha hả: "Hôm nay em đánh cược với người khác, uống rượu, ai thua thì phải làm theo yêu cầu của người kia, em yêu cầu hắn ta phải khỏa thân chạy ba vòng quanh Shadow, ha ha ha ha, em thắng."