Cao Thủ Thâu Hương
Chương 2 : Phế Nhân Đứt Đoạn Kinh Mạch (1)
Tên của mình trước đó bởi vì đồng âm với Tống Thanh Thư, không ít lần bị bạn bè cười nhạo, còn chiếm được biệt hiệu “chúa tể của những chiếc sừng”, lúc đó đường làm quan của hắn rộng mở, tự tin mười phần, đối với cái này chỉ là cười cho qua, không ngờ rằng hiện tại lại có thể thật sự biến thành Tống Thanh Thư bi kịch bị cắm sừng kia.
"Ngươi vào đi." Thiếu nữ áo xanh bên cạnh bàn im lặng một hồi, mở miệng nhẹ nhàng nói.
Tống Khanh Sơ lúc này đã có tám phần xác định đây là thế giới của Ỷ Thiên Đồ Long ký, không ai rãnh rỗi buồn chán cố ý bố trí những cảnh tượng như vậy chỉ để lừa gạt bản thân mình, then chốt là hắn rõ ràng nhớ kỹ bản thân hắn lúc đó đã chết rồi.
Dựa theo đối thoại của bọn họ mà suy đoán, lúc này hẳn là Đồ Sư đại hội tại Thiếu Lâm tự, Tống Thanh Thư bị đánh trọng thương, thiếu nữ áo xanh đương nhiên cũng là kiều thê trên danh nghĩa của bản thân mình - Chu Chỉ Nhược.
Tống Khanh Sơ vô thức làm bộ tiếp tục hôn mê, trong nguyên tác hôn nhân của Tống Thanh Thư và Chu Chỉ Nhược lúc đầu cũng chỉ là hữu danh vô thực, Chu Chỉ Nhược đối với Tống Thanh Thư vốn dĩ cũng không bao nhiêu tình cảm, hơn nữa trải qua các phiên bản phim truyền hình thay đổi lên thay đổi xuống, Tống Khanh Sơ có ấn tượng khắc sâu với lòng dạ hiểm độc của Chu Chỉ Nhược, nếu như để nàng ta biết được Tống Thanh Thư thật sự đã bị bản thân mình chiếm lấy thân thể, khẳng định sẽ không chút do dự vỗ cho một cái Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, trực tiếp đem mình về Tây Thiên.
Tống Khanh Sơ đã chết qua một lần, cái mùi vị ấy cũng không muốn thử lại thêm một lần nữa, lúc này Trương Vô Kỵ cũng đi đến, "Tống sư ca thương thế ra sao, để ta nhìn hắn một cái."
Chu Chỉ Nhược thấy hắn tiến đến, cũng không quay đầu lại, chỉ là lạnh lùng nói: "Xương khớp cả người hắn đã bị chấn vỡ, thương thế rất nặng, hơn phân nửa không thể sống, không biết có thể qua đêm nay hay không."
Tống Khanh Sơ nghe được hai người nói chuyện cười khổ không ngớt: "Con mụ này thật không có lương tâm, chủ nhân trước của cái thân thể này tốt xấu gì thì trên danh nghĩa cũng là chồng của nàng ta, hiện tại tính mệnh gặp nguy hiểm, nàng ta lại có thể không để ý. Chẳng lẽ muốn hắn chết rồi thành một quả phụ, sau đó lại dựa đầu vào trong cái ôm của Trương Vô Kỵ sao."
Trương Vô Kỵ nói: "Muội biết y thuật của ta cũng không tồi, nguyện tận lực trị liệu."
Lời nói của hắn khiến cho Tống Khanh Sơ trong lòng dấy lên hy vọng, Trương Vô Kỵ nói gì thì nói cũng được chân truyền của Điệp Cốc y tiên, có hắn ta cứu trị, cái mạng này coi như được bảo vệ.
Chu Chỉ Nhược hỏi: "Ngươi vì sao muốn cứu hắn?"
Tống Khanh Sơ nằm trên giường nghe được sửng sốt không thôi, âm thầm thương hại cho chủ nhân trước của cái thân xác này: xem ra ngươi sống cũng quá mức uổng phí rồi, thê tử của ngươi còn đang ước gì ngươi chết sớm một chút kìa.
Trương Vô Kỵ ngẩn ra, nói: "Ta có lỗi với muội, tâm trạng vạn phần hổ thẹn, huống chi hôm nay muội thủ hạ lưu tình, tha tính mệnh cho ta. Tống sư ca bị thương, ta đương nhiên tận lực."
Chu Chỉ Nhược yếu ớt nói: "Là ngươi thủ hạ lưu tình trước, ta há có thể không biết? Ngươi nếu có thể cứu sống Tống đại ca, muốn ta báo đáp ra sao?"
Cái tình hình này hình như sai rồi, sao giống như một đôi tình nhân đang tâm sự với nhau vậy? Còn báo đáp ra sao, một người phụ nữ ai oán hỏi một người đàn ông như vậy, không phải là muốn đối phương nói là “em lấy thân báo đáp” đi hay sao? Tống Khanh Sơ dường như thấy được cỏ xanh đang bắt đầu đâm chòi ngay trên đầu của cái thân xác này, tuy rằng Chu Chỉ Nhược không phải thê tử của bản thân mình, nhưng trong lòng vẫn có chút đứng ngồi không yên.
Trương Vô Kỵ nói: "Một mạng đổi một mạng, xin thủ hạ lưu tình với nghĩa phụ của ta." Trương Vô Kỵ nói khiến cho Tống Khanh Sơ thở phào nhẹ nhõm, may là thằng khờ này không quả quyết trên tình cảm, nếu như hắn ta có tính cách của Vi Tiểu Bảo, lúc này chỉ cần vô sỉ một chút, Chu Chỉ Nhược còn không yêu thương nhung nhớ hay sao?
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
20 chương
70 chương
334 chương
173 chương
199 chương
48 chương