Cao Thủ Thâu Hương
Chương 11 : Vô Cùng Phẫn Nộ (2)
"Ta cũng yêu!" Tống Thanh Thư đều không ngờ rằng Trương Vô Kỵ trên tình cảm luôn luôn không quả quyết lần này lại có thể làm dứt khoát như thế, Chu Chỉ Nhược cũng tức giận cười lạnh: "Vậy ngươi tìm đến ta làm cái gì!"
Trương Vô Kỵ xé áo của mình đangmặc, lộ ra vết thương lúc trước bị Ỷ Thiên kiếm đâm ở trước ngực (Sự kiện lục đại môn phái vây đánh Quang Minh đỉnh – Xem phim để biết thêm chi tiết) : "Chỉ Nhược, hình bóng của muội, giống như vết thương của Ỷ Thiên kiếm, vĩnh viễn khắc vào lòng của ta, tâm ý của ta đối với muội, vẫn không thay đổi qua, lúc trước nghe được tin tức muội và Tống. . . Tống sư huynh thành thân, tâm muốn chết ta đều có."
Thấy vết thương đã liền sẹo trên ngực của hắn, Chu Chỉ Nhược hồi tưởng lại nỗi đau vô tận của thiếu nữ khi đâm ra một kiếm này trên Quang Minh, trong lúc nhất thời cảm xúc vô cùng, yếu ớt thở nhẹ: "Vậy ngươi lúc trước vì sao không đến cướp nương tử? Ngươi có biết hay không, ta lúc trước đã lấy hôn sự ra cược với Thanh Thư, cược ngươi có thể tới cướp nương tử hay không, kết quả ta thua." Nói xong buồn bã cười.
"Lúc đó là ta quá choáng váng, cho rằng Tống sư huynh yêu muội như vậy, muội thành thân rồi nhất định sẽ rất hạnh phúc." Trương Vô Kỵ đưa tay muốn kéo Chu Chỉ Nhược đến trong lòng, vậy mà nàng lại vô thức lui về sau một bước, không khỏi đau lòng nói, "Mãi đến khi muội thành thân rồi mỗi ngày lòng ta đều như đao cắt, mới biết được tại trước mặt ái tình là không thể nhường nhịn."
Đối phương chưa từng thổ lộ tâm tình trước mặt nàng giống như ngày hôm nay, trong lòng Chu Chỉ Nhược lúc nhất thời vô cùng bối rối, mừng rỡ cũng có, nhưng lại nghĩ đến thân phận của bản thân mình lúc này, không khỏi khổ sở nói: "Lúc này nói những cái này thì còn ích lợi gì, ta đã là Tống phu nhân."
"Các người căn bản hữu danh vô thực!" Trương Vô Kỵ tức giận nói, "Trong lòng ta, muội vĩnh viễn là cô nương thiện lương băng thanh ngọc khiết bên bờ Hán Thủy kia." Hắn vươn ngón tay muốn lau đi giọt lệ trên gương mặt của nàng, kết quả Chu Chỉ Nhược lại tiếp tục lui một bước.
Trương Vô Kỵ tiếp tục đi tới gần phía trước,, Chu Chỉ Nhược ánh mắt mê ly trong chốc lát, hàm răng khẽ cắn, kiên quyết lui thêm một bước, tâm tư hỗn loạn, không lưu ý đến chân, không biết bị vật gì cản, thân thể mất đi cân đối, ngã lên giường phía sau.
"Cẩn thận!" Trương Vô Kỵ quát nhỏ, vội vã nhào tới muốn đỡ nàng, lại bị Chu Chỉ Nhược vô thức ngăn cản, hai người cùng nhau mất cân đối, ngã lăn trên giường.
Bởi trong bàn trong phòng che mất, Tống Thanh Thư không biết vừa rồi mới xảy ra cái gì, chỉ nhìn thấy Chu Chỉ Nhược tựa như tự tiến đến giường, Trương Vô Kỵ lập tức đè tới, tức trào lên một ngụm máu tươi ở cổ họng, bởi vì trọng thương mới khỏi, nhất thời lại hôn mê bất tỉnh.
Hai người té ngã trên giường, liếc nhau, tâm tình mờ ám không nói gì toả ra.
Nhìn tay của Trương Vô Kỵ chậm rãi tiếp cận bên hông mình, Chu Chỉ Nhược đột nhiên tỉnh táo lại, lấy tay chống đỡ, thoáng cái ngồi dậy, do dự nói: "Không nên, Thanh Thư hắn. . ." Nàng ấy muốn nhìn trượng phu đối diện một chút, bất quá bị Trương Vô Kỵ che ở trước người, căn bản nhìn không thấy.
"Yên tâm, ta đã điểm yếu huyệt cả người hắn, hắn sẽ không biết." Trương Vô Kỵ rất có lòng tin đối với công lực của mình, một chút quay đầu lại cũng không có, hoàn toàn không biết hành vi của hai người vừa rồi đã đều rơi vào trong mắt Tống Thanh Thư.
Nghe được Trương Vô Kỵ nói, trong đầu Chu Chỉ Nhược hiện lên một tia mờ mịt. Thấy thế Trương Vô Kỵ đem tay nàng lấy ra, nắm lấy đai lưng nàng, đang muốn nhẹ nhàng kéo xuống, Chu Chỉ Nhược thoáng cái lại phục hồi tinh thần, lắc mình một cái, liền nhảy xuống giường.
Nắm lên tách trà trên bàn, trực tiếp hất lên trên mặt Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược quay đầu lại nhìn thoáng qua trượng phu đang hôn mê trên giường, cắn răng: "Trương Vô Kỵ, mong ngươi tự trọng."
Trương Vô Kỵ ngẩn ra, nước trà từ gương mặt hắn chảy xuống, từng giọt rơi xuống chăn, xấu hổ nhìn Chu Chỉ Nhược.
"Ngươi vì sao không né?" Xoay người lại thấy dáng dấp chật vật của hắn, Chu Chỉ Nhược có chút không đành lòng, nhẹ nhàng hỏi.
"Là bản thân ta mạo phạm muội, tách trà này bị tạt thì đã sao." Trương Vô Kỵ đem trà trên mặt lau đi, cười khổ nói.
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
20 chương
70 chương
334 chương
173 chương
199 chương
48 chương