Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Chương 235 : Làm người đừng quên cội nguồn

Mã Xuân Hoa, người cũng như tên, đẹp như xuân hoa, từ nhỏ đến lớn, rất được phụ mẫu sủng ái, chỉ là rất đáng tiếc, phụ thân nàng chỉ là một tiêu đầu, Phi Mã Tiêu Cục ở địa phương có chút danh tiếng, thế nhưng ở trong chốn giang hồ cũng không bằng một môn phái tam lưu. Không biết từ lúc nào, Mã Xuân Hoa có cảm giác mình là chim Phượng Hoàng đang ở bên trong khe núi nhỏ, nên không muốn thong dong cứ như vậy sống hết đời, nhiều lắm lâu năm sẽ hóa thành chim Trĩ. Sau đó phụ thân nàng Mã Hành Không lại muốn gả nàng cho Từ Tranh đồ đệ của mình, Từ Tranh tuy rằng rất yêu nàng, thế nhưng hắn làm người thô bỉ không thể tả, tính khí hung tợn dễ nóng giận, nghĩ đến ngày sau gả cho một nam nhân như vậy, sau đó cùng hắn tiếp nhận phiêu kỳ tiêu cục trong tay phụ thân, vào nam ra bắc, phong sương vất vả sẽ làm phai tàn dung nhan cùng với giấc mộng làm chim Phượng Hoàng ngày xưa, Mã Xuân Hoa cảm thấy hãi sợ và không cam lòng. Do đó vào một đêm khuya trăng sáng sao thưa, Mã Xuân Hoa dứt khoát quyết định rời nhà trốn đi, rời khỏi tiêu cục, dấn thân vào chốn giang hồ. Rất nhanh, ngân lượng mang theo trên người dùng hết, vừa lúc chưa biết làm sao thì lại bị một đám sơn tặc thấy nàng xinh đẹp nên muốn bắt lấy, Mã Xuân Hoa tuy rằng một thân có võ công, nhưng cũng chỉ là một ít công phu thô thiển, thêm vào nữ nhân sức yếu, liền rơi vào hiểm cảnh. Nghe được xung quanh nam nhân ô ngôn uế ngữ, Mã Xuân Hoa tuyệt vọng, đang định tự mình kết liễu mạng sống, đột nhiên xuất hiện một công tử áo gấm, hắn tuy rằng dáng dấp thư sinh, nhưng thủ hạ đi theo toàn là những người như hổ sói, chẵng mấy chớc đã đem đám sơn tặc đanh cho tơi bời không còn manh giáp. - Cô nương, không sao chứ? Mã Xuân Hoa đến giờ còn nhớ, lúc đó chính mình đang quỳ ngồi dưới đất, công tử áo gấm kia đưa tay dìu nàng đứng lên. Nghe được nàng muốn phiêu du giang hồ, công tử áo gấm mỉm cười liền mời nàng cùng đồng hành, Mã Xuân Hoa trong lòng rõ ràng mình là một nữ nhân chưa thành gia thất, phỉ từ chối một nam nhân xa lạ mời, thế nhưng nụ cười của hắn quá quyến rũ, Mã Xuân Hoa bất giác liền gật đầu đồng ý. Công tử áo gấm mày kiếm mắt sao, trên người lại có một loại quý khí uy nghiêm không thể tả cùng, trong mười mấy ngày sau đó, Mã Xuân Hoa đã chìm thân thể của mình vào vòng luân hãm. Một đường đi tới, Mã Xuân Hoa nhận thấy các quan viên địa phương đều rất sợ người công tử này, mãi đến tận một lần, nàng vô tinh nhìn thấy một Tri phủ quỳ trước mặt công tử áo gấm hô to vạn tuế, làm nàng bị dọa sợ hoảng hồn. Công tử áo gấm cũng phát hiện nàng, bất đắc dĩ tiết lộ thân phận thật của mình, nguyên lai hắn là Hoàng đế Đại Thanh quốc: Khang Hi. Giây khắc đó Mã Xuân Hoa thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời, tối tối hầu hạ hắn càng thêm nhu tình mật ý, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, cùng hắn ở bên ngoài du ngoạn hơn mùa trăng, đột nhiên Khang Hi vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng có việc gấp muốn quay trở lại kinh thành. Mã Xuân Hoa hỏi hắn có chuyện gì xảy ra, Khang Hi do dự một lúc, liền đem chuyện mình ân oán cùng Bảo thân vương Hoằng Lịch kể ra. Mã Xuân Hoa từ lúc biết hắn là hoàng đế thì lòng mang thấp thỏm, vì biết rằng hoàng đế nào cũng có tam cung lục viện bảy mươi hai phi, hậu cung mỹ nhân ba ngàn người, Mã Xuân Hoa vốn là từ trước đến giờ tự phụ mình là mỹ nhân xinh đẹp, nhưng đối với một vị hoàng đế, trong lòng nàng lại không có niềm tin, thêm vào bản thân mình xuất thân từ tầng lớp thảo dân, nàng rõ ràng lấy thân phận của nàng tuyệt đối không xứng với đương kim Thiên Tử, e rằng ngay cả vào hậu cung tư cách cũng không có. Mã Xuân Hoa vẫn đang suy nghĩ tìm biện pháp gì mới có thể ràng buộc trái tim của Khang Hi, thì nghe được Khang Hi nói tới sự tình buồn phiền trong tâm trí, trong lòng liền động, đứng ra nhận việc nói mình có thể làm bất cứ điều gì để có thể giúp hắn. Khang Hi vẻ mặt trầm ngâm lúc lầu, liền hướng về nàng nói ra một kế hoạch "Mỹ nhân kế". Nghe được Khang Hi muốn mình đi hầu hạ nam nhân khác, Mã Xuân Hoa tuy rằng rất muốn phản kháng, có điều tâm ma bị quấy phá, nên sau khi do dự thì chấp nhận. Đem bí mật này chôn giấu ở đáy lòng, Mã Xuân Hoa quay trở lại Phi Mã tiêu cục theo kế hoạch của Khang Hi, tại Thương Gia Bảo sắp xếp đụng phải thế tử Phúc Khang An, sau đó giả như một bộ dáng dấp thiếu nữ hoài xuân bị Phúc Khang An chiếm đoạt được thân thể, bởi vì trước đó có chuẩn bị đã có ngự y của Khang Hi chuẩn bị trước, cho nên dù đã không còn là xử nữ, cũng lừa dối được Phúc Khang An không mấy khó khăn. Chuyện của Thương Gia Bảo qua đi, Mã Xuân Hoa phát hiện mình mang thai, nàng cũng không rõ ràng hài tử trong bụng là của hoàng đế Khang Hi hay là thế tử Phúc Khang An, thế nhưng dựa theo thời gian tính toán, nàng cảm thấy hài tử là của hoàng đế Khang Hi có khả năng cao hơn một chút. Mã Hành Không chết trong trận chiến Thương Gia Bảo, toàn bộ Phi Mã tiêu cục từ đó do Từ Tranh phụ trách, Mã Xuân Hoa chưa lập gia thất mà đã mang thai thì sẽ hỏng hết kế hoạch, nên bất đắc dĩ Mã Xuân Hoa liền gả cho sư huynh Từ Tranh để che dấu tai mắt người, trong khoãng thời gian này Khang Hi phái người âm thầm tiếp xúc qua nàng mấy lần, dành cho nàng không ít trợ giúp. Đến lúc Khang Hi biết Mã Xuân Hoa đã mang thai, liền bày ra cho nàng tương kế tựu kế, đem hài tử xem là nhi tử của thế tử Phúc Khang An, sau đó cho người lặng lẽ giả vờ ở trước mặt thế tử Phúc Khang An nhắc tới Mã Xuân Hoa. Từ sau cái ngày chiếm được thân thể của Mã Xuân Hoa, Phúc Khang An vốn là cũng nhớ nhung đến lúc cùng nàng giao hoan điên cuồng suốt cả ngày đêm, liền lập tức phái người đi tìm Mã Xuân Hoa khi nhận được tin tức của nàng, còn chuyện sau đó thì bị Tống Thanh Thư vô tình liên quan đụng vào. Mã Xuân Hoa đã liến tiếp bị mấy nam nhân đâm vào thân thể làm cho ô uế, trong lòng nàng đã sớm không còn mơ tưởng sẽ được đưa vào cung của hoàng đế Khang Hy nữa. Có điều Khang Hi luôn mãi truyền lời hướng về nàng bảo đảm, sau khi chuyện này thành công, nhất định sẽ phong nàng làm Trắc Phúc Tấn, còn nhi tử sẽ là Bối Lặc, nếu là nữ tử sẽ phong Cách Cách, Mã Xuân Hoa vì nhi tử, vì khả năng có thể làm Trắc Phúc Tấn, cam tâm tình nguyện dựa theo chỉ thị Khang Hi mà làm việc. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Mã Xuân Hoa đã thành thục thừa kinh nghiệm nàng biết rõ ràng bây giờ không còn có thế tử Phúc Khang An che chở, có khả năng sẽ bị Hoằng Lịch âm thầm bí mật hành quyết để giữ thanh danh, vì lẽ đó tối hôm qua Mã Xuân Hoa chính là cố ý câu dẫn Hoằng Lịch. ……………………………………………………………………………………. Sắc trời bắt đầu tối, nhìn thấy Hoằng Lịch đẩy cửa vào, Mã Xuân Hoa trong lòng mỉm cười, - Công….công, muộn như thế này lại đến, không biết có chuyện gì? Mã Xuân Hoa sắp xếp xong tâm tình, làm bộ thất kinh giật mình nhìn Hoằng Lịch. Nhìn thấy nàng nhút nhát như thỏ trắng, trong lòng Hoằng Lịch càng thêm hừng hực, đưa tay tới vuốt lên gò má nàng, - Mã Xuân Hoa…. Bản vương ghé thăm con một chút, thân thể đã khỏe chưa. Mã Xuân Hoa im lặng một lúc, rồi mở miệng thấp giọng nói: - Công công…dù sao ngài cũng là phụ thân của thế tử Phúc Khang An… - Ngược lại con cũng không chính thức là cơ thiếp của Phúc nhi... Đừng sợ, con đi theo bản vương, ta sẽ không bạc đãi con đâu, còn nếu như không đáp ứng, vì không để cho bí mật này tiết lộ ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là... Hoằng Lịch không nói tiếp tục nữa, thế nhưng sự uy hiếp lộ rõ trên mặt. Mã Xuân Hoa cắn môi, cả người run lên. - Mã nhi….coi như con không cần đến bản thân chính mình, thì cũng phải nghĩ đến hai hài tử kia của mình chứ. Hoằng Lịch cũng không biết tại sao đối mặt với nữ nhân thành thục này, mình lại khát khao làm chuyện cầm thú lớn như vậy… - Bọn họ Tôn tử của…công công mà. Mã Xuân Hoa nhìn Hoằng Lịch khẽ nói. - Để xem con biểu hiện như thế nào, nếu biểu hiện tốt, bản vương sẽ để hài tử nhận tổ quy tông, còn nếu là không được, bọn họ sẽ chỉ là con hoang ven đường. Hoằng Lịch nói xong thì đưa tay luồn vào bên trong bầu vú Mã Xuân Hoa, chậm rãi vuốt ve. ………………………………………………………………………………………… Mã Xuân Hoa dần dần đã thở hổn hển, bộ ngực phập phồng càng lớn, mặt đỏ tim đập, xuân tâm nhộn nhạo, biểu lộ như mộng như ảo, bắt đầu hôn trả lại với Hoằng Lịch. Vừa mới bắt đầu chỉ là môi đụng lấy môi, sau đó hai người đầu lưỡi quấn quanh cùng một chỗ, hai người hôn đến hồn nhiên vong ngã, Mã Xuân Hoa thủy chung chặt nhắm mắt, trong cổ phát ra mơ hồ tiếng rên rỉ. Khi Mã Xuân Hoa tỉnh lại sau nụ hôn, toàn thân nàng đã xụi lơ tại trong ngực Hoằng Lịch, hai cánh tay của nàng chăm chú ôm lấy cổ lão, ánh mắt của Hoằng Lịch cuối cùng dừng lại tại trên hai đầu núm vú nhô lên của nàng, từ hai đầu núm vú tản phát ra từng hồi mùi hương sữa, lúc này đỉnh đầu núm vú đã sưng cứng đứng lên, thật sự là cực phẩm. Hoằng Lịch thản nhiên thưởng thức song phong cao ngất theo hô hấp của Mã Xuân Hoa cao thấp phập phồng, đột nhiên những ngón tay đại động, lão dùng hai tay xoa nắn đôi bầu vú mềm mại co dãn, lại dùng những ngón tay chà xát vê hai đầu núm vú, đầu núm vú cũng đã chuyển từ màu hồng phấn chuyển biến thành màu đỏ sậm.. Đầu của Hoằng Lịch lại hướng xuống ghé vào trước ngực Mã Xuân Hoa, bú mút bên trái núm vú của nàng, tay phải dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ văn vê bên phải núm vú, Mã Xuân Hoa lưng cong lên, dùng sức hướng bầu vú ấn sâu trong miệng cũa lão, toàn bộ thân thể nàng căng ra, bên phải núm vú đã có những đầu ngón tay xoa bóp cũng đang rỉ sữa trắng ra, cả người nàng run lên, Hoằng Lịch bú mút thật mạnh vào bầu sữa, từ bàu vú thịt mang theo nồng đậm chất lỏng vị sữa chảy vào trong miệng của lão, đây là sữa của tôn tử mình ah. Giống như là phát hiện một điều mới mẻ, Hoằng Lịch càng không ngừng mút vào núm vú Mã Xuân Hoa, khóe miệng lão dính đầy những giọt sữa, lúc này Mã Xuân Hoa hạ xuống, bên trái núm vú đã không còn ra sữa rồi, Hoằng Lịch lại đổi đến bên phải bầu vú, hắn bú mút một hơi dài trên núm vú phải, tràn đầy một miệng sữa, lần này không có nuốt xuống, mà ngậm trong miệng sau đó đưa lên miệng Mã Xuân Hoa mớm qua, nàng đáp lại vừa mút lưỡi với lão, vừa nuốt cạn giòng sữa được truyền qua, sau đó dùng đầu lưỡi của mình liếm sạch sẽ những giọt sữa dính đầy trên mặt Hoằng Lịch. Lão lại cúi xuống trên bầu vú Mã Xuân Hoa, bú mút thẳng đến bên phải núm vú cũng hút không còn ra sữa nữa, lúc này mới thỏa mãn buông lỏng miệng ra … Hoằng Lịch dục vọng giống như lửa rừng đằng đằng thiêu đốt, bàn tay đã sờ soạng đến bụng dưới của nàng, hai chân Mã Xuân Hoa phối hợp hơi tách ra, để cho bàn tay Hoằng Lịch vuốt ve nơi cái âm hộ, ngón tay của lão tay nơi cái khe hẹp âm hộ xoa nắn bừa bãi, cách cái tiểu nội khố bằng lụa mỏng, Hoằng Lịch cảm nhận nơi ẩn mật đã ướt đẫm dịch nhờn rồi… - Um….công công…nữ tử không chịu được…cho vào nhanh đi.. Tiếng rên rỉ của Mã Xuân Hoa nức nở nghẹn ngào không rõ, thân thể rung động, biểu lộ nàng đã vong tình, giờ thì dương v*t Hoằng Lịch nộ mã cao cao vểnh lên, nổi lên gân xanh, sưng trướng đến cực hạn, lão quỳ gối giữa hai chân Mã Xuân Hoa, đỉnh động qui đầu dương v*t ma sát với cửa miệng âm đ*o ướt át trơn nhớt của nàng. Hoằng Lịch biết với tình hình hưng phấn như thế này, nếu ngay lập tức đưa dương v*t vào âm đ*o của Mã Xuân Hoa thì không khéo tinh quan sẽ kềm không nổi, rất là uổng phí cuộc vui, Hoằng Lịch là người như thế nào? Lão cũng là một nhân vật phong lưu nổi tiếng lừng lẫy chứ không phải là bậc vô danh tiểu tốt đấy! Lúc này Hoằng Lịch không có đem dương v*t trực tiếp cắm vào, mà là nhét qui đầu vào trong cửa miệng âm đ*o rồi lại rút ra, lại để cho qui đầu dương v*t trượt lên trượt xuống trên khe thịt âm hộ của nàng, khiến cửa miệng âm đ*o Mã Xuân Hoa giống như miệng nhỏ của hài nhi gào khóc há miệng chờ mong đợi mớm thức ăn lấy… Bên trong âm đ*o Mã Xuân lên cơn động dục không thể chờ đợi được co thắt nhíu lại vài cái, tiếp theo lại một hồi càng thêm mãnh liệt co rút, trong lúc lổ miệng âm đ*o Mã Xuân Hoa đang trương mở, trong nháy mắt Hoằng Lịch cũng không tự chế thêm nữa, cong lên thắt lưng, đỉnh động cái mông, mạnh mẽ dùng sức nhân cay dương v*t vào. “ Ọt…. " Một tiếng động nhỏ vang lên, cây dương v*t nóng rực đẩy ra hai mép nhỏ âm hộ mềm mại, chống vào bên trong hành lang âm đ*o đang co rút, theo động tác Hoằng Lịch xoay eo tung mông, trong chớp mắtcây dương v*t đã thật sâu cắm vào bên trong cái âm đ*o ngập tràn dịch nhờn Mã Xuân Hoa, rốt cục thì dương v*t lại tiếp tục tiến vào vùng đất thổ địa phì nhiêu của nàng. - Á… ………………………………………………………………………………….. Chốc sau Mã Xuân Hoa đã thấy toàn thân mềm mại tê dại, vô pháp tự chủ, ý nghĩ gì bây giờ cũng dậy không nổi, cơn động dục không ngừng kéo lên, còn Hoằng Lịch với khoái cảm gian dâm loạn luân cũng đều muốn nhanh nổi điên rồi, lão thì kẻ ra sức đỉnh động dương v*t, nàng thì thẳng tắp ngữa cái cổ về phía sau, khuôn mặt đỏ hồng nương theo lấy động tác của Hoằng Lịch không ngừng đong đưa lấy, mái tóc bay lả tả trên giường, mị thái là của Mã Xuân Hoa lúc ân ái từ trước đến giờ Hoằng Lịch chưa từng có trông thấy qua, nàng cái gì cũng quên, hết thảy mọi chuyện đều vứt đến lên chín tầng mây, nàng chỉ biết mềm nhũn giơ cao cái âm hộ để cho người làm thịt, bị làm thịt để hồn nàng được bay lên trời, phiêu phiêu dục tiên, dịch nhờn cuồng phun, âm tinh dâng lên rò rỉ, càng làm cho Hoằng Lịch thống khoái vô cùng hưởng lạc gian dâm. Bởi vì Mã Xuân Hoa chủ động phối hợp, động tác biên độ dương v*t Hoằng Lịch cũng càng lúc càng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, rút ra càng lúc càng kéo dài, chọc vào càng lúc càng mạnh, tựa hồ muốn đem toàn bộ hạ thể toàn bộ nhồi nhét vào mỹ huyệt lối vào bên trong của Mã Xuân Hoa, loại khoái cảm này khó có thể chịu được khiến cho lão quá mức điên cuồng…. …………………………………………………………………………………………… Từng đợt... từng đợt luồng sóng khó có thể ngăn chặn đỉnh phong, Hoằng Lịch cuối cùng cũng đạt đến tuyệt đỉnh cao trào, qui đầu giãn nở run run càng kích thích âm đ*o Mã Xuân Hoa, lập tức nàng nhô thật cao lên bờ mông, sâu trong hành lang âm đ*o cũng theo dương v*t run run mà co rút lại, ngay sau đó, từng làn đặc dính âm tinh mãnh liệt từ chỗ sâu trong phun trào ra, cột sống Hoằng Lịch một hồi tê dại, trước mắt kim quang loạn thiểm, trong nội tâm vừa động, thì tinh quan buông lỏng, giống như miệng cống tụ tập hồng thủy được giải khai mở ra, từng làn tinh dịch nóng bỏng trơn trượt tựa như theo cao áp nhanh chóng bắn ra như một đầu cột nước, dương tinh kích xạ nóng hừng hực bắn vào sâu trong tử cung nàng, Hoằng Lịch cùng Mã Xuân Hoa đã đạt tới đỉnh cao của tính dục loạn luân ….. ……………………………………………………………………………………. Trở lại Yến Kinh, Tống Thanh Thư vội vàng đi đến Tử Cấm Thành. - Hừ… ngươi suýt chút nữa làm hỏng đại sự của trẫm rồi! Tống Thanh Thư vừa nhìn thấy Khang Hi, thì hắn nghe câu nói đầu tiên là như thế. - Hoàng thượng thứ tội. Tống Thanh Thư lúng túng, dù sao Khang Hi phái hắn đến để cóa bỏ hiềm nghi với Hoằng Lịch, kết quả cuối cùng lại càng đem mâu thuẫn đưa lên cao hơn. - Quên đi, chuyện ngươi cùng Bảo thân vương đối lập dù sao hắn cũng sẽ đè ép tâm tình xuống vì đại cục… Khang Hi khoát tay áo, - Nói đến chuyện Phúc Khang An chết rồi cũng coi như một chuyện tốt, tạm thời xem như ngươi lấy công chuộc tội vậy. Khang Hi sắc mặt có chút tối tăm, nhắc tới Phúc Khang An cũng khó tránh khỏi nhớ đến Mã Xuân Hoa, dù cho trong lòng Khang Hi cũng không chút nào quan tâm đến nữ nhân này, nhưng nàng dù sao cũng đã từng là nữ nhân của chính mình. Trước mắt bây giờ Phúc Khang An đã chết, chưa nói đến Phúc Khang An là nhân tố năng chinh thiện chiến, hắn chết thì Hoằng Lịch coi như đứt đoạn mất một cánh tay. - Bẩm hoàng thượng…chuyện Phúc Khang An chết đi thì cùng với hạ thần không có quan hệ gì, chính là người của Thần Long giáo gây ra. Tống Thanh Thư giải thích. - Thần Long giáo vậy mà cũng có mấy phần bản lĩnh, trước đây đúng là trẫm xem thường bọn chúng. Khang Hi chợt nhớ ra, liền phân phó nói, - Cách mấy ngày nữa, ngươi đến Thần Long Đảo thăm dò tình hình một chút giùm trẫm. - Thần Long đảo? Tống Thanh Thư ngạc nhiên. Khang Hi đáp: - Không sai, người Thần Long giáo giết chết Phúc Khang An, tất nhiên Hoằng Lịch không chịu bỏ qua, trước sau gì cũng trả thù khốc liệt. Mà Thần Long giáo thì âm thầm trong bóng tối cấu kết cùng Mông Cổ, đương nhiên Mông Cổ cũng không ngồi yên bỏ mặc, do vị trí Thần Long Đảo nằm cô độc ngoài hải ngoại, trẫm không có cách nào đưa người ra dò xét, vì lẽ đó mới cần ngươi đến Thần Long đảo điều tra, đến lúc đó trẫm quyết định xử lý Thần Long đảo như thế nào. Chuyến đi này không nhiệm vụ cụ thể gì, trẫm để cho ngươi tuỳ cơ ứng biến. Tuỳ cơ ứng biến tuy rằng chỉ là đơn giản bốn chữ, nhưng cũng đó là sự uỷ quyền, có thể nói chỉ cần Tống Thanh Thư muốn, trên Thần Long Đảo hắn có thể toàn quyền ra mặt thay cho hoàng đế Khang Hi, lời nói của hắn chẳng khác gì là thánh chỉ, đương nhiên phần còn lại thì người của Thần Long giáo có nghe hay không thì đó là chuyện khác rồi. - Bẩm hoàng thượng, vậy việc đi Tây Hạ chọn hiền tế hủy bỏ không đi sao? Tống Thanh Thư hỏi. - Đi, chắc chắn là phải n đi, có điều là sẽ chờ đến lúc ngươi từ Thần Long Đảo quay trở về, " Khang Hi đáp, - Việc Tây Hạ chọn hiền tế, vương tôn hoàng tử các nước đều sẽ đi tới, nhưng có có nước đường xá rất xa xôi, tỷ như Mông Cổ có vương tử còn ở tận cực tây chi địa, nếu đến Tây Hạ thì cũng mất cả tháng trời, do đó thời gian đến Tây Hạ của chúng ta là dư dả, không cần thiết phải nóng lòng.. - Nhưng thế tử Phúc Khang An đã chết, vậy chúng ta còn giúp cho Vĩnh Viêm đi đến Tay Hạ chọn tế sao? Tống Thanh Thư nói thêm, - Cứ giữ hắn lưu lại ở kinh thành làm con tin không tốt hơn? - Làm con tin thì có cái gì tốt, Khang Hi cao thâm khó dò lắc đầu một cái, - Đến lúc đó, ngươi cứ việc hộ tống Vĩnh Viêm đi Tây Hạ, trẫm tự có sắp xếp của mình. Từ Ngự thư phòng bước ra, Tống Thanh Thư trong lòng triễu nặng, hắn càng ngày càng đoán không được Khang Hi đang suy nghĩ cái gì, đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm... ……………………………………………………………………………………………… - Tiểu tử, đã lâu không gặp, trên người ngươi khí tức đào hoa mà lão phu rất căm ghét càng nồng nặc Quỳ Hoa lão tổ từ bóng tối bỗng nhiên xuất hiện ra. - Oái…sao lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần như vậy? Tống Thanh Thư tức xạm mặt lại, - Tìm tiểu bối có chuyện gì sao? - Không có chuyện gì? Chính là muốn tìm người để trò chuyện cho đỡ buồn, cả ngày ở trong cung có chút phiền muộn, lão phu lại không tìm được người khác nói chuyện. Quỳ Hoa lão tổ đáp. Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói: - Trong hoàng cung không phải có nhiều thị vệ sao? Thái giám cũng không ít, ít ra cũng có hoàn cảnh chung mà.. - Hỗn trướng, Quỳ Hoa lão bực tức la lên, - Đừng có đem lão phu trộn lẫn cùng đám thái giám kia làm một. - Khà khà….làm người không thể quên cội nguồn a, võ công của tiến bối dù có cao đến đâu, thì cũng là một thái giám … tiểu bối liền không tin sau khi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển lại có thể mọc ra cây tiểu đinh đinh lại a. Tống Thanh Thư lầu bầu nói.