Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 16 : Đáp ứng một điều kiện
So với bây giờ truy tìm lung tung không có phương hướng gã thư sinh kia, Tống Thanh Thư cùng Hồ Phu Nhân thương lượng, quyết định cứ trước tìm đến Dược Vương trang rồi tính sau, dù sao nghe khẩu khí của gã thư sinh, tựa hồ là cùng Dược Vương trang có liên quan với nhau, biết đâu khi đến Dược Vương trang có thể biết được đầu mối gì đó.
Cưỡi ngựa mười mấy dặm qua đi, tới một địa phương hoang vu không một ngọn cỏ, Hồ Phu Nhân vẻ mặt băn khoăn, nhưng Tống Thanh Thư nhưng thì lại vui mừng:
- Tẩu tẩu.. xem địa thế này, có thể là Dược Vương trang ở ngay gần đây.
Hồ Phu Nhân gật gù, nhảy xuống ngựa mang đến ở một gốc cây thả ra:
- Đến Dược Vương trang, nguy cơ tứ phía khắp nơi, hà tất để hai con ngựa này nộp mạng.
Tống Thanh Thư cười nói:
- Tẩu tẩu xinh đẹp nhu tiên tiên, lại còn có tấm lòng bồ tát như vậy..
Hồ Phu Nhân lườm hắn một cái, gắt giọng:
- Tiểu đệ lại cười ta..
Tống Thanh Thư đã nhìn quen dáng vẻ nàng lạnh như băng, đột nhiên thấy nàng bày ra dáng vẻ ôn nhu làm cho hắn ngơ ngẩn.
Chú ý tới vẻ mặt Tống Thanh Thư, hai gò má Hồ Phu Nhân có ửng hồng, nàng lấy ra một cái khăn lụa che che khuất mặt mũi, tiện tay cũng đưa cho Tống Thanh Thư một cái:
- Tiểu đệ.. Dược Vương trang ở đâu đâu cũng có độc, che khuất miệng mũi cẩn trọng một chút.
Tống Thanh Thư nhân lấy cái khăn lụa, đặt ở mũi hít vào một cái, một mùi thơm ngát thanh nhã làm tâm thần thoải mái, nhưng hắn không có che mặt như Hồ Phu Nhân trái lại khẽ mỉm cười:
- Độc Thủ Dược Vương lão nhân gia dùng độc xuất thần nhập hóa cỡ nào, nếu như cứ ngăn chặn miệng mũi mà có thể phòng vệ, vậy cái ngoại hiệu này làm sao mà tạo thành.
Hồ Phu Nhân thấy hắn không che mặt, cũng không đem khăn lụa trả lại cho mình, trái lại hắn còn ngửi sâu vào rồi cất nhét vào ngực của mình, trong lòng hơi khó chịu, nhưng không tiện phát tác.
"Không nghĩ tới hắn đúng là rất có kiến thức, không giống như bề ngoài nhìn qua vô dụng như vậy."
Lúc này bọn họ đi ngang qua một tiểu nha đầu thì dừng lại, tiểu nha đầu nhìn hắn trừng một cái.
Tống Thanh Thư thấy tiểu nha đầu gầy gò, tóc thưa thớt màu ố vàng, chỉ có một đôi con ngươi là sáng sủa kỳ lạ, trong lòng liền hiểu rõ:
- Hai người chúng ta có việc muốn bái phỏng với Vô Sân đại sư, mong rằng tiểu cô nương chỉ điểm vài lời.
- Hả?
Tiểu nha đầu ngạc nhiên nhìn Tống Thanh Thư nói:
- Thế nhân chỉ biết ngoại hiệu là Độc Thủ Dược Vương, rất ít người biết cái tên Vô Sân đại sư, xem người này tuổi còn trẻ, mà lại biết được…. hay thật…hay thật…
Tống Thanh Thư thấy nàng tỏ vẽ có dáng dấp như là một đại cô nương, cố nhịn cười nói:
- Tại hạ kiến thức không bằng tiểu cô nương, cho nên mới thỉnh giáo..
Tiểu nha đầu cười tít mắt, ngọt ngào nói:
- Mặc dù biết ngươi nịnh hót, có điều ta vẫn cao hứng. Được rồi, các người muốn đến Dược Vương trang, thì đi theo ta..
Tống Thanh Thư đại hỉ, vội vã nắm bàn tay Hồ Phu Nhân đi theo, Hồ Phu Nhân muốn thu bàn tay lại, nhưng hắn không buông ra, trong lòng nàng lại nghĩ:
“Không biết có phải là tiểu đệ hắn cố ý...”
- Tạị hạ là Tống Thanh Thư, đây là Hồ Phu Nhân tẩu tẩu của ta, không biết tiểu cô nương danh tính là gì?
Tống Thanh Thư đã đoán ra mà vẫn hỏi.
- Ta không biết cách nói nho nhã, cứ gọi ta là Trình Linh Tố.
Tiểu nha đầu vừa đi nhanh vừa nói.
- Có phải tiểu cô nương là đệ tử chân truyền của Dược vương?
Tống Thanh Thư giả vờ ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi đúng là không thành thật, rõ ràng đã đoán được ta là ai, vậy mà làm bộ kinh ngạc.
Trình Linh Tố lạnh lùng nói.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng mỉm cười, không nghĩ tới Trình Linh Tố tâm tư nhạy bén như vậy.
Trình Linh Tố tiện tay ném hai đóa hoa lam cho hai người rồi nói:
- Dược Vương trang khắp cả phụ cận đều là kịch độc, loại hoa lam này chính là khắc tinh của nó.
Hai người cuống quít đem lam hoa gắn lên ở trước ngực, Trình Linh Tố lại mở miệng:
- Sư phụ ta đang ứng phó một đại địch, khi vào Dược Vương trang, mặc kệ nhìn thấy cái gì, các người cũng đừng lên tiếng, cũng không nên hỏi gì.
- Được rồi...
Hồ Phu Nhân nhẹ giọng nói.
Lúc này Trình Linh Tố mới quan sát đánh giá Hồ Phu Nhân, nhìn lại mình ngực mông khô quắt, còn của Hồ phu nhân đã toàn bộ nẩy nở chín rộ, Trình Linh Tố quẹt miệng bỗng dưng có chút buồn bực, chẳng biết đến khi nào mình mới được to tròn như của Hồ Phu Nhân..
- Sư phụ, đệ tử đã trở về.
Trình Linh Tố bỏ xuống giỏ đựng dược liệu, nhảy nhót đẩy cửa đi vào.
- Phỉ nhi!
Hồ Phu Nhân đột nhiên kích động khi nhìn vào trong phòng, Hồ Phỉ trừng một đôi mắt thật to nhìn về phía hai người, cả người không động đậy ngồi ở ngay chính giữa, đầu kia ngồi là gã thư sinh kia, đầu bên đây là một hòa thượng râu tóc bạc trắng ngồi.
- Ha ha, các ngươi lại có thể tìm tới nơi này đến, khá lắm..
Thư sinh ngoài ý khi nhìn tháy hai người vừa đến, Hồ Phu Nhân nóng lòng muốn phóng vào cứu Hồ Phỉ thì nghe gã thư sinh lạnh lùng nói.
- Ta khuyên ngươi không nên cử động, nhi tử của ngươi thân đang trúng kịch độc, coi như ngươi có cứu được cũng vô dụng.
Hồ Phu Nhân nghe qua như ngũ lôi giáng xuống đầu, thân thể nhoáng lên, đang muốn xông tới cùng y liều mạng, thì Trình Linh Tố liền vội vàng kéo nàng lại:
- A di, bọn họ đang đấu độc, một chốc tiểu ca ca này sẽ không sao đâu.
Nhiều năm trà trộn giang hồ, Hồ Phu Nhân cũng biết hai cao thủ dùng độc thường dùng thủ pháp là do một người hạ độc, người còn lại giải độc, sau đó trao đổi trình tự, mãi đến tận phân ra thắng bại mới thôi.
Nghĩ đến Hồ Phỉ phải bị thống khổ như vậy, Hồ Phu Nhân ruột gan đau đớn muốn đứt đoạn, có điều là bây giờ thì không dám lỗ mãng xông lên, nàng sợ gây náo loạn thì kịch độc trên người Hồ Phỉ không ai giải, vậy thì thực sự là chết chắc rồi.
- Yên tâm đi, có sư phụ ta ở đây, sẽ không có để cho tiểu ca ca có việc gì đâu.
Trình Linh Tố vội vã an ủi.
- Sư phụ, đó là nữ đệ tử sau này sư phụ mới thu nhận à... sao hình dáng lại xấu xí như thế?
Thư sinh vừa nói xong, làm cho Trình Linh Tố ức đến gần chết.
- Đệ tử thấy sư phụ nên đem quyển Dược Vương Thần Thiên giao cho đệ tử là xong thôi mà.
Thư sinh không kiên nhẫn uy hiếp nói tiếp:
- Luận về võ công của sự phụ thì từ lâu đã không phải là đối thủ của đệ tử, sư đồ chúng ta cần gì phải để cho máu tươi phải đổ mới phân định vậy.
Lão hòa thượng tóc bạc khẽ mỉm cười, từ tốn nói:
- Độc Thủ Dược Vương từ lúc nào dựa vào võ công để phòng vệ vậy?
Thư sinh thay đổi sắc mặt, hiển nhiên trong lòng cũng y cũng là cực kỳ kiêng kỵ lão hòa thượng, rít lên:
- Những năm gần đây hàng năm đều tới Dược Vương trang, tuy rằng sự phụ đều có thể hóa giải đệ tử hạ độc, bất quá lần này …đệ tử nghĩ không còn cách nào hóa giải được đâu.
Thấy Dược vương đang kiểm tra thân thể Hồ Phỉ, thư sinh cười:
- Sư phụ, đệ tử đối với sư phụ thật tốt đấy, vốn ban đầu là định hạ độc tiểu nha đầu đệ tử mà sư phụ yêu mến, có điều lại đệ tử lo lắng sư phụ không giải được độc, làm hại tiểu sư muội mất mạng, thẹn quá hóa giận không chịu giao Dược Vương Thần Thiên cho đệ tử, vì lẽ đó nên cố ý tìm một tiểu tử không liên quan gì mang đến.
Hồ Phu Nhân nghe y nói, trong lòng lạnh lẽo một mảnh, nàng nghĩ thầm chờ Phỉ nhi không có chuyện gì qua đi, thì chính mình sẽ phải truy sát y dù đến tận chân trời góc biển.
- Hừ…ngươi thật sâu tâm kế, ở trên người tiểu hài này hạ độc Thất trùng thất hoa cao.
Độc Thủ Dược Vương cau mày, Hồ Phu Nhân cùng Tống Thanh Thư trong lòng cùng lúc nghe qua run lên.
- Lâu nay đệ tử đều tìm một ít độc dược hiếm thấy, nhưng đều không làm khó đến sư phụ, lần này đệ tử liền thay đổi sách lược, Thất trùng thất hoa cao loại độc dược này cũng không phải là khó giải, then chốt chính là biết cái nào là thất trùng, cái nào là thất hoa. Haha… để chờ xem khi sư phụ tìm ra, thì tên tiểu tử này đã sớm độc phát thân vong, xem ra sư phụ vẫn là sớm một chút đem Dược Vương Thần Thiên giao ra đây, thì còn có thể cứu được tính mạng tên tiểu tử này.
Thư sinh có vẻ vô cùng đắc ý, nên biết có tới hàng ngàn, hàng vạn loại trùng và hoa, trong thời gian ngắn thì làm gì có cách nào mà biết rỏ được.
Độc Thủ Dược Vương do dự một chút, móc ra hai dược vật cho ăn Hồ Phỉ nuốt vào, đôi con ngươi thư sinh co rụt lại, kinh hô:
- Hạc đính hồng cùng Khổng tước đảm!
Hồ Phu Nhân cũng giật nảy mình, đây là hai loại kịch độc, vào máu là chết ngay, nàng đang muốn tiến lên, thì bị Tống Thanh Thư nắm bắt lại cổ tay, chỉ thấy hắn lắc đầu một cái:
- Tiểu đệ tin vào Dược vương.
Độc Thủ Dược Vương nhanh chóng châm trên người Hồ Phỉ mấy chục kim châm, rồi thở phào một cái.
Thư sinh sắc mặt khó coi:
- Lấy độc công độc, không nghĩ tới sư phụ lại không theo phương pháp giải độc thường quy. Được rồi, đệ tử chịu thua, chỉ là đệ tử không hiểu vì sao chỉ cần một loại độc dược là có thể được rồi, trái lại sư phụ lại dùng đến hai loại kịch độc.
Độc Thủ Dược Vương khẽ mỉm cười:
- Nếu dùng một loại độc dược thì trong cơ thể của tiểu tử này sẽ có hai loại độc tố cân bằng, tuy rằng trên lý thuyết thì có thể, nhưng thực tế làm vậy thì quá mạo hiểm, nêu có sai lệch về phân lượng thì hắn sẽ chết, còn để cho có ba loại độc dược, chúng sẽ hòa lẫn với nhau tự ngăn chận lại, ta trái lại càng dễ dàng khống chế hơn.
Thư sinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, hét lên một tiếng, liền tung người biến mất xa xa, âm thanh truyền đến:
- Sang năm đệ tử sẽ trở lại lĩnh giáo.
Hồ Phu Nhân mừng đến phát khóc, vội vã chạy tới ôm chặt lấy Hồ Phỉ, đối với Độc Thủ Dược Vương liên tục cảm tạ.
- Phu nhân trước tiên không cần phải cảm tạ quá sớm…
Độc Thủ Dược Vương cau mày nói tiếp:
- Lão nạp tuy rằng tạm thời dùng hai loại kịch độc khác đè ép độc tính thất trùng thất hoa cao trong cơ thể hắn, nhưng trong thời gian ngắn, thế cân bằng trong cơ thể hắn nhất định sẽ bị đánh vỡ, nếu như không trị liệu thêm, e sợ không sống quá ba năm.
- Mong rằng nhờ đại sư cứu giúp.
- Tống Thanh Thư cũng tiến lên thỉnh cầu nói.
- Hừ… hai người này, vừa rồi nhìn qua thấy thông minh lanh lợi, bây giờ làm sao hồ đồ như thế, sư phụ ta nếu nói như vậy, khẳng định là sẽ được cứu rồi.
Trình Linh Tố từ sau lưng Dược vương vọt ra, lộ ra một đôi ánh mắt đen láy nói.
Độc Thủ Dược Vương cưng chiều nhìn tiểu nha đầu, khẽ mỉm cười:
- Muốn giải trên người hắn kịch độc, e sợ cần đến từ ba đến năm năm, muốn ta tiêu tốn công phu lớn như vậy, các ngươi nhất định phải đáp ứng cho lão nạp một điều kiện….
Truyện khác cùng thể loại
800 chương
54 chương
131 chương
14 chương
108 chương
56 chương
398 chương
56 chương
253 chương
53 chương