Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)

Chương 126 : “ lạn mễ mễ hoàn “

- Không biết hoàng thượng sẽ đem cành vàng lá ngọc nào gả cho Ngô Ứng Hùng vậy? Vì để bợ đỡ cho tốt hơn, Vi Tiểu Bảo cũng đã bỏ ra một phen công phu tăng cao trình độ, gần gủi hoàng đế cố học hỏi thêm một ít thành ngữ.. - Có điều làm như vậy thì quá tiện nghi cho con rùa Ngô Ứng Hùng kia. - Trẫm đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy …. Đột nhiên ý thức được điều gì, Khang Hi nhìn Tống Thanh Thư rồi nói rằng: - Trẫm dự định đem Kiến Ninh công chúa gả cho hắn, đến lúc đó Tiểu Bảo ngươi làm Tứ hôn sứ, Thanh Thư là Đại tướng quân tống tiễn, hai người các ngươi một đường hộ tống Kiến Ninh công chúa đến Sơn Hải quan, nhân cơ hội cố gắng lung lạc Ngô Tam Quế. Thấy Khang Hi không nói tỉ mỉ công việc khi có Tống Thanh Thư, Vi Tiểu Bảo trong lòng vui vẻ: “ Xem ra ta mới đúng là người của Tiểu Huyền Tử, Tống Thanh Thư chắc chắn là không biết Kiến Ninh công chúa là nghiệt chủng của thái hậu giả mạo. Vi Tiểu Bảo lại nghĩ đến Kiến Ninh công chúa cùng chính mình quan hệ cũng không tệ lắm, tướng mạo nàng tuy rằng không sánh được mấy phu nhân của hắn, nhưng cũng xem như là một mỹ nhân, giờ đem dâng cho Ngô Ứng Hùng cũng không khỏi đáng tiếc, trong long gã có chút không muốn, nhưng biết đây là hoàng đế sắp xếp, gã cũng không thể làm gì khác hơn được. Có điều gã lại nghĩ lại tới, biết Ngô Tam Quế là kẻ giàu có đứng đầu trong thiên hạ, đối với quan chức triều đình từ trước đến giờ luôn luôn hào phóng rộng rãi, lần này đi Sơn Hải quan, gã cũng có thể kiếm được một món lớn, trong lòng nhất thời quay trở lại hài lòng. Còn Tống Thanh Thư thì trong lòng chẳng muốn đi đâu cả, hiện giờ Hạ Thanh Thanh và Lý Nguyên Chỉ tung tích không rõ, hắn muốn lưu lại ở kinh thành hỏi thăm tăm tích hai người, với lại hắn cũng không nghĩ tới tham gia quá sâu vào trong nội bộ triều đình Mãn Thanh để giúp cho Khang Hi thanh trừ mối họa. Mầm họa tầng tầng, nguy cơ tứ phía đối với triều đình Mãn Thanh mới là có lợi đối với Tống Thanh Thư, nếu như Khang Hi thật sự thành công thu dọn thế lực Ngô Tam Quế cùng với Bảo thân vương, nội tình Mãn Thanh không còn lo hiểm họa, với tài trí của Khang Hi e rằng sẽ cuốn trôi khắp thiên hạ, như vậy thì đời này Tống Thanh Thư chỉ có nước làm trâu ngựa cho Mãn Thanh mà thôi. - Được rồi, các ngươi đi về trước chuẩn bị đi, sau ba ngày nữa sẽ khởi hành hộ tống Kiến Ninh công chúa đến Sơn Hải quan. Khang Hi không biết bên trong suy nghĩ của hai người, nếu biết hai tên tâm phúc của mình, từng người đều mang tâm tư ý xấu riêng, e rằng tức đến chết. Tống Thanh Thư trở lại nơi ở của mình, khi đẩy cửa vào, trong lòng thấp thỏm, hắn không biết nên làm sao khi đối mặt với Chu Chỉ Nhược. Khi nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, giai nhân biệt tăm, trong lòng lại cảm thấy hơi buồn nhưng cũng có chút ít vui mừng. …………………………………………………………………………………………. Lúc sáng sớm khi Tống Thanh Thư còn ở trên giường thì biết Chu Chỉ Nhược đã tỉnh rồi, chẳng qua là nàng còn tiếp tục giả bộ ngủ, nên hắn cũng tiện nói gì, hai người dường như đã đều có một loại hiểu ngầm, duy trì một tầng cuối cùng như chiếc khăn che mặt không có vén ra, Tống Thanh Thư không biết làm sao đối mặt Chu Chỉ Nhược, ngược lại thì Chu Chỉ Nhược cũng đồng dạng không biết làm sao đối mặt với Tống Thanh Thư. Mang theo cừu hận tìm đến hắn trả thù, kết quả tiền mất tật mang, Chu Chỉ Nhược trong lòng đầy lúng túng. "Hắn lúc này võ công đã ở trên mình, tối hôm qua lúc hắn bị thương đó là cơ hội tốt như vậy vậy mà mình cũng không nắm chắc, chuyện giết hắn sau này càng thêm khó, xem ra mình phải bỏ qua phương pháp luyện Cửu Âm Chân Kinh tốc thành, mà phải tu luyện nghiên cứu bên trong võ công tinh diệu thì mới có thể jy vọng báo thù." Chu Chỉ Nhược lúc rời đi thì tự lẩm bẩm, không biết là nàng thật sự suy tư về chuyện báo thù hay là che lấp trong long đang hoảng loạn. Tự nhắc mình không được mềm yếu, ánh mắt Chu Chỉ Nhược chuyển thành lạnh lẽo, nghĩ đến tại Động Đình hồ với hai tên tiểu tử: "Hai đứa bé này còn nhỏ như vậy mà cũng giữ gìn bảo vệ cho Tống Thanh Thư, tất nhiên bọn chúng cùng hắn có quan hệ mật thiết, đợi ta đem bọn chúng bắt được rồi đem đến trước mặt ngươi, xem ngươi là muốn mạng bọn chúng hay là mạng của mình….” Nàng căm hận nhìn quanh gian phòng, rồi dứt khoát xoay người rời đi. ………………………………………………………………………………………… Tống Thanh Thư khi nhìn thấy trong phòng mình đồ đạc lộn xộn tan nát, nơi này vỡ vụn bộ ấm trà bằng sứ, cái bàn nằm chõng gọng, tấm vải trên giường bị rạch rách mấy đường, làm cho Tống Thanh Thư da mặt co rúm lại. Trong ba ngày còn lại, Tống Thanh Thư đi khắp nơi dò hỏi tin tức của Hạ Thanh Thanh cùng với Lý Nguyên Chỉ, cũng không có thu hoạch được gì, Hạ Thanh Thanh ở trong mắt Tống Thanh Thư ngoại trừ là một nữ nhân điềm đạm đáng yêu, còn thay mặt cho toàn bộ Kim Xà doanh. Lý Nguyên Chỉ thì không chỉ là một tiểu thư quan gia lém lỉnh, còn đại diện cho người phụ thân Đề đốc tay nắm trọng binh. Nhưng bây giờ hai người bọn họ cũng không biết tung tích ở nơi nào, Tống Thanh Thư cảm thấy nỗ lực trước đây của mình đã hóa thành ánh trăng trong nước, cả người lập tức liền trở nên uể oải. Ba ngày qua đi, Tống Thanh Thư cáo biệt Yến kinh thành, cùng với Vi Tiểu Bảo hộ tống Kiến Ninh công chúa đi tới Sơn Hải quan. "Hy vọng các nàng nếu có quay trở lại thì có thể nhìn thấy dấu hiệu của mình để lại." Tống Thanh Thư ngồi trên lưng ngựa, hộ vệ sát bên cạnh xe kiệu của Kiến Ninh công chúa mà suy nghĩ mông lung.. Đương nhiên Tống Thanh Thư rất rõ ràng, chuyện hai nàng quay trở lại xác suất hầu như không có, thế giới này biển người mênh mông, nghĩ đến chuyện tìm gặp lại hai nàng không khác gì mò kim đáy biển. "Thôi cứ xem như là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, xem ra giờ chỉ có dựa vào duyên phận, nhưng sao ta chán ghét cái loại cảm giác bất lực này quá." Tống Thanh Thư tự lẩm bẩm. - Tống tướng quân, ngươi đang nói đến cái gì duyên phận vậy? Vào lúc này bỗng nhiên bên tai một giọng nữ nhân truyền đến. Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, hóa ra là Kiến Ninh công chúa đang xốc lên rèm cửa cái kiệu, hiếu kỳ quan sát mình. Đây là Tống Thanh Thư lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan công chúa Kiến Ninh, nàng tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặt trái xoan, đôi môi đỏ mỏng, mặt mày lanh lẹ, rất có tinh khí, đúng là không thể nào tưởng tượng được nàng lại là dạng người cực phẩm về tính thích ngược đãi trong tình dục. - Cẩu nô tài, bổn công chúa đang hỏi ngươi đấy! Kiến Ninh trước giờ hiếm thấy ai khi đối mặt với mình mà lạnh lùng, nào ngờ Tống Thanh Thư không có đáp lời, trái lại còn lầu bầu, bản tính hung hang của Kiến Ninh công chúa nhất thời bạo lộ ra. - Hừ…nói ai là cẩu nô tài! Tống Thanh Thư khinh bỉ nhìn nàng, liền vung tay một cái tát vỗ tới. “ Chát…” Một tiếng bạt tai vang lên, Kiến Ninh công chúa bụm mặt chịu đau mà không thể tin được nhìn hắn lắp bắp: - Đồ..cẩu…. Nàng còn lại chưa kịp la to, thì đã bị Tống Thanh Thư điểm trúng á huyệt. Tống Thanh Thư động tác quá nhanh, thêm vào hắn cố ý dùng thân thể che chắn tầm mắt, bởi vậy những người còn lại cũng không ai có phát hiện hắn đang dám làm chuyện đại nghịch bất đạo. - Công chúa sau này còn dám mắng tại hạ một tiếng như vậy, tại hạ sẽ liền cho công chúa một bạt tai, đừng có xem tại hạ như là những thị vệ khác, chắc công chúa cũng đã từng nghe nói đến võ công của tại hạ, nếu như trêu ghẹo làm tại hạ nổi giận, tại hạ sẽ giết sạch sành sanh những người đang đi cùng này, rồi đem công chúai bán vào kỹ viện, để hàng ngày nam nhân cỡi lên trên người của công chúa đấy. Tống Thanh Thư lạnh lùng nói, có vài nữ nhân thì phải nói lời ngon ngọt thương yêu, có vài nữ nhân trời sinh tính chỉ thích bị bạo lực, Kiến Ninh công chúa lại là dạng người như thế. Thấy trong ánh mắt nàng lộ ra ý cầu khẩn, Tống Thanh Thư từ trong lồng ngực móc ra một hoàn thuốc nhỏ, nhét vào trong miệng nàng, rồi giải nàng á huyệt. - Vừa rồi tại hạ cho công chúa uống vào hoàn thuốc là võ lâm kỳ độc “ Lạn mễ mễ hoàn” nếu không có thuốc giải thì sẽ bị mục rửa thân thể ra mà chết. - Trên đời nào có loại dược quái lạ này? Kiến Ninh sợ hết hồn, không xác định hỏi ngược lại. - Có tin hay không là tùy công chúa. Tống Thanh Thư lạnh lùng nói: - Sau đó mỗi ngày tại hạ sẽ cho công chúa một viên thuốc giải áp chế độc tính của nó. Có điều nếu như công chúa dám to gan đem chuyện hôm nay nói ra, hà hà.. chờ thân thể mục rửa thành một bãi máu sền sệt đi. Kiến Ninh thấy khuôn mặt hắn biểu hiện không giống là đùa giỡn, liền thay đổi thay độ tươi cười, mị nhãn như tơ ỏng ẹo nói nói rằng: - Tống đại nhân, nô tỳ trước có mắt không thấy núi thái sơn, đắc tội, xin Tống đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ nô tỳ sai lầm đi. Tống Thanh Thư cả người run lên một cái, ghét bỏ nhìn nàng: - Đừng có nói chuyện với tại hạ như thế, chỉ cần ngày sau công chúa không nói lung tung là được, tại hạ đương nhiên sẽ không để cho công chúa chết. Nói xong hắn liền giục ngựa hướng về phía trước, một khắc cũng không muốn ở lâu thêm. Nhìn theo bóng lưng Tống Thanh Thư, Kiến Ninh trong mắt loé ra một tia oán độc, liền gọi một nha hoàn đến phân phó nói: - Lát nữa khi đến trấn nghỉ ngơi, ngươi âm thầm thông báo Vi tước gia, gọi hắn đến phòng ta ngay nhé. - Công chúa, chuyện này e sợ... e sợ vượt qua lễ nghĩa không hợp. Cung nữ do dự nói, dựa theo quy củ hoàng thất, công chúa trước khi xuất giá thì không thể cùng nam nhân khác quá mức thân mật. Cô nam quả nữ cùng tồn tại một phòng, rất lớn vượt qua lễ nghĩa. - Ta là công chúa hay ngươi là công chúa! Kiến Ninh nghe vậy thì giận dữ, nàng nghĩ thầm bị Tống Thanh Thư bắt nạt cũng là thôi, hiện tại ngay một tiểu cung nữ cũng dám cùng chính mình nói lý lẽ? Nàng liền rút cái cây trâm cài trên đầu hướng về trên người cung nữ đâm tới: - Bảo ngươi đi ngươi có nghe không? - Bẩm vâng… Hai mươi dặm qua đi, đội ngũ đến một thành trấn nhỏ thì ngừng lại, tri huyện nghênh tiếp đoàn người, sắp xếp nghỉ ngơi bên trong biệt viện của một đại phú gia địa phương. Tống Thanh Thư thương thế trên người vẫn không chưa có hoàn toàn lành lặn, hắn quay trở về bên trong phòng mình, vận công điều tức.. Nhận được cung nữ thông báo, Vi Tiểu Bảo đi tới gian phòng Kiến Ninh, rặng nở cười quyến rũ nói: - Công chúa gọi nô tài đến, có gì dặn dò a. Nhưng trong lòng gã thì mắng thầm: “ Ngươi chỉ là nghiệt chủng, bây giờ Tiểu Huyền Tử chẳng còn quan tâm đến ngươi, đem ngươi đày đến Sơn Hải quan, đáng tiếc phỏng chừng không bao lâu nữa, một ngày nào đó Tiểu Huyền Tử sẽ động thủ đối với Ngô Tam Quế, tiểu tiện nhân này sẽ làm quả phụ...” Kiến Ninh công chúa lúc này đang cầm một chén Toan Mai Thang ngào ngạt hương quế, bên trong đựng ướp lạnh những viên băng, một bên dùng muỗng canh uống vào mấy ngụm.. Lúc này chính ngọ ngày đang nắng gắt, nước Toan Mai Thang trong veo mùi hoa quế tràn ngập trong phòng, nghe tiếng khối băng nho nhỏ va chạm trong chén, Vi Tiểu Bảo chợt thấy thèm nhỏ dãi. Chú ý tới vẻ mặt của gã, Kiến Ninh phất tay: - Thưởng cho Vi tước gia một chén uống giải khát. Vi Tiểu Bảo đại hỉ, tiếp nhận Toan Mai Thang liền uống mấy ngụm lớn, gã cảm thấy khí lạnh thấm thấu trước ngực, rất là ngon lành, trong lòng lại thầm nghĩ: “ Nhờ có chén Toan Mai Thang ướp lạnh này, lão tử trong lòng sẽ không mắng ngươi là con hoang nữa….... “ Loảng xoảng…” Vì sao lại ngất như thế? Tiếng va chạm vỡ vụn của chén nước Toan Mai Thang rơi trên đất, Vi Tiểu Bảo ngã chổng vó ở trên bàn, đã bất tỉnh nhân sự….