Lúc tối do bày mưu nghĩ kế nhiều quá nên sáng hôm nay lớp Toán đi học muộn , hơn thường lệ( trời, bình thường thì chuyên gia đi muộn , bây giờ còn muộn hơn) nhưng mà cung không quá muộn để chứng kiến một cảnh tượng vô cùng thú vị. Trước cửa lớp học hàng xóm, thay vì một bề mặt lộng lẫy với bóng bay và những cành hoa tươi thắm thì bây giờ hoàn toàn là một đống đổ nát, sàn nhà toàn đất với cát, bóng bay rớt tùm lum. Ngọc Vi đứng nán lại trước cửa lớp , nhỏ nguýt một cái dài cả cây số. Anh Thư tức hộc máu, nhưng chẳng biết nói gì hơn, chẳng lẽ lại nói cái lí do ngốc xít lúc tối à, chắc chắn lớp Toán sẽ cười cho lớp Anh một trận ra trò. Bảo Ngọc đứng ra giữa hành lang, đánh ánh mắt dịu dàng nhìn Ngọc Vi: - Vi à ! cậu không thấy lớp mình đang làm trực nhật sao, cậu không phải xem xét kĩ thế đâu. Mắt Ngọc Vi lơ đễnh liếc đâu đó, nhỏ thật sự đã chán ngấy cái bản mặt giả tao ấy của Bảo Ngọc rồi. Sau một hồi dò xét , miệng nhỏ cười tươi khoe hàng răng trắng sáng của mình: - Mình cũng không có ý gì đâu, chỉ tại các bạn làm bẩn sang hành lang lớp mình, nên mình muốn nói cho các bạn biết mà quét dọn cho nó tử tế thôi. - Hạ Ngọc Vi, cậu đừng tưởng chúng tôi không nói mà làm tới nhá, tôi nói cho cậu biết , bọn tôi không quét cậu làm được gì ? Anh Thư nổi cộ lên, hai hàm răng nhỏ nghiến chặt. Ánh mắt nhìn Ngọc Vi đầy thách thức. Vi hơi cười, miệng thổi sáo vi vu: - Cái này hỏi thầy giám thị à! Tớ không biết đâu, chà , lớp học đứng đầu học viện phá phách gây mất vệ sinh chung quanh, cái tội này lớn lắm đây.ừ, họ có thể nói lớp của nhỏ Anh Thư cười khẩy, tự tin ngay cả trong cách nhìn: - Để coi thầy giám thị sẽ tin một lớp trưởng ngoan ngoãn hay một học sinh nằm trong cái lớp vô phép tắc nhất trường. - Cậu... Ngọc Vi kìm nén cơn giận, người ta có thể nói lớp nhỏ quậy hay sao cũng được nhưng riêng cụm từ “ vô phép tắc “ là tuyệt đối không bao giờ được nhắc tới.Vi hít thở sâu, đang định đáp trả thì có bàn tay ai đó nhẹ nhàng vỗ lên vai. - Thầy giám thị không tin, nhưng tôi e là các học viên mới sẽ nghi ngờ đấy. Cát Anh thay bạn trả lời, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đủ sức công phá tinh thần Anh Thư. Thư quay người bước đi, nuốt trôi cơn giận vào trong, giọng dằn từng chữ một: - Được rồi ! tôi sẽ bảo lớp dọn, các cậu vào lớp đi nếu không rác hất vào mặt rang chịu. - Cậụ dám…. Ngọc Vi gồng mình, Cát Anh cầm lấy bàn tay nhỏ kéo nhẹ vào trong lớp: - Kệ bọn họ đi.sắp vào tiết rồi mà. Mặc dù đang còn tức nhưng Anh thư vẫn thúc giục tiến độ, bởi vì hai tiết đầu tiên ba học viên mới sẽ vào lớp học. Khánh Đăng và hai bạn được phát đồng phục, từ hôm nay họ sẽ đến ở tai kí túc xá luôn. Kiệt và Đăng được xếp vào phòng của con trai lớp Toán, còn Trúc Ly lại ở cùng với con gái lớp Anh.Sắp xếp mọi việc xong xuôi, đăng cùng hai bạn lên lớp để chuẩn bị cho tiết học đầu tiên tại học viện Angle. Trống đã vào tiết nên khung cảnh im ắng lạ thường, cả ba người sải bước chân lên phòng của lớp Anh. Vừa mới bước vào họ đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt nếu không muốn nói là quá thái của tất cả học viên lớp Anh. Màn chào hỏi sẽ thêm phần long trọng nếu như có thêm hoa và bóng bay, nhưng...cũng chỉ tại mấy con ma. Anh Thi mỉm cười nhìn ba người, đôi mắt chao nghiêng khẽ lướt qua khánh Đăng: - Các cậu đến đó rồi à, mời các cậu vào. Đồng loạt hai chín cặp mắt phía sau ánh lên niềm hân hoan vui sướng, ai cũng nở một nụ cười hết sức duyên, nụ cười đã được tu luyện qua năm tháng, trở thành một quán tính mỗi khi gặp ai đó.Trúc Ly có vẻ hài lòng với cách đón tiếp của lớp Anh, nhỏ gật đầu: - Lớp các bạn quả không hổ danh là lớp học đứng đầu trường. Anh Thư nở một nụ cười đắc thắng, miệng đầy tự tin: - Các cậu qua khen ! Khánh Đăng khẽ lướt qua quang cảnh lớp. Học viện cho phép tự trang trí lớp học, nên các nhà sáng tạo trẻ tuổi tha hồ phát huy tài năng của mình. Nhưng lớp Anh lại khác, lớp học được trang trí bằng những tấm giấy khên, nói lên thành tích đáng nể của mình.Những câu khẩu hiệu của ngành giáo dục được treo đầy góc, trên bàn giáo viên là một chậu kiểng bắt mắt, nói chung vừa nhìn vào đã thấy sự nghiêm túc của lớp học này, ra dáng một lớp học có nhiều tri thức. Anh Kiệt có vẻ không thích thú lắm, cậu chỉ chú ý đến các học viên nữ mà thôi, xem ra nữ sinh lớp này rất hiêu về thời trang .Cậu giành tặng cho họ một nụ cười trầm ấm, khỏi phải nói mười bốn khuôn mặt ấy ửng đỏ lên, đúng là biết làm điêu đứng lòng người mà.Anh Thư ho khan, nhỏ lườm các bạn một cái rõ sắc, mong họ cố giữ lại hình ảnh thân thiện và chuẩn mực của mình.Cửa lớp đột nhiên mở tung, ánh mắt dịu dàng nhìn cả lớp và đặc biệt là ba học sinh mới: - chào các em, cô là Hải Thu, giáo viên chủ nhiệm của lớp 10 Anh - Chúng em chào cô ạ. Khánh Đăng khẽ liếc nhìn cô một lượt, bề ngoài trông cô Thu vô cùng nữ tính, Tà áo dài Tím nhạt càng làm tăng thêm nét dịu dàng của cô, nhưng khuôn mặt ấy lại tỏ ra thật nghiêm khắc, sự nghiêm khắc của một giáo viên đã có nhiều kinh nghiệm. vẫn giữ thái độ của mình, cô Thu đánh mắt sang phải nhìn ba học sinh mới một lần nữa, rồi nhẹ nhàng nói: - Thôi, bây giờ các em vào chỗ đi, cô đã bảo các bạn sắp xếp cho các em hai bàn giữa rồi đấy. Vâng ạ , chúng em cảm ơn cô. Cả ba người đi về chỗ, sẵn sàng cho tiết học đầu tiên. *** Cả lớp nghiêm nghị ngồi vào bàn để sẵn sàng nghe giảng, lưng thẳng, đầu hướng về phía trước, không có ai rục rịch một tí nào, tưởng chừng như con muỗi bay qua cũng nghe thấy tiếng nó đập cánh. Khánh Đăng hơi rùng mình,một lớp học sao lại có thể ngoan tới mức này cơ chứ.Cô hải Thu nhẹ nhàng ngồi vào ghế giáo viên, khuôn mặt nghiêm khắc nhìn đám học trò và bắt đầu giảng bài. Nhưng thật không may , cả lớp hôm nay lại không chịu ngồi học yên. Lí do là đang mải ngắm thần tượng. Để ý thấy thái độ khác thường của học viên, cô Thu nuốt trôi cục giận, trong đầu cô hiện lên một chữ " Nhịn " to đùng. - E hèm ! Cô Hải Thu lên tiếng,ý muốn cảnh báo học viên của mình, nhưng vô ích, ngay cả lớp trưởng Anh Thư hiểu lễ nghĩa vậy mà lâu lâu còn liếc trộm nhìn Khánh Đăng nữa là. Thực sự bây giờ cô chỉ muốn hét lên, nhưng cô phải nhịn, ba học sinh này phải vào lớp cô, nếu không cái lớp Toán chết tiệt kia sẽ thắng. Tuyệt đối không được như vậy. Cô đặc biệt căm cái lớp đó, nói chính xác hơn là căm giáo viên chủ nhiệm của chúng.Vương Hàn Thủy_ một sinh viên mới ra trường mà hiên ngang chễm chệ ngồi vào vị trí đáng nhẽ là của cô. Nếu cô không dành được thì đừng mong có ai làm được tốt.Một lí do nữa cộng vào cái đáng ghét của lớp Toán. Phòng học bên cạnh.... Bây giờ đang là tiết thể dục, nhưng do thầy Hiệu trưởng yêu cầu ngồi lại trong lớp nên lớp Toán không được ra ngoài. Nhưng đều là những tay chơi thể thao số một nên chúng nó được thầy giáo ưu ái. Trong cái học viện này, ngoài cô Hàn Thủy thì chỉ còn thầy Vinh_ giáo viên môn Thể dục thích lớp Toán.Ngoài ra đều không có lấy một ánh mắt thiện cảm nào khác dành cho tụi nó. Ngọc Vi dựa lưng vào tường, ngoảnh mặt nhìn Hà Mi, miệng vẫn còn nhai bim bim. Hà Mi lấy bút vẽ vẽ lên tờ giấy, khuôn mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ một vấn đề nào đó. - Chúng ta xử lí ba học viên mới sao đây ? Nhật Nam từ bàn phía sau nhảy chồm lên hỏi, Ngọc Vi cho một miếng bánh vào miệng , trả lời hững hờ : - Cho chúng nó về lớp Anh đi, tớ không muốn lớp mình có thêm người, đặc biệt là cái con nhỏ hống hách đó. Nhật Nam tròn mắt: - Cậu gặp họ rồi à! Vi gật đầu, quay hẳn người xuống bàn dưới : - Hôm trước tôi với Cát Anh gặp ba người ấy trước vườn hoa. Hà Mi dừng bút, nhỏ quay phắt người, ánh amwts mơ mộng nhìn bâng quơ: - Nhưng mà tớ thấy họ cũng được mà. - Đúng đấy cô bạn đó xinh mà. Thế Bảo nhanh nhảu xen vào câu chuyện, mà không để ý tằng có hai ánh mắt đang lăm le nhìn mình. Bốp Một cú đấm điêu luyện của Nam dành cho cậu bạn, còn Ngọc Vi tưởng chừng như có thể ăn tươi nuốt sống Bảo như viên bim bim trong miệng.Hà Mi nhăn mặt: - Nam đừng đánh Bảo nữa mà. Thế Bảo xoa trán, mặt mếu như sắp khóc : - Hic... Mi khờ chỉ có cậu là thương tớ thôi. Ngọc Vi lắc đầu, con trai lớp này đúng là ba hoa hết chỗ nói. Nhỏ quay sang Nhật Nam, liếc cái nhìn ẩn ý về phía Cát Anh: - Hởi ý kiến lớp trưởng đi, Cát Anh à ! cậu nghĩ chuyện này nên xử trí sao đây. Cát Anh vẫn chăm chú vào cuốn truyện, có ai nhìn thấy lại bảo nhỏ học lớp Văn mất, khẽ chớp nhẹ rèm mi nhỏ ngước mặt lên nhìn các bạn: - Cứ để họ học xong một tiết, xem thái độ thế nào đã Thái huy gật gù": - Cát Anh nói đúng đấy, dù sao chúng ta cũng chưa biết sao mà. - Cứ quyết định vậy đi Ngọc Vi quay lên không quên dành tặng cho Thế Bảo một cái nhìn rùng rợn. Thế Bảo nổi gai ốc